Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

["Chị... là ai?"]

Đứa trẻ sáu tuổi năm đó đã phải chứng kiến một chuyện dơ bẩn. Nó không hề có khả năng ghim kí ức đó vào trong bộ não bé nhỏ. Nó không hề biết ba nó cùng cô gái trẻ ấy đang làm gì trên giường. Nó chỉ biết, ngày hôm đó, mẹ mình đã lên cơn đột quỵ và ra đi mãi mãi, để lại cô con gái tội nghiệp phải chống chọi với cuộc đời khắc nghiệt này một cách quá sớm.

Kí ức đau thương gắn liền với sự bẩn thỉu kia. Để rồi, cô bé đó lớn lên trong sự khinh thường ghê tởm ba ruột mình và...

Không thể quên được gương mặt cô gái ấy.

Đã mười hai năm kể từ khi chuyện xấu đó ập tới.

*-*-*-*-*

Seoul 10/8/2016

Eun-kyu gỡ mắt kính đặt lên bàn, gương mặt lộ một phần mệt mỏi sau bài kiểm tra chất lượng đầu vào mới ban nãy. Ngôi trường Kinh tế số một Thành phố quả thực quá đỗi khắt khe, đến một chút nghỉ ngơi sau trận chiến gọi là thi-đại-học cũng không tồn tại.

Sàng lọc đến hai lần, vô cùng nghiêm chỉnh.

"Này Eun, tối nay dùng chút bia nhé, chúng ta đủ tuổi rồi đó!"

Gong Sik vui vẻ lên tiếng xóa tan bầu không khí yên ắng nơi Eun-kyu.

Thành thực, Gong Sik chính là người bạn duy nhất của Eun-kyu bởi... ngoài việc chơi với nhau và học chung từ nhỏ đến giờ thì đâu còn lý do khác!?

Eun-kyu tính cách trầm mặc, ổn định. Bởi vậy cô rất ít nói. Là vậy nên làm mọi người nghĩ đây đúng chuẩn mực con gái nhà thượng lưu, khó tính khó gần.

Mà tính cách Gong Sik thì ngược lại hoàn toàn.

Có lẽ đây mới chính là lý do cốt lõi để họ có thể làm bạn tới tận hiện tại, trái ngược thì thu hút nhau, quả là không sai.

Nhưng làm bạn không có nghĩa là hoàn toàn hòa hợp.

"Tôi không dùng những thứ đó, cậu đi một mình đi!", Eun-kyu phủi sạch cái hứng khởi của Gong Sik.

"Aigoo~ Chúng ta đều lớn rồi mà, cậu không muốn thử chút sao? Bar, pub... một vài nơi lành mạnh dành cho người trưởng thành. Tôi nghĩ chúng ta nên thử hết chứ!?"

Gong Sik cười nói, ôm choàng lấy vai Eun-kyu khiến cô phải nhăn mày mà gỡ tay của cậu ta ra: "Đúng là lớn rồi cậu cũng nên giữ ý một chút! Tôi là con gái đấy, đừng hành động như tôi là anh em với cậu!"

Tròn xoe mắt nhìn Eun-kyu. Cậu thanh niên Gong Sik bĩu môi một cái rồi buông mấy câu giận dỗi bỏ về trước.

Đã nhiều lần Eun-kyu đón nhận mấy thứ con nít này từ Gong Sik nên chẳng có ngạc nhiên. Hơn nữa, cô còn thêm mấy phần đau đầu. Cô chỉ có một bận tâm duy nhất lúc này, rằng cậu ta sẽ làm phiền mình nếu say mèn mà thôi, tốt nhất hôm nay không đụng tới điện thoại, tránh vạ lây.

Nghĩ vậy tự nhiên Eun-kyu khẽ lạnh sống lưng một trận rồi cũng vội vã trở về nhà.

.

.

.

11 giờ đêm, tại một Club phía Tây thành phố,

Gong Sik khoác vai mấy cậu bạn ngồi cạnh, nghêu ngao gì đó rồi nuốt ừng ực chai bia đang cầm trên tay. Nếu không có tiếng nhạc thì có lẽ nguyên nhân ù tai của mấy người ngồi cạnh là do âm lượng quá lớn của cậu ta rồi.

"Này thiếu gia Gong, không phải say rồi cũng nên... làm chút chứ!?"

Cậu bạn ngồi cạnh tên Nam Soon-huyn nháy mắt với mấy người xung quanh, lập tức, cả hội hò reo rất lớn đồng thuận.

Thanh niên họ Gong đương nhiên hiểu ý, chỉ là...

"Không được, không được! Eun mà biết sẽ ghét tôi mất! Cậu ta ghét nhất gái đó!", Gong Sik xua tay khước từ.

Tiếng buuu kéo dài khiến không khí xung quanh muốn nóng rực lên.

