[Phần 1] 1: Mùa hè và cơn gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi sau này tớ mới hiểu được rằng, những năm tháng ấy vẫn luôn có một chàng trai âm thầm dõi theo từng bước đi của tớ. Mặc cho tớ mải mê chạy theo những thứ không thuộc về mình. Cậu ấy cứ như một con thiêu thân, bất chấp lao vào biển lửa. Nhưng mà cậu ấy không có cái kết thảm như thiêu thân đâu nhé. Bởi vì cậu ấy còn có tớ đó mà....

-Này An Hạ cậu làm gì mà cứ ngẩn ngơ mãi thế, tớ hỏi cậu dự định thi vào trường cấp ba nào cơ mà?

-Tớ định thi vào Tam Dương ấy!

Tớ là tớ nghĩ kĩ lắm rồi í, Hải cũng thi vào trường đấy tớ theo Hải là hợp lí nhất rồi. Tớ thích Hải lâu rồi nhưng mà chả dám nói ra các cậu ạ. Tớ sợ nói ra rồi bọn tớ lại xa cách nhau. Nghĩ mà buồn nẫu cả ruột gan.

Hải là một chàng trai tốt bụng, biết quan tâm người khác. Nhưng với ai cũng cậu cũng như thế cả, cứ như cái điều hòa di động đi đến đâu là tỏa hơi ấm đến đấy.

-Ừ, Phong thi chuyên Vĩnh Phúc.

-Trường chuyên cơ đấy, vào đấy rồi học tốt sau này giàu đừng quên Hạ, Phong nhé!

-Quên làm sao được, khắc cốt ghi tâm mất rồi...

-Phong nói gì mà lí nhí thế, tớ chả nghe rõ gì cả.

-Không, Phong có nói gì đâu.

Phong cứ như thế mãi thôi, nhiều khi cậu ấy lí nha lí nhí tớ nghe không rõ. Mà bảo cậu ấy nói lại thì cậu ấy chẳng chịu nói.

Quên không nói với các cậu. Phong là bạn từ bé của tớ đấy, chúng tớ chơi với nhau từ cái thời còn cởi truồng tắm mưa cơ. Phong ít nói nhưng học giỏi lắm, mọi khi có bài gì khó là tớ cứ hỏi Phong. Cậu ấy luôn sẵn sàng dạy cho tớ. Phong trưởng thành hơn tớ nhiều, nhiều lúc tớ buồn phiền trong lòng. Cậu ấy luôn là người giãi bày cùng tớ. Kể ra thì sau này ai lấy được Phong chắc sẽ hạnh phúc lắm....

*Bốp*

- Mịa nó chứ, bà đang sâu đíp một tí cũng không yên với mày. Đứng yên đấy thằng Gió kia!!

Khổ cái là nó chạy nhanh quá làm Hạ đuổi mãi không kịp. Đành phải dừng lại thở hồng hộc như con Mực nhà tớ, mỗi khi trời nóng í.

- Ơ kìa em Hè, anh đã chạy chậm thế rồi mà em vẫn không theo kịp là sao em nhỉ?

- Em em cái đầu nhà mày.

- Thôi, em cứ cáu thế này ai mà nó thích cho được. Dịu dàng thì mới yêu em ạ.

- Thế hở anh Gió, anh cho em đá anh một phát rồi em dịu dàng cho anh xem.

Ừ thì Phong ít nói nhưng ít nói lúc ngủ thôi .

Cái thằng con trai gì mà nghịch hơn cả giặc, thật chẳng có giây phút nào mà yên ổn với nó. Học giỏi thì giỏi thật, chơi thể thao cũng giỏi nốt các chị các em cùng trường cứ mê nó như điếu đổ. Nói rồi Phong khoác vai lôi tớ xuống căng-tin, bảo là mua kem coi như tạ tội cái tát vào đầu lúc nãy. Lần nào cũng hối lộ tớ bằng kem thôi nhưng mà Hạ thích. Phong hay trêu tớ thế thôi nhưng tớ thích gì là cu cậu nhớ hết.

- Vị dâu tây em Hạ nhỉ?

