Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:

"Chị đang làm cái gì đây?"

Đã một tuần trôi qua kể từ khi bản hợp đồng mới được thành lập. Min-jae chăm chỉ đi cùng năng nổ, nàng chăm sóc gọn gàng cho căn biệt thự rộng lớn, đương nhiên là một mình nàng làm, không có người thứ ba tồn tại nơi đây. Nàng đang sống một cuộc sống mà nàng vẫn luôn ước ao: một cuộc đời không phải nằm ngửa nhục nhã để kiếm những đồng tiền khốn nạn của đám đàn ông.

Sắc mặt Min-jae mỗi lúc một tươi mới, mỗi lúc một tốt hơn. Cao hứng trong mọi việc của nàng khiến Eun-kyu vốn có một chút chú ý. Đặc biệt, những lời hỏi han thường xuyên xuất hiện, tự nhiên hơn rất nhiều - hướng đến chủ nhân căn nhà này, điều này làm Eun-kyu cũng mang thêm cả khó hiểu.

Trước câu hỏi của cái người đột ngột xuất hiện như ma như quỷ, nàng có chút giật mình, vội vã quay lại.

Nhìn cô, chớp chớp đôi mắt: "Tôi lên thực đơn!"
Khẽ nhăn mày, Eun-kyu ngồi xuống ghế sofa, cạnh nàng. Cô cầm tờ giấy đang dở từng nét chữ trên mặt bàn, nâng lên.

Sát quá!

Min-jae hơi đỏ mặt, rồi cũng bẽn lẽn nhìn vào gương mặt cô... dò xét.

"Chị định mở nhà hàng sao?", Eun-kyu đặt tờ giấy đó trở lại mặt bàn, khó hiểu nhìn Min-jae.

Lập tức cái lắc đầu nhiều lần của nàng phủi sạch nghi vấn của cô: "Không! Tôi định lên thực đơn rồi đưa cho em để em chọn món. Em không bao giờ ăn cơm ở nhà, tôi nghĩ là do những món tôi nấu luôn không hợp khẩu vị, khiến em không muốn ăn!"

"À, ra vậy!"

Nâng ngón tay, Eun-kyu tự vuốt dọc sống mũi mình, nghĩ ngợi gì đó. Một phần vì đôi mắt kia thật long lanh, một phần vì người phụ nữ này lại có thể chẳng bao giờ biết từ bỏ, nó khiến cô phải suy nghĩ.

Đáng ra việc Eun-kyu luôn phũ phàng chối bỏ những bữa cơm nàng chuẩn bị phải khiến nàng suy nghĩ và rút ra kinh nghiệm gì đó - cô nghĩ - sao chị ta ngoan cố như vậy?

Eun-kyu chẳng thể đánh giá người phụ nữ này thật phiền phức như bao lời đánh giá dành cho người giúp việc thuộc về năm tháng cũ. Người phụ nữ này cố chấp, dai dẳng... đem theo sự tận tâm, tận tụy và mong muốn có thể thay đổi suy nghĩ của ai đó.

Phải chăng vì vậy mà mỗi lần cô đổ bát cơm được nàng chuẩn bị cho mình vào thùng rác, cô đều không nhìn được sự tức giận và từ bỏ, thay vào đó là một ánh nhìn phảng phất sự thất vọng về chính bản thân?

Một người tệ hại đối xử đến mức đó, vậy mà vẫn chỉ trách cứ bản thân và tự đi tìm đáp án mới... Eun-kyu ngẫm lại, tự nhiên cảm thấy có phần áy náy. Dù chỉ là một chút, dù sao nó cũng đã xuất hiện như vậy.

Mình nên làm gì với chị ta đây?

"Tôi không thích dùng bữa ở nhà!"

"Ừ...!? S-Sao?"

Min-jae giật mình, tông giọng của cô mềm nhuyễn hơn bình thường, tức là không đáng sợ nữa.

"Tôi không thích một bữa cơm gia đình. Tôi chỉ đơn giản là ghét việc dùng bữa tại nhà mà thôi. Không có lý do gì đặc biệt hết. Vậy nên chị đừng cố gắng làm cái điều tôi ghét. Chỉ có vậy!", Eun-kyu chậm rãi giải thích thêm.

"Nhưng mà..."

*Tiếng chuông cửa,

Eun-kyu khẽ nhăn mày, lập tức đứng bật dậy.

"Ai vậy? Khách của em sao?"

"Không phải!"

Chính Eun-kyu cũng tỏ ra ngạc nhiên vì cô vốn nghĩ không thể có người nào khác tới đây "thăm" cô được.

Cả cô và nàng đồng đều tiến về phía màn hình camera cổng chính. Khi đã rõ ràng hai vị "khách" không mời kia là ai, cô lập tức mệt mỏi mà nâng một tay ôm lấy gương mặt.

Tiếng thở dài của Eun-kyu khiến nàng tròn mắt mà phì cười một tiếng.

