4: Mưa đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Đoàng đoàng*

Tia sét chớp lóe phía xa rồi là tiếng sấm rền vang cả trời, tớ giật mình tỉnh giấc. Sợ nhất là sấm chớp như thế này, từ bé tớ đã sợ rồi. Mỗi lần như thế tớ chỉ biết trùm chăn thật kín thôi, mà hôm nay sấm chớp lạ lắm, mãi chưa dứt. Lại còn thêm tiếng mưa rơi lộp bộp vào mái tôn trước ban công nữa, tớ sợ tiếng này còn hơn cả sấm sét. Tớ trốn trong chăn vừa khấn ông bà ông vải phù hộ cho tớ vượt qua kiếp nạn này vừa khóc rưng rức. Tớ bình thường nghịch ngợm thế thôi nhưng vẫn có nỗi sợ thầm kín đấy.

Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, đêm khuya thế này ai còn gọi nữa không biết. Chả lẽ là ma gọi để bắt tớ đi? Đùa, đã sợ thế này rồi còn tự dọa mình. Tớ cố với tay lấy cái điện thoại nằm ở góc giường, nhìn kĩ mới thấy là Phong gọi.

- Nín ngay đi, đang ngủ mà nghe tiếng khóc điếc cả tai.

Phong điêu ghê, đúng là tớ có khóc thật nhưng khóc bé tí, trời thì mưa to. Phòng của tớ với bạn cách nhau cả một khoảng sân rộng, làm sao mà bạn nghe được tiếng tớ. Tớ cãi lại ngay, Hạ chẳng bao giờ khóc to như thế cả:

- Tớ có khóc to thế đâu.

Có Phong gọi là tớ nín khóc ngay, bạn có siêu năng lực hay sao nhỉ? Phong bảo tớ khóc nhiều mai hai mắt sưng húp lên thì xấu lắm. Tớ mắng Phong sao dám chê tớ xấu

- Tớ mà xấu thì chả có ai đẹp đâu.

- Đối với Phong Hạ là người đẹp nhất.

Nói rồi Phong cười tươi lắm, hại tớ cũng cười theo. Mà làm sao tớ biết Phong cười tươi á? Bọn tớ video call đấy, chứ không thì làm sao mà tớ thấy được bạn cười thế nào. Tớ bảo bạn hát cho tớ nghe, Phong hát hay lắm nhưng bạn ít khi thể hiện. Bạn nói bạn chỉ hát cho tớ nghe thôi. Eo ơi ngọt xỉu á, nể tình bạn khen tớ xinh rồi chỉ hát cho tớ nghe. Nên tớ không mắng bạn nữa. Cả đêm hôm ấy, trong cơn mưa đầu hè...

Có ai đó lặng im nghe tớ nói.

Có ai đó lo tớ sợ sấm không ngủ được mà gọi cho tớ.

Và ai đó vì tớ mà thao thức cả đêm dài.

Còn tớ ngốc nghếc chẳng thể nhận ra.....

*****

Cơn mưa đầu mùa như báo hiệu một mùa màng bội thu. Nó xua tan đi cái tiết trời oi ả của mùa hè chói chang. Mưa đến thổi vào một luồng sinh khí mới cho vạn vật. Mới sáng sớm đã nghe chim chóc tíu tít trên cành cây rồi. Gà cũng chẳng chịu thua, gáy vang khắp ngõ. Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu sáng những cột khói từ gian bếp của mọi nhà. Những cột khói ấy nuôi chúng tớ lớn lên như bây giờ.

Tớ bật dậy vươn vai để bắt đầu một ngày mới thật hiệu quả thôi. Tớ nhớ là đang nghe Phong hát, nhưng tớ lại ngủ từ lúc nào không hay. Mà bạn cũng chẳng thèm gọi tớ đâu, cứ mặc tớ ngủ thôi. Chắc Phong không muốn hát cho tớ nghe nữa chứ gì. Chán bạn lắm!

- Ăn sáng rồi đi con nhé!

- Vâng, con cảm ơn bà.

Ăn sáng xong xuôi thì Phong cũng sang đèo tớ đi học. Tớ cũng có xe điện cùng hãng với bạn. Nhưng tớ lười lắm, cứ để bạn đèo đi học cho khỏe. Dễ gì mà có người đưa đi đón về như thế nhờ. Bọn tớ không đến trường ngay đâu mà còn lượn mấy vòng quanh xã. Trường thì chỉ cách nhà một đoan thôi nên không sợ đi muộn. Tớ dang hai tay ra tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng. Cảm giác khoan khoái ngập tràn trong lòng.

- Ôm chặt vào kẻo ngã.

Bạn nói rồi đánh võng loạn cào cào lên. Phong rất chi là đểu, cố tình muốn tớ ngã xe chứ gì? Tớ đâu thể để bạn đắc ý được. Tớ ôm thật chặt cho Phong tắc thở luôn. Sau một hồi lượn lờ thì bọn tớ cũng đến trường rồi. Vì là ở quê nên đất rộng trường cũng to lắm. Xung quanh trường trồng toàn những cây hoa phượng, còn có cả nhãn nữa. Cứ đến mùa thì cây nào cây nấy trọc lốc.

- Này An Hạ hai hôm nữa có gánh xiếc về làng. Cậu có muốn đi cùng tớ không?

