2: Ai nấu cơm cho tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa chạy đến cửa thì trống đánh vào lớp. Tiết sau là môn tiếng Anh, mà hình như hôm qua mải lướt facebook chưa làm bài hay sao nhỉ. Thôi toi đời Hạ rồi, cô Hoa thì hung dữ có tiếng luôn. Không khéo lại ngồi vào sổ đầu bài ấy chứ.

Thấy mặt tớ cứ xanh đỏ tím vàng liên tục, thì bạn cùng bàn cũng hiểu. Huých vai tớ bảo cái giọng nghe rất đểu.

- Lại chưa làm bài chứ gì, năn nỉ đi anh giúp cho.

Tớ thì rất chi là tức nhưng tức thì chỉ có tớ khổ. Thôi biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhịn một lần mà đỡ thiệt thân các cậu nhỉ?

- Anh Phong yêu dấu, anh rộng lượng cứu giúp cho cô gái nhỏ bé này đi anh...

- Lần này thôi em nhé, lần sau anh kệ em luôn.

- Đội ơn anh, anh là số 1 luôn.

Thế là bạn đưa vở cho mình chép, tớ thì chép nhiệt tình bạn thì cứ hết nhéo má rồi lại vò đầu tớ. Nhưng tớ còn đang bận việc lớn không thèm chấp bạn. Bạn thích làm gì thì làm luôn. Chép vừa xong thì cô cũng vào lớp. Cả lớp tớ đứng dậy chào cô. Chưa kịp ngồi nóng mông thì cô bảo nộp vở cho cô kiểm tra bài tập về nhà. Lớp tớ phải gọi là loạn cào cào lên. Nhiều bạn chưa làm bài tập đấy, kì này thì chết với cô. Cũng may tớ có anh hùng cứu giá kịp thời, chứ không thì tớ cũng toi nốt. Tớ quay sang nháy mắt với Gió một cái. Như lời cảm ơn đấy nhé, Gió không hiểu thì tớ cũng chịu...

- Bạn nào chưa làm bài tập đứng dậy, bước ra khỏi chỗ cho cô xem.

Phải hơn nửa lớp đứng các cậu ạ, cô tức xì cả khói trên đỉnh đầu luôn. Lần này bị ghi vào sổ đầu bài thì tuột thi đua cho mà xem. Chả biết có phải bọn tớ tâm đầu ý hợp hay không. Mà cả lũ quay sang nhìn Phong tội nghiệp. Bạn hiểu ý ngay, học trò cưng của cô đấy. Bạn mà đã ra tay không có thầy cô nào không tha thứ.

- Thưa cô, lớp có một số bạn do đảm nhiệm phần văn nghệ nên các bạn quên mất phần bài tập cô giao. Cô bỏ qua cho các bạn lần này nha cô.

- Haizz thôi được rồi tôi bỏ qua cho các bạn lần này. Chúng ta cần dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Các bạn sắp thi tuyển sinh rồi, phải tập trung vào. Nhỡ đâu các bạn trượt thì khổ cho các bạn, chứ thầy cũng khổ không kém đâu.

- Vâng ạ!!!

- Tất cả ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu vào unit4.
---------

*Tùng tùng tùng*

Tan học rồiiiii, thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của tớ. Vội vội vàng vàng thu sách vở vào còn đi về thôiiiii.

- Phong nhanh lênnn.

- Cậu cứ chầm chậm thôi, tí nữa va vào đâu, tớ lại đau tim.

- Eo ơi lại còn đau tim cơ. Dẻo miệng thế.

- Tớ nói thật.

- Ừ thì thật, nhanh lên còn đi thả diều.

Tớ với Phong đứa trêu đứa đuổi, ngày nào cũng thế. Chả bao giờ biết chán là gì. Tớ đi học thì toàn là Phong đưa đi đón về thôi. Tại cậu ấy có con xe điện chiến lắm. Cứ lên xe là vút thôi. Nhà Phong cũng thuộc dạng khá giả trong thôn, vì bố mẹ cậu ấy kinh doanh vật liệu xây dựng. Còn nhà tớ thì chả bằng 1 góc nhà bạn, nhưng bạn không vì thế mà kiêu đâu. Phong đối với tớ tốt lắm, có gì hay hay, món gì ngon ngon là mang sang cho tớ. Thế nên tớ mới bảo Phong là người bạn tốt nhất của tớ đấy.

Chỗ bọn tớ ở có cái đê vừa to vừa dốc, trẻ con bọn tớ ngày nào cũng ra đây chơi. Gió thổi mát lắm, xung quanh là đồng ruộng. Nhà nào có trâu bò là thả đầy ở đây, cứ cuối ngày lại đi lùa về. Nhìn thế thôi nhưng vui lắm í. Các cậu ai mà ở thành phố không hiểu được cảm giác này đâu. Nó bình dị lắm.

Ai mà xa quê chắc sẽ nhớ quê nhiều...

Quê tớ có nhiều người vào Nam làm ăn, nên đa số bọn tớ ở với ông bà. Cứ yên ổn mà lớn lên. Tuổi thơ bọn tớ tuy thiếu thốn vật chất chứ tình thương thì có thừa. Tớ với Phong lớn lên cùng nhau. Từ mẫu giáo đến tiểu học rồi trung học. Chả xa nhau bao giờ, làm gì cũng có nhau.

- Lấy diều ra đi Phong, cậu cầm diều nhé. Để tớ bắt gió cho.