"Sao?"

Min-jae lắc đầu liên tục, khóe môi cong lên nhưng tuyệt nhiên không phát ra thanh âm vô ý khi nãy nữa.

"Không phải, tại đây là lần đầu tôi thấy biểu cảm khác của em ... Nhưng họ là ai vậy?"

"Bạn tôi! Chị không nhận ra cậu ta sao?"

Eun-kyu nâng ngón tay chỉ vào cậu thanh niên sau đó liền nhận cái lắc đầu ngờ vực của nàng.

"Camera hơi xa nên..."

"Cậu ấm tập đoàn Tijin, bạn thân tôi - người cô suýt phục vụ đêm hôm đó nhưng bị tôi phá đám ấy. Bữa tiệc hôm trước cô tham dự, là bữa tiệc mừng sinh nhật ba cậu ta!"

Min-jae nghe hung tin như có sét đánh ngang tai. Gương mặt nàng đột ngột trắng bệch, môi hấp háy không biết phải nói sao.

Nàng không có ý muốn giải thích bất kể chuyện gì, cũng chẳng có ý định vớt vát liêm sỉ với cái nghề đáng khinh kia. Chỉ là, nghĩ đến việc thiếu chút nữa nằm ngửa dưới chân bạn thân cô, nàng thực sự rất khó thở. Nó như có hàng ngàn mũi kim đâm tới cơ thể, chí ít, khi nhìn lại, nàng đã không thể chấp nhận sự vô liêm sỉ của mình. Thực sự không đáng được tha thứ - Min-jae nhủ lòng.

"Tốt nhất hai người họ không nên vào đây! Tôi sẽ coi như không có nhà và..."

*Rrrrrrrrrrrr

Tiếng rung điện thoại vang lên đánh gãy mọi thứ. Eun-kyu khẽ hít sâu một hơi rồi thở ra khi nhìn vào màn hình điện thoại mình. Cô đắn đo một hồi, không biết có nên nghe ngay hay không, sau cùng khi điện thoại trở về trạng thái im lặng, Eun-kyu liền thở phào trong lòng một cái, và chốt lấy một quyết định ở trong đầu.

"Không nghe sao?"

Min-jae căng thẳng theo cái không khí cô đem đến.

Tỏ ra bình thản, Eun-kyu mở khóa màn hình điện thoại, lục trang lịch sử cuộc gọi.

"Nếu nghe máy và bảo không có nhà sẽ khiến đối phương mang cảm giác khúc mắc. Nhưng khi để cuộc gọi này thành một cuộc gọi nhỡ, và gọi lại, đối phương sẽ nghĩ cô ấy bận nhưng vẫn cố gắng thực hiện một cuộc gọi với mình, khúc mắc biến thành niềm tin, rồi mọi thứ sẽ theo đúng những gì bản thân tôi mong muốn."

Vừa nói, cô vừa thực hiện thao tác trên màn hình điện thoại.

"Thật sao?", Min-jae phi thường khó hiểu hỏi lại.

"Tất nhiên. Chị có muốn cá không?"

"Cá?"

"Phải!"

Eun-kyu đặt ngón trỏ dọc môi mình, tiếng suỵt rất khẽ nhắc nhở kia khiến nàng im lặng và gật đầu một cái ngoan ngoãn.

Tiếng chuông kéo rất ngắn, nhanh chóng có người thưa điện thoại.

Cô thản nhiên, bật loa ngoài, thực hiện vụ "cá cược" nhảm nhí một phía nào đó.

"Eun, chị đang ở đâu vậy? Em cùng anh Gong Sik đang đứng trước cửa nhà chị."

"Mất công như vậy, đáng ra nên gọi trước. Tôi không ở nhà, có một số việc cần giải quyết!"

"Không ở nhà? Vậy khi nào chị về? Một số việc của chị là việc gì, không thể nói rõ cho bạn gái mình hay sao?"

"Mai sẽ về, nếu Gong Sik ở đấy, nhắn với cậu ta giúp tôi mai tôi không đến lớp được. Còn nữa, tôi không hẹn hò với em, em đang làm lố bổn phận của một người bạn rồi đấy! Vậy nhé!"

"K-Khoan-!!!"

*Tít

Cô tắt nguồn, cất điện thoại vào túi quần, lẳng ặng quan sát màn hình camera.

Dường như cô gái trong màn hình rất tức giận, nàng ta trao đổi gì đó với cậu thanh niên, rồi giận dữ trở vào trong chiếc ô tô đắt tiền.

Chiếc xe đó lăn bánh, rồi mau chóng không còn hiện hữu trên màn hình camera nữa.

Eun-kyu nhìn nàng, một cái nhún vai tự mãn: "Vậy là xong!"

Min-jae ha một tiếng cảm thán. Nàng vốn nghĩ cô khá người lớn, nhưng không ngờ lại chỉ được lời nói, mà hành động lại trẻ con đến khó tả.

