Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

["Con không được phép nói chuyện với đám người làm ngoài những chuyện cần sai bảo họ. Con là chủ nhân căn nhà, đừng tỏ ra ngang hàng với những kẻ đó!"]
["Con tốt nhất bớt cười đùa, một kẻ thống trị sẽ không bao giờ bộc lộ cảm xúc vô tư như con đâu!"]
["Nếu con chẳng thể đứng thẳng lưng, hành xử như một bề trên cao quý, gạt bỏ hết những thứ rườm rà cảm xúc dư thừa. Nếu con không thể, thì nên chết đi. Một kẻ cao quý lại phụ giúp đám người làm những công việc lấm lem, ngu xuẩn!"]
["Dọn ra ngoài và sống một mình đi. Tình cảm gia đình chính là thứ khiến đám trẻ con không bao giờ lớn được. Thật thảm hại!"]
["Lời nói của con sẽ phải chính xác tuyệt đối vì mỗi hành động của một kẻ thống trị đều được cân nhắc cẩn thận trước khi làm. Một lời đã nói ra phải bằng mọi giá thực hiện được. Nếu mắc sai lầm, biến nó thành đúng. Sửa sai tương đương với nhận sai. Nhà vua thì không bao giờ cúi đầu, nếu không vương miện của ông ta sẽ rơi. Nhớ kỹ lấy!"]
.

.

.
Eun-kyu nâng đầu ngón tay trỏ, vuốt vuốt dọc sống mũi mình. Những câu hỏi trong đầu vẫn vậy đong đầy, nhưng lại chẳng có lời giải thích. Cô cứ nghĩ cả đời này sẽ chẳng bị ai sửa sai, chẳng bị ai giáo huấn... vì đơn giản cô là một quý tộc, một quý tộc của quý tộc, sẽ chẳng ai dám gây sự hay trách móc cô.
Vậy mà...
Cô bật cười một tiếng, lấy tay tự xoa ót sau gáy, cảm thán một câu "chị ta bị điên thật rồi!".
Có gì đó rất lạ trong niềm vui chợt đến của cô, một cảm giác nóng ở trong lòng. Tuy không biết nguyên nhân nhưng suy nghĩ của cô chưa kịp tới, đôi chân cô đã khiến cô phải di chuyển.
Là đi tìm người phụ nữ kia.
Tiếng bước chân mỗi lúc một rõ ràng khiến Min-jae phải kinh ngạc mà quay người lại. Trong chốc lát, cô gái ấy đã đứng thật sát nàng, khiến nàng được một phen giật mình.
Đôi mắt cô như đang phát sáng, hiện một sự thích thú tinh nghịch tiềm ẩn bên trong. Phút giây ấy, chính nàng phải tự hỏi: em ấy làm sao vậy?
"Này!"
Eun-kyu sâu sắc nhìn thẳng vào đôi mắt lúng túng của nàng, một câu gọi như kéo chính Min-jae từ hoảng hốt trở về bình-tĩnh-hơn. Một cái gật đầu, coi như là đáp lại người kia, nhưng nàng vẫn chưa thể thôi ánh nhìn phân tích tâm trạng người đối diện. Min-jae rõ con người này thất thường ra sao, nếu khi đáng sợ sẽ rất đáng sợ, còn nếu mềm mại thì thực ra lại tạo một bầu không khí ảm đạm bình lặng chẳng cần lo âu.
Nhưng lúc này... em ấy đang thích thú chuyện gì sao?
"Sao ban nãy chị dám nói những lời đó dù biết tôi là ai?"
"Sao?"
Đồng tử Eun-kyu long lanh sáng quắc bất thường. Đáng ra là một câu hỏi đáng sợ nhưng... em ấy đang cười?
"Chỉ là... cứ vậy nói ra, cũng không suy nghĩ nhiều!"
"Vậy sao?"
"Ừ...!"
Cô đảo tầm mắt đi chỗ khác, lại là suy nghĩ. Sau nửa phút như vậy liền gật gù, mang ý "đã hiểu" rồi lùi khỏi nàng một bước chân.

"Tôi phải ra ngoài, đừng mở cửa cho ai vào cho tới khi tôi về!"
"À... ừ!"
Hưng phấn, hưng phấn, hưng phấn... Lạ thật, mình lại đang cao hứng với "chuyện đó" sao? Đúng là...
Cô bước đi thật nhanh, trên môi chính là nụ cười mãn ý.
Đúng là tệ thật đấy!
.

.