Phong nhìn tớ gật đầu, rồi bạn mỉm cười. Eo ơi nhìn đẹp trai dã man, Hải còn chả đẹp bằng Phong đâu.

- Nào chạy đi gió ngừng bây giờ.

- Cậu cứ từ từ, gió to thế này thổi đến năm sau còn chả ngừng í.

Tớ thì kéo dây còn Phong cầm diều để tớ chạy, một tí là diều bay lên rồi. Nghịch được một lúc tớ vứt diều cho Phong cầm luôn. Hihi tại tớ lười cầm lắm. Phong tập trung hơn tớ mà, tớ cầm không khéo lại tuột mất. Diều cứ để Phong thả còn nói cứ cho để tớ. Riêng khoản này thì đố ai nói nhiều bằng Hạ.

- Này hay tối nay Phong dạy tớ học đi. Tớ sợ học thế này lại chả đỗ cấp ba.

- ...

- Tớ sang nhà Phong nhé, không phiền cậu đâu cậu dạy thế nào tớ nghe như thế.

-...

- Phonggggggg

Bạn cứ im im như thể chê tớ phiền ấy. Gọi mãi chả đáp tớ câu nào. Nhưng Hạ cũng chả vừa, cứ lèo nhèo mãi Phong cũng đồng ý.

- Nhưng để tớ sang nhà cậu, con gái đi đêm nguy hiểm lắm.

- Eo ơi hóa ra từ nãy giờ lo tớ đi đêm à? Cậu cứ lo xa.

- Xa là xa thế nào, nhỡ Hạ có chuyện gì sao này ai nấu cơm cho tớ.

- Cơm thì cậu tự nấu chứ!

- Hạ ngốc!!!

Bạn nói xong lại búng vào trán tớ. Tớ học đã kém rồi, bạn thì cứ búng trán. Tớ sợ bị đánh nhiều quá, nhỡ mai sau lại chả đỗ cấp ba ấy. Nhiều khi muốn đấm cho bạn rụng hết răng luôn. Nhưng mà thôi các cậu ạ, Hạ xinh xắn, nết na. Hạ không bạo lực đâu.

Gió chiều nhè nhẹ làm cho lòng tớ dịu đi hẳn. Không hiểu sao tớ luôn có một cảm giác rất lạ lùng với những cơn gió. Gió thổi hồn tớ bay vào những khoảng trời xa xăm. Tớ hi vọng tớ cũng có thể sống một cuộc đời giản đơn như những cơn gió. Có tớ, ông bà và Phong sẽ luôn bên nhau. Tớ ít khi nhắc về bố mẹ bởi vì tớ còn chưa biết được hình dáng họ ra sao. Nghe bảo từ lúc tớ 8 tháng tuổi bà đã mang tớ về nuôi rồi. Tớ lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà.

Các cậu hỏi tớ có nhớ bố mẹ không á? Thật lòng thì tớ cũng không rõ nữa.....

*********

-Về thôi, không tí ông bà cậu lại lo lắng.

- Ngày mai cậu có thả diều nữa không? Có thì đèo tớ đi cùng cho vui nhé.

- Ừ.

Thế là tớ phi ngay lên xe không thì tí nữa Phong lại bỏ tớ phóng đi mất. Tớ bị lừa bao nhiêu lần mà tớ chả nhớ nổi luôn. Trên đường về nhà bọn tớ băng qua cả một cánh đồng rộng thênh thang. Lúa đã bắt đầu trổ bông rồi, sang một thời gian nữa là đến vụ gặt. Mà nhé tớ sợ nhất là đi qua cái đình đầu thôn, vì trước cổng đình có hai ông quan bằng đá nhìn tợn lắm. Người lớn trong thôn bảo, ai mà hư sẽ bị ông quan bắt đi biệt xứ luôn. Hạ nghe mà hãi hùng, tớ mà bị bắt đi mất rồi thì ông bà buồn lắm, nên tớ rất ngoan. Tớ chẳng hỗn với ai bao giờ, tớ chăm chỉ cực từ thổi cơm đến cắt cỏ cho bò, nấu cám lợn tớ cũng làm được í. Sau này ai mà lấy tớ về thì sướng phải biết.

Nhoắng một cái là đã về đến cổng rồi, lúc nãy tớ trêu Phong lo tớ đi đêm thế thôi, chứ nhà bạn nằm sát bên hông nhà tớ đấy. Nhưng nhà Phong to lắm, tận 3 tầng cơ không bé như nhà tớ có 2 tầng thôi. Tớ hứa với lòng mai sau phải xây nhà to gấp đôi nhà bạn.

- 8h Phong sang.

Nói rồi Phong xoa đầu tớ. Lại là cái cảm giác này, cứ như bị sốt hay sao ấy. Tớ kệ Phong luôn, gật đầu coi như đã hiểu. Rồi tớ chạy vút vào trong nhà.

- Chào ông bà con vừa đi học về ạ.

- Cái Hạ về rồi đấy à, nhanh vào tắm rửa ra ăn cơm. Hôm nay có món thịt cuốn lá lốt Hạ thích ăn đấy!

Bà tớ đấy các cậu, có món gì ngon là bà để phần tớ. Trong đám cháu trai cháu gái là bà thương tớ nhất. Bà không nói ra đâu nhưng các bác bảo thế mà cả tớ cũng thấy thế thật. Tớ cũng thương bà nhất trên đời. Ăn cơm xong thì tớ nhận nhiệm vụ rửa bát, sạch bong kin kít nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net