Lời hứa của đôi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời hứa của đôi ta:(nối tiếp chap trước)
Sau khi lấy khoảng 1500 cc từ Shinobu(từ cc là đơn vị đo lượng máu mà trong y học nguời ta dùng)để truyền cho Giyuu.Anh tạm thời qua khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.Shinobu đích thân trực tiếp khám bắt mạch cho anh cùng với sự giúp đỡ của Yushiro,Aoi và Kanao.Mạch Giyuu đập rất yếu và chậm hơn nguời bình thường,hơi thở cũng vậy.Do chấn động từ trận chiến và dùng sức lực một cách quá sức,khiến cho máu và oxi khó lưu thông lên não.Giờ phải dựa vào ý chí và may mắn.Đã 2 tuần trôi qua Giyuu vẫn không tỉnh dậy.Shinobu hiện giờ đang rất lo lắng cho anh,Kanao bước vào với vẻ mặt lo lắng trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm và thuốc cho Shinobu.
Kanao:Thuốc của chị đây,chị Shinobu
Shinobu:Cảm ơn em,Kanao.Kết quả xét nghiệm sao rồi em?
Kanao:Tình trạng của anh ấy không chỉ bị chấn thương bởi cuộc chiến mà còn bị chấn thương về mặt tâm lý nữa ạ.
Shinobu:Sao cơ?
Kanao:Vâng,có lẽ khi nghe tin chị mất anh ấy rất đau lòng và hối hận.Em biết được chuyện này vì lúc nghe tin chị mất,Tanjiro đã thấy anh ấy khóc,cậu ấy còn ngửi thấy mùi của sự đau buồn hối hận và tức giận.Theo những gì trên tờ xét nghiệm nếu trong vòng 1 tuần tới anh ấy không tỉnh lại thì anh ấy sẽ mãi mãi như vậy.
Shinobu khóc và nói:
-Vậy sao?Anh ấy sẽ không tỉnh dậy nữa sao?
Kanao:Em xin lỗi tụi em cũng đã cố gắng hết sức rồi nhưng...

Shinobu vẫn cứ khóc không thể nói một lời nào.
Kanao nói tiếp:
-Chị Shinobu lúc này em hiểu cảm giác của chị hơn ai hết,em cũng từng như vậy,khi Tanjiro hóa quỷ tấn công mọi nguời.Khi đó,em nghĩ em sẽ đánh mất cậu ấy,em không muốn anh ấy ra đi vì vậy em đã chạy tới ôm lấy Tanjiro.Chị Shinobu,em biết lúc này chị là nguời buồn nhất nhưng đây cũng là lúc chị phải mạnh mẽ nhất.
Shinobu:Cảm...cảm ơn...em,Kanao.
Kanao:giờ cũng khuya rồi.Chị cũng đi ngủ đi,chị cũng mất ngủ mấy ngày nay rồi.
Shinobu:Chị chưa muốn ngủ,chị muốn ở đây một mình với anh ấy.
Kanao:Vậy em đi đây,chúc chị ngủ ngon.
Shinobu:uk,em cũng vậy.
Kanao đi ra khỏi phòng.Shinobu ở trong vẫn cứ khóc nhìn anh.Đôi mắt tím ướt đẫm nhìn anh,cô biết lúc này cô cần phải mạnh mẽ nhưng tại sao cô không thể.Cứ nghĩ anh ấy sẽ biến mất mãi mãi thì tim cô đau như cắt,còn nước mắt thì không ngừng rơi.Rồi một ngày,hai ngày,ba ngày,anh vẫn như vậy.Cô luôn đếm còn mấy ngày,còn mấy giờ,còn bao nhiêu thời gian nữa.Đúng như chị cô nói,chờ đợi là đau khổ,khi đánh mất nguời mình yêu mình mới biết quý trọng và biết mình yêu họ nhiều đến nhường nào?Lời anh cầu hôn với cô ngày hôm đó cô không thể nào quên được.Anh luôn luôn thật lòng với cô và anh ấy luôn nói với cô rằng:
-Đừng trưng nụ cuời giả tạo đó trước mặt tôi,tôi không thích nó đâu.Cô hãy thành thật với bản thân của mình đi,điều đó sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn thay vì việc cô cố gắng che dấu cảm xúc bản thân.
Câu nói đó anh đã nói với cô khi cô lên chức trụ cột thay cho chị cô và đó cũng là lần đầu tiên họ cùng nhau đi làm nhiệm vụ.Cô ngồi đó khóc,cô sợ,rất sợ anh sẽ ra đi để lại cô một mình cô đơn.
Shinobu:Con xin chúa,nguời đừng để bất kì ai rời xa con nữa.Giyuu-san,anh đã hứa rồi mà vì vậy anh hãy tỉnh lại đi.
Trong tìm thức của Giyuu.Anh đang lạc trong bóng tối anh thấy hình ảnh nguời chị Tsutako và cậu bạn đồng môn Sabito đang đứng đó.Anh vô thức tiến lại chỗ họ,nhưng họ đã ngăn anh lại.
Giyuu:Chị Tsutako,Sabito tại sao em không thể đi tới chỗ hai nguời được chứ.Tại sao?
Tsutako:cảm ơn em đã đến đây thăm chị nhưng em hãy quay về đi.Em đã chiến đấu rất anh dũng,chị rất tự hào về em.
Sabito:Đúng vậy,cậu đã chiến đấu cho cả phần mọi nguời mà,cảm ơn cậu,cậu thực sự là một thủy trụ tài giỏi và bây giờ hãy quay về đi còn quá sớm để cậu đến đây.
Giyuu:Khoan đã,đừng đi mà chị,Sabito đừng đi.
Hai nguời dần dần đi xa hơn và tan biến khỏi tầm mắt anh.Đột nhiên có một tia sáng lóe lên liên tục gọi tên anh,anh vô thức tiến lại tia sáng ấy
Giyuu:chính là cô ấy,Shinobu mình sắp được gặp lại cô ấy rồi.
Anh từ từ khó khăn mở mắt dậy nhìn thấy ánh trăng và bóng hình nguời con gái với mái tóc rủ ruợi ngăn không buộc lên.Cô nhìn thấy đôi mắt anh mở ra cô ôm lấy anh và khóc rất to đến nỗi làm tất cả mọi nguời trong điệp phủ tỉnh giấc.
Shinobu:Anh tỉnh dậy rồi,em mừng quá.
Giyuu:Em đừng khóc nữa,anh không sao rồi,em khóc làm anh đau lắm.
Tất cả mọi nguời trong điệp phủ mỉm cuời trong hạnh phuc và lặng lẽ chứng kiến qua cửa kính.
Sáng hôm sau,Kanao,Aoi và Shinobu thay nước biển và máu tiếp tục truyền cho anh và sau đó lấy máu của anh đem đi xét nghiệm.Do còn hơi mệt nên Giyuu đã thiếp đi đến tận chiều mố dậy.Mọi nguời đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh.Và Tanjiro xin lỗi vì đã tấn công Giyuu khi biến thành quỷ.
To be continue...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net