Chương 2 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha mẹ Chúc Tịnh Khuê li hôn vào năm cô 14 tuổi, em trai cô khi ấy mới 12 tuổi. Hai vợ chồng sống với nhau mà như người xa lạ, mỗi người một phòng, mỗi người có cuộc sống riêng, không ai đụng chạm đến ai. Nhưng mẹ cô - Chúc Kỳ, bà vẫn luôn làm tròn bổn phận là một người mẹ, luôn tận tụy chăm sóc, yêu thương những đứa con của mình, cố gắng cân bằng công việc, dành thời gian cho con cái, dạy dỗ hai chị em biết điều hay, lẽ phải. Còn ngược lại cha cô - Hồ Tín lại là người vô tâm, ngoài công việc ra , về nhà cũng không để ý đến hai chị em, thời gian ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, thỉnh thoảng có chuyện buồn bực, lại trút giận lên đầu con cái, nhưng không dám ra tay đánh con. Không phải vì áy náy mà không đánh, mà vì mẹ luôn bảo vệ hai chị em, mẹ là luật sư, đương nhiên có lí luận để khiến Hồ Tín không dám làm càn. Tịnh Khuê vẫn luôn không thể nào hiểu, tại sao cha mẹ mình lại có kiểu thái độ sống như vậy với nhau. Rồi một ngày, cô bé ấy vô tình nghe được cuộc cãi vã của cha mẹ. Thì ra, em trai cô - Hồ Khang lại không phải con của Chúc Kỳ và Hồ tín, thằng bé là con của Hồ Tín và một người phụ nữ bên ngoài. Chúc Kỳ biết, nhưng lí trí vẫn trấn định, vẫn đối xử tốt với Hồ Khang như con ruột , không phân biệt đối xử, vì trẻ con nào có tội tình gì, hà tất phải vì ân oán tình thù của thế hệ trước mà liên lụy đến con cái đời sau. Tịnh Khuê cũng thật lòng yêu thương cậu em trai này, không vì chuyện đó mà đối xử không tốt với Hồ Khang, vẫn yêu quý cậu bé như ngày nào. Người phụ nữ bên ngoài ấy tên Phương Nga, cũng không phải người hoàn toàn có tội, bà ta chỉ là công nhân viên chức bình thường, tính tình hiền lành nhu nhược, một ngày buồn phiền về công việc và cuộc sống, bạn bè kéo đến Bar , uống đến say mèm, rồi gặp được Hồ Tín cũng say nốt, xảy ra tình một đêm. Vốn bà ta cũng không để ý chuyện này, Hồ Tín cũng mặc kệ, hai người sau đêm đó cũng không gặp lại nhau. Nhưng sau đó Phương Nga phát hiện mình lại mang thai, không nói cũng biết là của ai. Bà tìm tin tức của Hồ Tín, rồi tìm ra địa chỉ gia đình ông ta ,mà người muốn tìm lại không thấy, mà lại gặp được Chúc Kỳ. Chúc Kỳ là thành phần tri thức, gia đình gia giáo, tiếp nhận thông tin cũng dễ dàng, không hề có thái độ quá khích. Chúc Kỳ cùng Phương Nga nói chuyện thẳng thắn. Quyết định, trong thời gian Phương Nga mang thai sinh con, Chúc Kỳ sẽ cho người chăm sóc và lo liệu mọi chuyện cho đến khi đứa bé được sinh ra. Và đứa bé ấy phải ở với Chúc Kỳ, để bà nuôi nấng dạy dỗ . Phương Nga cũng tự biết bản thân bất lực, không có khả năng nuôi con, tự lo cho bản thân mình cũng không xong, lòng lại tràn đầy áy náy và tội lỗi, nhìn Chúc Kỳ bà lại có cảm giác an tâm lạ thường , hẳn người phụ nữ ấy sẽ chăm sóc tốt cho con của bà, nên bà đồng ý điều kiện. Chúc Kỳ ép Hồ Tín cung cấp phí sinh hoạt cho Phương Nga hàng tháng, ban đầu ông ta không đồng ý , lại chán ghét Phương Nga và đứa con trai, nhưng