"Lee Eun-kyu rõ ràng không có ở đây, cậu lo sợ cái gì? Bọn tôi đều là bạn cậu, rất kín miệng. Còn nữa, cũng đâu phải là cậu thích cô tiểu thư đó, đừng tự làm khó bản thân. Nghe này, bọn tôi không mời cậu chơi thứ kém chất lượng. Tôi có mối này, chỉ phục vụ kẻ có tiền. Một đêm 1000$, giá trên trời nhưng mọi thứ đều hoàn hảo: gương mặt, dáng hình và kỹ năng. Cậu có đu nổi không?"

Một chút giễu cợt của đám bạn làm Gong Sik đột nhiên gương mặt biến sắc. Cậu ta sẵn men say, lập tức đứng dậy, bỏ ví tiền từ túi áo mình đập mạnh xuống mặt bàn.

"Các cậu không biết tôi là ai sao? Tôi là Gong Sik. Gong Man-Sik. Người thừa kế của tập đoàn mỹ phẩm số một Hàn Quốc Tijin. 1000$ cho một đêm? Đừng nói 1000$, có gấp mườ lên tôi cũng cân được hết. Mau chuẩn bị khách sạn và gọi cô ta đến cho tôi!"

"Hahaha, bản lĩnh lắm! Là cậu nói đó nhé!"

.

.

.

Eun-kyu sau khi đọc xong một quyển sách về Luật Kinh Doanh thì liếc nhìn màn hình điện thoại một chút. Cô kinh ngạc bởi vốn dĩ không phải lần đầu tiên Gong Sik đi uống nhưng đây là lần đầu tiên không gọi điện làm phiền cô.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định bước ra ngoài, mở cửa.

Căn phòng 802 đối diện là chỗ ở của Gong Sik, sau mười giây suy nghĩ, Eun-kyu mới thở dài rồi bấm chuông.

Một hồi lâu như vậy liền kết luận là kẻ ưa náo nhiệt kia chưa có trở lại nhà.

12 giờ đêm!?

Vẫn ở ngoài sao?

"Cậu phiền phức thật đấy Gong Man-Sik!"

.

.

.

Gong Sik tuy uống khá nhiều nhưng vẫn thẩm định được người phụ nữ đang ngồi trên giường kia, và ngay sau đó cậu ta liền đưa ra mấy lời nhận xét có phần bẩn thỉu trong đầu kèm thêm một cái nhếch mép coi thường: "Hàng" như vậy, gương mặt như vậy đã là đáng đồng tiền!

Thêm kĩ năng nữa... chị ta tuyệt vời đến cỡ nào đây!?

Người phụ nữ nở nụ cười mị hoặc, nàng đẩy Gong Sik ngã xuống giường, cố gạt bỏ đi việc cậu sinh viên năm nhất đang muốn lột bỏ lớp áo sơ mi.

"Thiếu gia, đừng vội, chơi đùa một chút với tôi mới xứng đồng tiền bỏ ra chứ!?"

Nhìn bộ ngực hấp háy sau lớp áo lót màu đỏ ấy, bên dưới Gong Sik thực sự quá căng thẳng. Cậu ta ôm lấy cơ thể người phụ nữ lả lơi này, lật lại đặt nằm trên đệm, bản thân thì nằm trên chiếm thế chủ động.

Hơi thở đầy mùi rượu của Gong Sik phả thẳng vào gương mặt tuyệt mỹ kia.

"Không nhịn nổi nữa. Tôi phải xử lý trước, rồi chúng ta quay lại mấy trò của cô sau."

Cậu thanh niên đặt đôi môi mình lên cổ người phụ nữ, vội vàng liếm láp.

Khi mùi hương nơi bầu ngực đó chạm thẳng đến tiềm thức Gong Sik, cậu ta muốn điên loạn, di chuyển đầu lưỡi mình.

"Hahaha, thiếu gia, lần đầu của cậu cũng thật biết cách đấy chứ!?"

"Tất...tất nhiên, xem nhiều phim vậy mà...."

RẦM!

Tiếng cửa thô bạo đó khiến Gong Sik giật mình, vội vã nhả cơ thể mình ra khỏi người phụ nữ hớ hênh kia.

Khi thấy gương mặt người quen thuộc, Gong Sik biến sắc, lập tức gấp gáp cài lại thắt lưng.

"E...Eun!? S-Sao cậu lại ở đây?"

Eun-kyu được một trận buồn nôn ập tới, cô miễn cưỡng, cố nhịn lại tất thảy mà mở căng đồng tử nhìn cậu bạn thân mình.

Sau tất thảy kinh tởm trong đầu trôi qua, Eun-kyu mới diện ra bộ mặt thản nhiên cùng sự bình tĩnh thường ngày.

"Tôi không được ở đây sao? Đây là khách sạn nhà tôi đấy! Ham muốn của đám đàn ông các cậu, tôi không lạ. Nhưng chơi với một con điếm thì cậu nên xem lại. Dơ bẩn, nhơ nhuốc và..."

"Nói vậy là hơi quá rồi!"

Người phụ nữ trong căn phòng từ bao giờ đã khoác lấy tấm áo choàng mỏng. Nàng mỉm cười, bước từng bước tiến tới cô gái kia.

Cái... gì?

Nàng đặt bàn tay mình lên gương mặt cô gái trẻ, vuốt vẻ với ánh mắt thích thú rồi mới chịu buông ra.

