Hồi ức và lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồi ức(nối tiếp phần trước)
Cô thiếp đi mơ thấy hồi ức trước khi trận chiến của Muzan bắt đầu.Đó là vào buổi tối mùa xuân cô ko ngủ được nên đi ra trang viên ngắm trăng.Cảnh xuân đêm hôm đó rất đẹp,ánh trăng sáng dịu nhàng,những hàng hoa tử đằng hòa hợp vố ánh sáng của trăng tạo nên cảnh đẹp mê hồn của thiên nhiên vừa thanh tĩnh vừa tao nhã.Cảnh đẹp làm lòng người cảm thấy thanh nhã.Cô bước ra hàng hoa tử đằng ngắm những bông hoa tím rực rỡ đang khoe sắc thì cô đột nhiên nhớ đến chị mik.Chị và cô tối nào cũng vậy cũng ra đây cùng nhau ngắm hoa vào buổi tối.Nghĩ đến đây cô bật khóc:
-Chi kanae,phải chi chị đang ở đây cùng với em,em nhớ chị
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
-Kochou,tại sao tối cô không ngủ mk lại ra đây khóc có chuyện gì sao?
Cô nhìn thấy anh bóng hình quen thuộc người con trai cao với mái tóc đen dài vừa phải và đôi mắt xanh tĩnh lặng như mặt hồ không dao động trước điều gì.
Shinobu:Tomioka-san,sao anh lại ở đây có chuyện gì ak?
Giyuu:Không,tôi mới đi làm nhiệm vụ về thấy cô đứng đây khóc nên tôi lại hỏi thăm thôi?
Đột nhiên có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm những cánh hoa tử đằng nhẹ nhàng sặc sỡ bay xuống,Cảnh đẹp cuốn hút khiến cô phải thốt lên:
-Đẹp quá
Giyuu:Cảnh đẹp thật nhưng cô đẹp hơn
Shinobu giật mik ngạc nhiên đôi đồng tử màu tím không tròng giãn ra nhìn anh
Shinobu:anh mới nói gì vậy
Giyuu:ak,ko có gì đâu?
Tình cảm giữa hai con người này đã quá rõ ràng với nhau mặc dù có tình cảm với đối với nhau nhưng cả hai ko một ai mở lời vì họ đều có chung một nỗi sợ là mik sẽ ko đc người kia đáp lại tình cảm.Cảnh đêm của trang viên tĩnh lặng mà sáng rực rỡ nhờ ánh sáng trăng và hoa tử đằng.Những cánh hoa như đang nô đùa với nhau nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.Im lặng một hồi lâu Shinobu nói:
-Tomioka san,anh có ước mơ gì ko?
Giyuu nhìn cô nói:
-Ước mơ ai mk ko có,tất nhiên là tôi cũng có chỉ tiếc nó ko thành sự thật thôi
Shinobu tươi cuời nói:
-Tôi nghe nói nếu mk mik viết điều ước lên một tờ giấy sao đó treo lên cành hoa tử đằng thì điều ước đó sẽ trở thành sự thật.
Giyuu nghi ngờ nhìn cô nói:
-Có thật ko
Shinobu:Xạo đấy.Tôi nói vậy thôi cứ thử đi biết đâu lại được
Giyuu:uk
Cả hai người đều ghi điều ước của mik lên tấm giấy với gương mặt hạnh phúc sau đó treo lên cành hoa tử đằng.
Giyuu:Kochou,cô ước điều gì vậy?
Shinobu:Điều ước sao mk nói được nếu nói sẽ mất linh
Giyuu:còn tôi thì ko ngại để nói đâu
Shinobu:Vậy chúng ta cùng nói nhé!Hai,ba,...
Shinobu&Giyuu:
NẾU NHƯ CÓ KIẾP SAU ANH/EM HI VỌNG CHÚNG TA CÓ THỂ GẶP NHAU VÀ YÊU NHAU THÊM MỘT LẦN NỮA.
Shinobu:Tomioka-san,anh...
Giyuu:....