.
Eun-kyu chà đầu lưỡi mình lên tấm cổ cô gái tóc nâu. Tay cô không thể ngưng sự tò mò, trượt từ ngực, tới eo, rồi đùi cô gái. Cuối cùng, đầu ngón tay cô dừng lại trên lớp vải quần lót.
Thích thú chạm đầu ngón tay vào nơi thầm kín ai kia, Eun-kyu không bận tâm tới sự vướng víu, cô khiêu khích và mân mê thứ bé nhỏ đang vươn lên bên kia lớp quần.
Hơi thở cô gái gấp gáp khi chỗ nhạy cảm nhất thuộc về phụ nữ bị "xâm phạm", nàng vươn bàn tay, ôm lấy gương mặt cô, hôn ngấu nghiến.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, bao nhiêu nồng ấm cũng được nụ hôn này lột tả hết sạch.
Mỗi tiếng thở làm Eun-kyu trở nên thích thú hơn, đầu ngón tay cô không yên vị, bắt đầu đâm tới miệng hang. Lớp quần lót ngăn cản cái tiến sâu, đối phương biết cô đang đùa giỡn, sau cùng không thể chịu đựng được, nàng gấp gáp đưa bàn tay mình xuống theo cô. Thúc giục.
"Thèm lắm sao?"
Cái cười của cô chính là thứ khiến cô gái ấy kinh ngạc nhất ngày hôm nay. Nhưng hiện tại, nàng không thể nghĩ thêm về điều đó. Phải giải quyết cái trước mắt đã.
"Nếu-... Nếu cậu không đưa vào, tôi sẽ phát điên mất!"
Lời ngắt ngứ vì nhịp điệu mê man lúc này làm cô dâng trào khoái cảm. Suy nghĩ nó đây rồi!, nó đây rồi! khiến cô càng lúc càng hăng hái hơn.
"M-mau... đưa vào!"
Cô gái dùng đầu ngón tay mình, vạch chiếc quần lót sang một bên. Nơi tư mật của cô gái đó ướt át gợi dục, mùi của thèm muốn đang hòa lẫn không khí nơi đây.
Ngón tay Eun-kyu đưa vào từ từ, một ngón giữa, cô giữ nhịp độ chậm đều. Khi cái hôn của cô gái kia lột tả khao khát thèm muốn hơn nữa, hai ngón tay, cô khiến tốc độ thật nhanh, thật ổn định. Nhịp điệu của cô khiến cô gái ấy hài lòng thưởng thức, phút chốc đã quên mất mình đang hôn người kia đến điên loạn, như một hành động mà đối với nàng là đang "thừa thãi" cho việc hưởng lạc.
Hôm nay, mọi thứ như thác loạn hơn. Thoát khỏi cái hôn, cô đưa mình xuống, khi nàng chưa kịp nhận định tình thế, cơn cực khoái đã nâng lên một tầng nữa.
Môi Eun-kyu đang đặt ở lớp thịt đưa ra nóng hổi phía dưới. Nàng cảm nhận được đầu lưỡi đang vuốt ve nó, sau đó, xuất hiện những tiếng khát dục khi môi cô nút viên ngọc đó lại. Cái di chuyển từ các ngón tay chuyển thành cái di chuyển bằng cổ tay, khiến lực đạo được gia tốc. Điểm nhạy cảm nhất của nơi tư mật được chăm sóc kĩ lưỡng. Những tiếng "...ư...m..." không thể thốt trọn vẹn. Nó ngắt đoạn trong sự sung sướng khoái lạc. Không gian chìm vào trong dục vọng.
Cô gái sau cùng không thể kìm được, lên tới đỉnh, và chạm đến cao triều.
Một làn nước ấm trào ra, cuộn lấy đầu ngón tay Eun-kyu.
Nâng thân thể đang mềm nhũn của cô gái đó lên đùi mình, từ tầm thấp hơn, Eun-kyu liếm láp nhẹ nhàng bộ ngực căng đầy trước mắt.