- Gớm, biết rồi còn hỏi. Màu mè quá cơ.

Xong rồi hai đứa chạy ra cái đoạn ghế đá ngay sau trường ngồi ăn. Tớ thích như thế này lắm, cảm giác bình yên không phải lo nghĩ gì. Nhưng cuộc sống mà không lo nghĩ gì thì có mà chết à? Phải lo nghĩ cho tương lai, nghĩ xem sau này làm gì cho giàu nhỉ. Không giàu thì có cạp đất mà ăn thôi các cậu ạ.Phong hay xoa đầu tớ lắm, mỗi khi như thế tớ cứ cảm thấy trong người râm ran như bị sốt ấy. Chả hiểu kiểu gì luôn, Phong chắc là gió độc rồi làm tớ nhọc thế cơ mà.

-"Hạ này, nhỡ mai sau Phong không đỗ trường chuyên Phong về học với Hạ. Hạ có chê tớ không?"

Ơ cái cậu này, đỗ được thì tốt mà không thì thôi.

Hạ chả bao giờ chê Phong luôn, gớm nhìn cái mặt cu cậu kìa. Hai con mắt mở to ra, cố tỏ ra là mình dễ thương í, tớ vả một phát vào mặt luôn. Nhưng nhẹ lắm các cậu đừng nói tớ bạo lực nhé...

- Không chê.

- Thật không?

- Không thật thì chả nhẽ giả à?

- Ô cê chốt nhá!

Nghĩ mà buồn cười, Phong được cái lắm trò thứ hai không ai là chủ nhật luôn. Tớ cũng cười cười bảo chốt. Bạn thấy tớ cười cũng cười theo, như hai đứa dở hơi ấy. Mà tớ hay chê Phong thế thôi, nhưng bạn cũng đẹp giai phết đấy. Cười tươi lộ ra hai cái răng khểnh các em nhìn không đổ thì thôi luôn.

Mà mãi 7 năm sau tớ mới hiểu vì sao khi ấy Phong hỏi tớ như thế. Ngốc thật!!!

- Ơ Hải kìa!

Tớ vụt một phát bay ngay sang chỗ Hải, để Phong ngồi một mình đấy luôn. Hải đang tập chạy hay sao đó, nhìn cứ phải là đẹp không góc chết. Hình như Hải vừa nháy mắt với tớ hay sao í, chết mất thôi tim gan phèo phổi cứ gọi là nhảy tưng bừng.

Phong lại từ đâu nhảy ra đòi đấu với Hải cơ. Hai bạn nhìn nhau hăng lắm lửa như bốc cháy hừng hực kia kìa. Hải chơi cũng giỏi thật nhưng mà đấu với Phong thì thôi chuyến này bạn đi hơi xa. Tuy là Hải cũng giỏi thể thao nhưng mà để so với Phong thì còn khuya. Phong không khéo lại dập cho tơi tả cho mà xem. Tớ định cản hai bạn nhưng mà cản làm sao được. Các bạn nào là nam nữ bu đầy hai bên sân, cứ hô khích hai bạn.

- Đấu đê, tới bến đê.

-"Chuyến này thì Hải có mà chết với Phong, đã yếu lại còn ra gió"

- Yếu cái qq, Hải là số một.

Khổ thế chứ nị, thôi thì cầu nguyện cho Hải bình an vượt qua kiếp nạn này vậy. Với lại fans của Phong với Hải đông lắm, hai bạn mà sứt mẻ tí nào thì hai bên choảng nhau phải gọi là "ối dời ôi luôn".

Nhỏ bé như Hạ thì thôi để hai bạn tự mà đấu nhau, xen vào thì tối về lại bị bế lên cfs thì mệt lắm. Giữa cái chiến trường máu lửa như này thì thôi, hẹn hai bạn kiếp sau, Hạ hô được mưa gọi được gió thì Hạ cản hai bạn sau nhớ. Tự nhiên Phong cởi áo khoác, vứt sang cho tớ rồi lại chạy ngay về vị trí xuất phát. Cũng nhờ ơn Phong mà tớ bị các bạn nữ lườm nguýt cháy cả da đầu. Huhu cái số Hạ nó khổ thế cơ chứ.