Cả hai nhìn nhau với gương mặt vừa ngạc nhiên có một chút xấu hổ nhưng vô cùng hạnh phúc vì biết được tình cảm của nhau.Cô chưa kịp nói thì anh liền khóa môi cô lại.Một nụ hôn nồng thắm một cảm giác habh phúc vô cubg đăc biệt và cô chưa từng trải qua.Nụ hôi mang vị ngọt ngào hòa quyện cùng với vị mặn của nước mắt của cô những giot nước mắt của sự hạnh phúc.Cả hai nguời ôm nhau thật chặt
Shinobu:Giyuu,em yêu anh,cảm ơn anh em vui lắm,....
Giyuu:Anh cũng vậy shinobu,anh cũng yêu em,nếu sau trận chiến này em hãy hứa với tôi em phải sống và kết hôn với tôi được chứ
Shinobu:em hứa và anh cũng phải sống.Anh phải hứa với em là anh phải sống sót và cưới em.
Giyuu:anh hứa.
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cả hia đều biết rằng bản thân mik là một trụ cột và con đường diệt quỷ rất gian nan tình trang nay sống mai chết nên họ kô thể hứa trước với nhau điều gì cả nhưng họ vẫn cứ hứa với nhau vì họ tin rằng sau trận chiến quỷ ko còn tồn tại và họ có thể thực hiện điều ước của mik.Nhưng với hiện tại,tình trang của Giyuu khiến ước mơ đó quá xa vời.Giấc mơ cứ thế mờ dần rồi tan vào trong hư vô.Cô bừng tỉnh khi nghe tiếng anh gọi tên cô:Shinobu,em đừng khóc.
Cô bừng tỉnh lại và nhìn thấy đôi mi anh khẽ động đậy nhưng hơi mờ vì mắt cô đã bị nhòe đi do nước mắt.Cô đã khóc trong khi ngủ.Còn Giyuu,anh cứ vô thức tiếng lại chỗ chị gái của anh và người bán Sabito.
Tsutako:Giyuu-san,em hãy quay lại đi,em còn nguời quan trọng mk,cô gái đó vẫn đang chờ em.
Sabito:Cậu hãy quay lại đừng đến đây quá sớm.
Hình ảnh hai nguời dần dần xa hơn và tan dần thay vào đó có một ánh sáng lẻ loi ko ngừng gọi tên anh.Anh vô thức tiến về nguồn ánh sáng đó,tiếng nói quen thuộc đó tiếng nói nguời con gái anh yêu đang gọi tên anh.Và anh đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài 6 tháng,nguời đầu tiên anh nhìn thấy là cô và anh an ủi cô đừng khóc.Shinobu nhìn thấy anh tỉnh giấc cô nở một nụ cười hạnh phúc,một nụ cười chân thật từ chính trái tim cô ấy nó ko giả tạo.Nụ cuời giả tạo đó anh luôn ghét nó vì nó nhằm che dấu đi nỗi buồn của cô kể từ ngày chị của cô mất.H đây,anh đã thấy được nụ cười thật sự của cô ấy,cô ôm anh và khóc.
Shinobu:Giyuu-san,anh tỉnh dậy rồi em mừng quá vậy mk em tưởng em đã mất anh rồi chứ
Giyuu:Shino-san,anh ổn rồi ko sao đâu em đừng khóc.
Buổi sáng bắt đầu Shinobu và Kanao khám cho anh và sau khi xét nghiệm lại kanao vui vẻ nói:
-Tốt quá anh ấy đã qua cơn nguy kịch,đúng là kì tích,kết quả xét nghiệm cho thấy bây h anh ấy đabg tiến triển tốt và sẽ bình phuc hoàn toàn trong vòng một hai tháng
Shinobu:uk,chi khám cho anh ấy đúng là nhịp thở và nhịp tim anh ấy đã đập ổn định ở mức bình thường nhưng vẫn để lại di chứng là anh ấy sẽ bị cảm nhẹ sau khi bình phục.
Sau khi kê đơn thuốc xong cô sắc thuốc và đem vào phòng anh.Inosuke,Tanjiro,Zenitsu và Nezuko đều đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh.
To be continue....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net