"Tôi đúng là một con điếm nhưng không phải loại chỉ cần là đàn ông sẽ quy phục. Tôi là một con điếm cao cấp, phải là người có rất nhiều tiền mới được tôi phục vụ. Cậu bé bạn trai em là một thiếu gia chính hiệu, bởi vậy tôi mới đi theo. Cũng do hôm nay tôi có lịch trống đột xuất, không cũng không có cơ hội được nghe bé con như em chửi rủa ác cảm. Vinh hạnh cho tôi quá!"

Cô ta...

Dứt lời nàng liền quay sang phía Gong Sik vốn đã bất động nãy giờ.

Vẫn là nụ cười đặc trưng ấy - mị hoặc, nàng hướng Gong Sik, nói tiếp: "Danh thiếp của tôi để ở trên giường. Hôm nay coi như chúng ta chưa có giao dịch, tôi sẽ chuyển khoản lại số tiền đã nhận cho cậu. Lần tới, nếu muốn vui vẻ một chút, hãy gọi cho tôi. Trai tân như cậu khiến tôi thấy rất thích thú đấy!"

Một câu như vậy rồi lướt qua kẻ đang ngự giữa lối vào.

Mái tóc đó đã chạm tới cơ thể Eun-kyu, để rồi khiến cô giật mình mà lập tức xoay người lại và nắm chặt lấy cổ tay kẻ muốn rời khỏi.

Người phụ nữ đó khó hiểu, nâng mày nhìn cô một hồi. Sau khi thấy vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi môi hấp háy lại càng thêm ngạc nhiên.

Nhưng nàng thật chẳng muốn nhìn dáng vẻ này chút nào hết, nhất là với người vừa mới buông những lời nặng nề như vậy với mình.

"Sao vậy bé con? Hay là em cũng muốn vui vẻ với tôi? Tôi chưa thử với con gái bao giờ nhưng chắc sẽ ổn thôi. Mà, giá sẽ cao nhé, vì hôm nay em làm tôi mất công mất tiền mà, nên phải tính giá cao chứ. Hahaha..."

"Ngậm miệng lại!"

"... Sao?"

Nàng chưa bao giờ nghĩ, có thể đối diện với một gương mặt đáng sợ như vậy.

Cổ tay như muốn bị bẻ gãy, nhưng thân thể lại chẳng thể cử động phản kháng bởi ánh mắt người đối diện.

Nó vô hồn, vô cảm.

Ẩn nhẫn bên trong là cả một khối căm tức.

Nàng khẽ thấy đuôi mắt cô gái đó hơi giật, điểm tô sự cay nghiệt lúc này lại là bộ hàm đang căng lên.

Eun-kyu đang nghiến răng thật mạnh, đến đường phát ra cả tiếng rít ân oán.

Lúc này, hai hàng lông mày nàng nhíu lại. Nàng biết tình thế này không thể để vậy lâu hơn.

"Cô gái, em buông tay ra được rồi đấy! Tôi biết một vài quyền cơ bản, và em đang xâm phạm cơ thể tôi."

"Quyền sao? Một con điếm như cô?"

"..."

Lòng bàn tay nàng đã chuyển sang màu tím. Nàng khẽ nghiến răng, tay còn lại đã chạm lấy cổ tay người đối diện.

"Buông tôi ra!"

"Tên của cô là gì?"

Cái gì?

Cái trừng mắt ấy ... và nụ cười ác quỷ kia khiến bản thân nàng thực sự phải rùng mình.

"Seo... Seo Min-jae!"

"Được rồi!"

Eun-kyu sau cùng cũng nhả tay. Cô quan sát người phụ nữ tên Seo Min-jae kia vài giây, sau đó lập tức rời khỏi căn phòng này.

Căn phòng nồng nặc mùi hôi hám.

"Eun, Eun! Ashhhh, chết tiệt, đợi tôi với!", Gong Sik vội vã kéo quần chạy đuổi theo cô bạn thân mình.

Lúc này, chỉ người duy nhất vẫn chôn chân ở lại.

Min-jae gượng gạo đến cùng cực, nụ cười sau cùng đã tắt từ khi hai người kia bước ra khỏi căn phòng.

Nàng ngồi gục xuống, mệt mỏi lay mạnh thái dương.

Đã bao lần bị khinh thường.

Đã bao lần nhận sự phẫn nộ.

Cơ thể đã bao lần bị làm tổn thương bởi các vị phu nhân.

Vậy mà đây là lần đầu tiên....

Lần đầu tiên nàng bắt gặp ánh mắt còn căm phẫn hơn tất thảy những ánh mắt trước đó hướng mình, nhưng lại...

Nhưng lại không đay nghiến cơ thể mình bằng vũ lực như những người kia.

Chỉ duy nhất một cái nắm cổ tay đau đớn.

Và...

Tại sao lại muốn biết tên mình?

Nàng chưa bao giờ nghĩ, cuộc sống của mình sẽ có chuyển biến kể từ sau lần gặp gỡ này... với một cô gái tên Lee Eun-kyu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net