- 1...2...3... Chạy.

Tiếng còi vang lên một cái là hai bạn phóng vụt như tên lửa, hăng máu thật. Ban đầu Phong chạy bỏ xa Hải cả một đoạn dài, nhưng chả hiểu sao sau bạn tụt lại. Đợi Hải vừa đến gần là bạn lại bắn tốc một phát bỏ xa Hải luôn. Đểu thật Phong ạ, biết chắc thắng nên lại giở cái trò bêu bạn đấy. Tớ chịu Phong thật đấy. Nhưng mà Phong là bạn tớ chả nhẽ tớ lại bóc phốt Phong đúng không mọi người?

- Phong ơi cố lên, cố lên cố lên...

- Hải ơi cố lên, cho Phong hít khói đi...

Bên kia hú thì bên đây hét, đến mệt với các bạn thôi

Nhìn Phong chạy dưới cái ánh nắng mùa hè cứ bị tỏa sáng kiểu gì ấy. Mà lạ thật hai má tớ đỏ ửng cả lên. Hại cái Trang cứ lay lay người tớ mãi. Chắc nó lo tớ bị say nắng

- Này Hạ có sao không đấy, đỏ hết cả mặt lên rồi kìa!

- Chắc tớ say nắng mất rồi, trời nắng thế này cơ mà.

Trang cứ cười tủm tỉm, bảo tớ nói điêu. Bạn cứ đùa Hạ có nói điêu ai bao giờ.

- Có khi say Phong thì có Hạ ơi, tớ thấy Hạ nhìn Phong đỏ cả mặt kia kìa. Say nắng là say thế nào.

Trang lại đùa tớ rồi, tớ thích Hải nhé cậu chả hiểu tớ gì cả. Tớ định nói thế đấy nhưng dại gì mà nói, nói ra lại mất hay.

- Không hề nhé, ai mà thèm thích Phong!!!

Mải nói chuyện với Trang mà nhoắng cái đã hết vòng chạy rồi. Và kết quả thì các cậu cũng rõ rồi đấy, Phong thắng tuyệt đối luôn. Đám đông hú hét như bão về ấy. Chỉ tội cho Hải mặt bạn đen kịt như đít nồi. Đúng là con trai hơn thua nhau kinh khủng. Tớ vừa định chạy đến an ủi Hải thì Phong đã kịp tóm cổ áo tớ lại rồi.

- Chạy đi đâu hả em?

- Hạ mà thèm chạy trốn Phong đấy! Tớ bĩu môi

- Anh thắng rồi Hạ định thưởng anh cái gì nào?

- Dở à, thắng thì kệ Phong chứ!

Tớ còn chưa tính sổ vì cậu dám nhử cờ-rút của tớ thì thôi. Nhưng mà nhìn cái mặt dễ ghét chưa kìa, lại giở cái trò ta đây tội nghiệp rồi. Thôi bạn đã mất công diễn rồi thì tớ cũng nên có lòng vậy.

- Thế anh Phong muốn em Hạ thưởng gì nào?

- Thơm vào má anh một cái đi, chạy xong mệt quá em Hạ ạ!

- Phong có bị rồ không, thơm là thơm kiểu gì? Tớ lại đấm cho vỡ mồm bây giờ.

- Không biết, Hạ hứa rồi không làm thì xấu lắm nhé.

Phong dạo này kinh thật lại còn đòi thơm má cơ. Không yêu nhau thì thơm nhau là không được đâu.

- Nào nhanh lên Hạ.

- Thôi cái này Hạ không làm được đâu, tớ chỉ thơm người thương thôi.

- Hạ không thương tớ à?

- Không nhá.

Nói xong tớ chạy biến đi luôn. Đứng đấy lại phải thơm nhau thì chết. Tớ là tớ chỉ thơm Hải thôi nhé....

______

Gửi ngàn lời yêu thương tới readers của mình. Chúc các cậu một đời hạnh phúc 👉❤👈


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net