"Sao hôm nay... cậu hăng vậy?"
Tiếng thở của cô gái lần nữa bị đầu lưỡi cô "phá đám", nó nóng hổi và tỏa ra sự thèm muốn như lúc ban đầu mặc dù nàng chỉ mới ra chưa được hai phút.
Rời chiếc lưỡi khỏi bộ ngực cô gái, cô lần nữa "xoa dịu" những tiếng thở hổn hển kia bằng một nụ hôn. Lưỡi tìm lưỡi, gắn bó, chẳng muốn tách rời.
"Không rõ nữa. Tôi muốn làm, dù khiến cậu ra rồi nhưng vẫn chưa thỏa mãn!"
Ngón tay cô luồn qua lớp quần lót, cô nhẹ nhàng, lột bỏ nó ra khỏi cơ thể cô gái kia.
Chạm tới nơi ấy, cô mang nụ cười của kẻ thống trị, đầu lưỡi dịch chuyển tới vành tai nàng. Liếm láp.
"Xem ra cậu lại muốn ra rồi, phải làm sao đây?"
Cơ thể cô gái ấy đổ lên người cô, nàng muốn kiệt sức sau màn một, nhưng cơ thể nàng lại ham muốn có thêm lần tái diễn nữa.
"Thì-... Sau khi xong, cậu sẽ phải trả giá vì làm mất tiết chuyên ngành của tôi!"
"Tôi sẽ trả giá bằng việc "không thể xong sớm". Vậy hiệp hai nhé, tiểu thư Joo Boo-jin!!?"
Vẫn chưa đúng nhưng... mình không thể ngưng được!
Mình không ướt, vẫn chỉ như mọi khi...
Nhưng nó hưng phấn, rất hưng phấn...
Tại sao?

.

.

.
Min-jae khẽ nhăn mày khi thấy một mùi thơm khác biệt tỏa ra từ cơ thể cô, hơn nữa, bộ dạng có phần mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên gương mặt mang nét cao hứng thì nàng khẳng định cả ngàn phần là cô mới đi "giải quyết" chuyện người lớn.
Giúp cô cầm chiếc áo khoác, như một người làm vẫn phụ chủ nhân mỗi khi về nhà, lớp áo bên trong, mùi hương đó càng nồng nặc hơn. Nó quyện với mùi mồ hôi, có một phần gì đó ngây ngấy nữa.
Nàng không vui chút nào.
"Chị vẫn nấu nhiều đồ ăn như vậy sao?"
Eun-kyu ngó vào bàn ăn, mọi thứ thật sự rất thịnh soạn, là để chờ một người trở về. Mà... cái vui vẻ khi chuẩn bị đồ ăn ban nãy, thực sự tan tành kể từ giây phút này.
Đáp "ừ" một tiếng, sau đó Min-jae mang nét buồn trên đôi mắt.
Bỗng...
Nàng chợt nhận ra, mình đâu có lý do để tức giận hay chán nản. Cuộc sống của cô, cuộc đời của nàng, vốn dĩ chẳng có điểm chung. Cớ gì phải mang quá nặng nề cảm xúc đây?
Sao mình lại cư xử như thể thích em ấy vậy? Đúng là đồ điên!

Một suy nghĩ đó khiến nàng tỉnh táo hơn hẳn. Min-jae nhìn cô, chạm ánh mắt đề phòng nàng từ cô thì được một phen ngạc nhiên mà bật cười.
"Hahaha... gì chứ, hôm nay em toàn bộc lộ những nét đáng yêu vậy?"
"S-Sao?"
"Thì em mới giật mình khi tôi bất thình lình nhìn em mà. Không phải sao?"
"Tôi? Giật mình? Bởi chị? Này, chị đang đi quá giới hạn đấy. Đúng là không biết điều!"
Rũ bỏ những "cáo buộc" kia, Eun-kyu bối rối, nhăn nhó và bỏ về phòng mình.
"Tôi không thích nói hai lần! Tốt nhất đừng làm tôi cáu. Ăn xong thì đổ hết đi, đừng mang tới phòng tôi!"
Tiếng "RẦM" sau một tràng bước chân gấp gáp của Eun-kyu khiến nụ cười nàng tắt dần.
Thở dài nhìn một mâm đầy đồ ăn thịnh soạn, vốn biết sẽ không dễ dàng, nhưng không thể nghĩ, bản thân có thể buồn tới vậy.
Thực sự... sẽ không bao giờ dùng bữa ở nhà sao?
.

.

.
[Mẹ ơi....!]
[Cô đơn lắm, một mình trước một bàn ăn thật lớn, con sợ lắm!]
[Ông không cho con nói chuyện với mọi người...]
[Họ sợ con...]
[Con nhớ những món ăn mẹ nấu...]
[Con không muốn như này đâu... con sợ ở một mình...]
[Không ai dám đến gần con hết...]
[Chẳng có ai khác ngoài con trên bàn ăn cả...]
[Kể cả ông... ông cũng không dùng bữa chung với con...]
[Tại sao mọi người đều ghét con vậy...???]
[Tại sao mọi người đều lạnh nhạt với con???]
[Một bữa ăn chung với mọi người... khó vậy sao... hả mẹ???]
[Cứu con... khỏi nơi này... làm ơn... hãy cứu lấy con...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net