dưới sức ép từ một luật sư giỏi như Chúc Kỳ lại không thể nào không làm theo, đành thỏa hiệp trong cơn giận dữ. Tịnh Khuê tìm mẹ tâm sự, hỏi ý kiến mẹ, xem có nên để em trai biết chân tướng hay không, nếu cứ giấu giấu diếm diếm, không chừng thằng bé sau này sẽ lại hiểu lầm gì đấy, rắc rối nhiều thêm. Mới đầu mẹ không đồng ý vì sợ Hồ Khang tự ái, mặc cảm, cuối cùng dưới sự thuyết phục con gái, bà đồng ý. Hai mẹ con nói hết mọi chuyện cho Hồ Khang, không ngờ thằng bé lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ im lặng , tiếp nhận mọi chuyện, rồi sau đó gạt bỏ buồn phiền, quan hệ giữa ba mẹ con vẫn tốt đẹp, lại càng ngày càng tốt hơn. Nhưng nguyên nhân đó chỉ là một phần, phần còn lại là vì Hồ Tín trong lòng đã có người thương từ lâu , nhưng vì nhận được sự giúp đỡ từ Chúc Kỳ, giúp ông ta tốt nghiệp đại học và xây dựng sự nghiệp, miễn cưỡng kết hôn. Mới ban đầu gia đình coi như yên bình thuận lợi , nhưng thời gian sau, Chúc Kỳ phát hiện có điểm không đúng, Hồ Tín thường xuyên không về nhà, thái độ với vợ và con gái lạnh nhạt hẳn. Cho người theo dõi thì mới biết được ông ta lại dây dưa cùng người phụ nữ ông ta yêu bấy lâu nay. Chúc Kỳ là người có lòng tự tôn cực kì cao, tính lại dứt khoát, càng hận Hồ Tín. Vì để con cái có gia đình hoàn chỉnh, bản thân mình lại bỏ công sức giúp Hồ Tín đi đến thành công trong sự nghiệp ngày hôm nay, lẽ nào lại để cho người phụ nữ khác hưởng phước? Chỉ cần một ngày bà còn là vợ ông ta , thì một ngày cặp gian phu dâm phụ kia vẫn phải lén lút trong bóng tối, từ đó bà cũng mặc kệ, hai người dần đi vào trạng thái đóng băng, kéo dài đến khi li hôn. Trong thời gian đó, Chúc Kỳ thu thập chứng cứ ngoại tình của Hồ Tín, giành được hơn nửa gia sản và quyền nuôi Tịnh Khuê, đổi Hồ Tịnh Khuê thành Chúc Tịnh Khuê. Thế nhưng, Hồ Khang lại không phải con ruột của bà, bà không có cách nào đưa con trai theo, đành ngậm đắng nuốt cay chia tay thằng bé. Hồ Khang muốn theo mẹ, gào khóc đòi mẹ, vẫn bị người của Hồ Tín cưỡng chế đưa đi.
Thời gian thấm thoắt trôi, Tịnh Khuê đã lớn, trở thành một cô gái gai góc trưởng thành. Cô cố gắng học hành thật tốt, huấn luyện bản thân nghiêm khắc, vượt qua bao khổ ải chông gai, đương nhiên cũng phải cảm tạ ông trời cho cô sự may mắn và thiên phú hơn nhiều người, 24 tuổi Tịnh Khuê đã nắm giữ chức vị Tổng Giám Đốc của tập đoàn Vạn Thịnh - Một trong những tập đoàn đứng đầu cả nước. Mẹ con cô sống ung dung vui vẻ , thế nhưng trong lòng vẫn ganh gánh về đứa em trai ngoan ngoãn năm nào .
Tịnh Khuê thoát khỏi hồi tưởng, đứng dậy , khoác áo choàng ra khỏi phòng tắm. Chọn một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, thong thả bước xuống lầu. Cả buổi chưa ăn gì, giờ cảm thấy có chút đói.
- Chú Uông.
- Vâng, tiểu thư.
- Cho người làm chút đồ ăn nhẹ, tôi hơi đói. Lấy thuốc cảm và thuốc trị đau đầu cho tôi.
- Vâng.
- Vẫn là thái độ cung kính, quy cũ, nhưng mang chút vẻ hiền hoà .
Cô tiến bước về phòng ăn, chợt khựng lại giữa đường:
- Người đó thế nào.