Hải từ đâu nhảy ra khoác vai tớ rủ rê. Hải rủ tớ đi xem xiếc kìa, cậu ấy thích Hạ rồi phải không nhỉ? Thế càng tốt, tớ đỡ tốn sức theo đuổi. Hải còn xoa đầu tớ nữa á. Phong hình như không thích xem xiếc, nhìn mặt bạn khó chịu lắm. Bạn búng trán tớ một cái rõ đau, rồi cứ thế bỏ đi.

Trước khi đi xa Phong còn dọa tớ, là đi xem xiếc thì bạn không kèm tớ học nữa. Nhìn cái dáng đi kìa hùng hổ như xã hội đen á. Thôi thì Phong đã nói thế tớ đành phải từ chối Hải vậy. Không có Phong kèm thì toi đời tớ mất.

- Thôi tớ không đi đâu. Cảm ơn Hải nhé!

- Không sao đâu.

Hải còn xoa đầu tớ nữa, nhưng lạ lắm tớ không có cảm giác lâng lâng hay đỏ mặt như lúc Phong xoa đâu. Tớ cũng không hiểu tại sao. Nhanh chân đuổi theo Phong, bạn đi nhanh quá. Tớ theo không kịp mà gọi thì bạn không thèm trả lời.

Ghét bạn ghê gớm!

Lúc về đến lớp thì thấy Phong đã ngồi vào chỗ rồi. Xung quanh bạn toàn là các bạn nữ. Có bạn hỏi Phong ăn sáng chưa? Phong có mệt không? Đủ các thể loại quan tâm. Trong đám đấy có một bạn nữ rất xinh, bạn tên Vân Anh là hot girl của trường tớ. Tin đồn bạn thích Phong cả trường tớ ai cũng biết. Phong cũng biết nhưng bạn không quan tâm đâu. Tớ cũng lân la lại gần. Thật ra tớ biết Phong đang làm bài tập nhưng tớ vẫn thích hỏi.

- Phong đang làm gì đấy?

Bạn khinh tớ nên không trả lời. Bạn hôm nay lại cười với Vân Anh cơ đấy. Thế mà Trang bảo Phong chỉ chơi với tớ, có phải thế đâu. Ai bạn cũng chơi tuốt.

- Phong giận tớ à?

Bạn vẫn không đáp lại tớ, tớ lại ghét bạn thêm một tí. Tớ chẳng làm gì bạn mà bạn lại giận, cứ im lặng ngồi làm bài. Các bạn nữ thì lườm Hạ kinh quá, Hạ đành lủi thủi về chỗ. Thôi bạn giận kệ bạn, Hạ chẳng làm gì sai cả cho bạn giận chán thì thôi. Lát nữa còn có bài kiểm tra môn Toán, tớ vào chỗ ôn bài để còn biết đường mà làm. Cô vào lớp các bạn tản ra về chỗ hết, khỏe cả người. Các bạn cứ túm tụm lại đây làm tớ ngộp lắm, lâu lâu lại còn được các bạn lườm nguýt phát sợ. Cũng may là tối hôm qua Phong dạy tớ rồi, nên bây giờ cũng nhàn.

Bài kiểm tra hôm nay tớ làm tốt lắm á, nhưng Phong nhanh kinh khủng khiếp, tớ làm được nửa bài thì bạn đã ngồi chơi rồi. Phong là thành viên đội tuyển Toán của trường, học kì này bạn đạt giải nhất tỉnh. Không những thế bạn còn có 1 giải nhất điền kinh của tỉnh nữa. Thầy cô tự hào về bạn lắm. Tớ với bạn khác nhau một trời một vực ấy, tớ không được giỏi như bạn đâu. Mọi năm tớ vẫn được học sinh giỏi nhưng khi thi học sinh giỏi tỉnh tớ chỉ được giải nhì môn Văn thôi.

Chẳng thể so với Phong được.

Hôm nay Phong giận tớ dai lắm, đến lúc ra về bạn cũng không thèm nói với tớ câu nào. Bạn cũng không đèo tớ về như mọi ngày, hôm qua bạn hứa đèo tớ đi thả diều mà. Bạn quên rồi à? Phong chỉ được cái nói điêu thôi. Phong bỏ tớ thì tớ đành đi bộ về nhà vậy. Lại còn đèo Vân Anh về, tớ ức trong lòng quá, ai mà ngờ có một ngày bạn lại đèo Vân Anh về đâu. Hải lại từ đầu chạy đến, bạn nháy mắt bảo tớ lên xe bạn đèo về nhà. Chơi luôn Phong đèo Vân Anh thì tớ về cùng Hải thôi.

Ông ăn chả thì bà ăn nem nhá. Ghét!!!

Tớ đánh nhẹ vào lưng Hải, bạn cũng hiểu ý tớ nốt, Hải phóng xe lên vượt mặt Phong, sướng thế chứ nị. Cho Phong hít khói nhé, lúc vụt qua tớ lè lưỡi bêu Phong. Sau đấy Hải ra đê, bảo là ra hóng gió chiều cho mát, tớ thấy cũng hợp lí.

- Tới luôn Hải ơi.

- Ô cê cô bé.

Hoàng hôn như nhuộm đỏ rực cả một khoảng trời, những lúc như thế này trong lòng tớ có chút gì đó man mát buồn. Không phải buồn vì bất kì điều gì cả, mà chỉ đơn giản là buồn thôi. Trên đường là các cô chú tan tầm về nhà, những đứa nhóc như bọn tớ lại rủ nhau ùa ra đê hóng mát. Con đê chỉ có mỗi thảm cỏ xanh ngắt nhưng đó lại chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn chúng tớ. Có thể nói tuổi thơ của chúng tớ gắn liền với nó, đẹp đẽ vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net