"Em gọi vậy là giải quyết sao? Em chỉ đang chuyển rắc rối này thành một rắc rối khác mà thôi. Rồi ngày mai cô gái kia sẽ "thẩm vấn" em về nơi em đi ngày hôm nay, lý do vì sao em có thể nói những điều như "không hẹn hò", hay là "lố bổn phận của một người bạn". Nếu nghiêm trọng, em sẽ mất một người bạn đấy!"

Lần đầu tiên cách giải quyết vấn đề của cô bị một người khác lên tiếng đánh giá tệ hại. Eun-kyu còn đang tự nhủ, người phụ nữ hơn mình chục tuổi kia sẽ mang ánh mắt kinh ngạc trước cách gỡ rối đại tài này, nhưng ngược lại, một câu cảm thán cũng không có, thêm nữa là mấy câu giáo huấn thực sự dài dòng.

"Vậy chị có cách giải quyết khôn ngoan hơn sao? Hai người họ rất dai dẳng, thậm chí còn chẳng có việc gì làm, chắc chắn sẽ nói "đợi tôi" nếu tôi không đáp như vậy!"

Eun-kyu nhăn nhó, vô cùng khó chịu. Nhưng cái khiến Min-jae cảm thấy lạ là tông giọng không còn phẳng lặng một màu như trước, nó có điểm nhấn, mặc dù là nhấn của sự phật ý nào đó vô cùng thiếu trưởng thành.

"Có một cách, là tôi sẽ trốn đi, và em thì cư xử thật bình thường, mở cửa mời họ vào trong. Khi em càng thoải mái, sẽ chẳng một ai thắc mắc mắc nữa. Không phải nó tốt hơn cho em sao?"

"Vậy chị định trốn cả một buổi chiều sao? Mi-na đến nhà tôi chỉ có một lý do duy nhất - là nghi ngờ. Nếu như em ấy vào được bên trong, chắc chắn sẽ lục tung căn nhà này lên để tìm kiếm một thứ gì đó."

"Nếu cô gái đó đã chẳng phải bạn gái em, tại sao cô ấy lại có hành động như vậy? Ghen tuông? Vì em không dứt khoát trong mối quan hệ! Nếu em dứt khoát, không phải em sẽ đỡ phải trốn tránh sao? Việc này sẽ còn lặp lại, rồi em lại nghĩ thêm một lời nói dối mới?"

"Tôi..."

Trong cuộc đời Eun-kyu, ngày hôm nay đã xuất hiện hai cái "lần đầu"...

Nếu những lời giáo huấn kia là lần đầu - lần thứ nhất, thì cái á khẩu lúc này chính là lần đầu - lần thứ hai.

Sao chị ta lại giận chứ!?

Mình phải nói gì đó, mình là chủ căn nhà, chị ta là người làm... mình phải nói lại...

Nhưng, nói lại cái gì...???

Nói lại... thế nào?

"Tôi đã dứt khoát rồi..."

Tự nhiên lời của Eun-kyung trở nên lí nhí. Nàng ha thêm một tiếng khó chịu vô cớ nữa do không nghe rõ, rồi cũng không muốn nói gì thêm mà xoay người.

"Tôi còn phải dọn dẹp, chuyện này tới đây thôi!"

Kết thúc cuộc nói chuyện trước cô chính là tội lớn nhất của nàng ngày hôm nay.

Eun-kyung từ kinh ngạc liền chuyển biến tức tối, lập tức tóm lấy cổ tay mảnh kia, kéo nàng xoay trở lại đối diện mình.

"Sao chị dám-..."

Cái nhăn mày đậm của Min-jae làm cô cứng họng, không thể thốt trọn vẹn câu nói kia.

Chị ta... còn dám cau có với mình???

Gan chị ta là gan con gì vậy???

Gỡ bàn tay cô ra khỏi cổ tay mình. Min-jae không rõ vì cớ gì phải cáu gắt như vậy, nhưng hiện tại nàng biết, mình không muốn đứng nói chuyện với cô thêm.

"Em còn gì sai bảo sao?"

"À, không! Không! Không có gì!"

Cô cảm thấy bản thân thật vô lực, tức khắc mà bối rối bỏ về phía phòng khách, lặng thinh như một cỗ máy ngồi trên ghế sofa.

Mình mới bị trách cứ xong...

Vậy mà tại sao...

Cô chạm tay tới khóe miệng, rồi đôi mắt cô mở căng, như chẳng thể tin vào cảm xúc đang bộc lộ trên gương mặt mình.

Vậy mà... tại sao mình lại vui như vậy chứ...!?

Trên môi cô, một cái cười mỉm thật hồn nhiên... chẳng phải đã lâu lắm rồi hay sao... từ cái ngày ấy... cái ngày mà cuộc sống tươi đẹp của cô như khép lại, mở ra một cánh cổng thật tối tăm...

Ngày tháng tươi đẹp xưa cũ, đang mờ nhạt hiện về nơi trí óc cô...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net