Uông quản giả ngẩn người, lập tức phản ứng lại ngay:
- Đã đưa đến phòng khách, tôi đã gọi bác sĩ Tần, hiện đang bên trong....'chẩn trị'
Hai từ cuối còn chưa kịp nói xong, người trước mặt lão đã biến đâu mất. Mắt lão giật giật. Haizz, tiểu thư vẫn như vậy. Ở cạnh tiểu thư bao nhiêu năm nay, lão vẫn không thể nào hiểu được tính tình của vị tổ tông nhà mình. Có lúc tuỳ hứng đến vô lí, lại có lúc trầm lặng đến rợn người, đôi khi đổi tính lại hung tàn như ác ma, đánh chết người là việc hình thường, nhưng không phải đánh vô tội vạ, toàn là những tên đáng đi đời nhà ma. Tốt nhất là tiếp tục nghe lời hoàn thành công việc của mình thôi.

"Cạch".."cạch"
Nghe tiếng mở cửa, người trong phòng quay đầu lại, cung kính chào:
- Chúc tiểu thư.
- Ừ, hắn sao rồi.
- Cũng không có gì nguy hiểm. Vết thương trên người không nghiêm trọng, có vẻ như những vết thương nhiên trọng trước đó đã được chữa trị tốt nên không còn vấn đề gì đáng ngại, nhưng cơ thể không được chăm sóc đúng cách, ăn uống ngủ nghỉ thất thường, giờ mới bị kiệt sức , cộng với đau đớn do vết thương ,dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần điều dưỡng tốt, thì có thể khôi phục .
Dừng một chút, người đàn ông lại như có điều suy ngẫm, nói tiếp:
- Nhưng có điều, trên người hắn có mấy vết thương khá kì lạ, không phải dạng đánh nhau thông thường, chắc.....- Đã không phải thông thường, thì chính là.... ây, vẫn là thôi đi, người của hào môn, không nên suy xét nhiều làm gì, hắn là bác sĩ, làm đúng bổn phận của mình là được rồi. Nhìn cô gái đứng trước mặt, hắn không dám tuỳ tiện, cô gái ấy mang cho người ta cảm giác áp lực vô hình không nói nên lời.
- Còn gì nữa không?- Tịnh Khuê bình tĩnh, không nhìn ra biểu cảm gì
- Không còn, tôi sẽ đưa đơn thuốc điều trị cho quản gia, tiểu thư yên tâm.
Nói xong liền lui ra khỏi phòng
- Chờ đã.
Tiếng nói làm chân hắn khựng lại, lòng bàn chân ẩn ẩn toát mồ hôi, từ xưa đến nay, không hiểu sao hắn vẫn luôn có cảm giác sợ cô gái này. Điều khiến hắn có thể yên tâm làm việc cho cô ấy, là vì hắn nhận thấy được cô rất thẳng thắn , xòng phẳng, và hơn hết là...cô có tiền. Còn nếu không muốn nói nhiều hơn, thì chính là, hắn sợ không giữ nổi cái mạng già này.
- Tiểu thư có gì phân phó thêm- Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn khuôn mặt để bình thường của hắn.
- Tiện xuống bảo người làm thêm chút cháo.
- Ah, vâng - Làm hắn hết hồn , còn tưởng cô định giết người diệt khẩu, vị tiểu thư này, làm việc rất tuỳ tiện. Là hắn tự mình hù mình rồi.
Tịnh Khuê nhìn người con trai nằm yên bình trên giường, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt tinh xảo đến kinh người, nổi bật trên làn da trắng nhợt nhạt do bị bệnh ấy là những vết thương lớn nhỏ, như một thiên sứ bị đọa xuống trần gian, khiến người nhìn thương tiếc đến đau lòng.
Chợt lông mi người con trai ấy run run, miệng lầm bầm vài tiếng đứt quãng:
- Nước...n...nước
Tịnh Khuê lấy nước, ngồi xuống bên giường , đỡ người con trai dậy, cho hắn uống nước. Theo bản năng, hắn khó khăn nuốt từng ngụm, giải thoát cổ họng khô cằn. Đến khi uống đủ, hắn hơi nghiêng người tránh đi , cô hiểu ý dừng lại để cốc nước lên bàn. Hắn cố mở to mắt nhìn người đối diện vừa cho mình uống nước kia, khi định thần lại nhìn rõ, hắn ngạc nhiên thốt lên bằng chất giọng yếu ớt khàn đặc của mình:
- Tịnh Khuê tỷ !!?
Người con gái cười ôn nhu, xoa đầu chàng trai:
- Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau , Đới Giả Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net