Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

"Này Seo Min-jae! Chuẩn bị đi ra ngoài với tôi!"

Eun-kyu tự nhiên cao hứng hơn hẳn mọi ngày, từ khi xuống lầu, cô nom như một người khác vậy. Gương mặt thì cứng đờ cố ghìm cái vui sướng, đột ngột hỏi nhiều hơn và đặc biệt là hành động có vẻ rất lúng túng.

Sẵn đang "ghét" cô chuyện ban nãy, nàng nhạt thếch, bỏ chiếc găng tay ra rồi gật nhẹ.

"Chị không hồ hởi vì được đi ra ngoài với tôi sao?"

Nào có để yên như vậy, cô lập tức chạy gấp về phía nàng, bước giật lùi theo mỗi cái tiến chân người đối diện.

Thở dài, Min-jae đưa cánh tay, dùng lực đẩy cô sang bên cạnh.

"Tôi đang đi thay đồ đây còn gì!? Em cứ như vậy làm sao tôi mau chóng được?"

Chưa buông tha, Eun-kyu cảm thấy không hài lòng nhưng tuyệt nhiên không cáu gắt chút đỉnh, trái lại tinh thần thực ra quá tốt nếu không muốn nói là trong lòng đang vui vẻ vì một chuyện gì đó mà chẳng ai biết.

Lại tẽn tò chạy ra phía trước nàng lần nữa, cô chắp tay ra phía sau, tỏ ra cao ngạo... bước giật lùi.

"Tôi nói biểu cảm chị kìa, chứ tất nhiên tôi kêu là chị phải đi rồi! Sao vậy? Chị lại khó chịu gì sao?"

"Không hề!"

Min-jae cố hướng tầm nhìn ra phía sau cô, hoàn toàn không quan tâm tới "đứa trẻ" nào đó.

"Vậy chị không thể tỏ ra hào hứng được à? Mất hứng quá!"

Miệng nói "mất hứng" nhưng thực tế Eun-kyu lại thoải mái vô cùng. Cô mang phần ung dung, ánh mắt lanh lợi nhiều sức sống hơn hẳn những lần đầy-sức-sống khác.

"Mất hứng thì vẫn đi đúng chứ!? Mà em cứ đi kiểu đó sẽ ngã mất thôi. Đến cầu thang rồi đó!"

"Hả? Chị nói gì vậy? Một người võng hãnh như tôi sao lại có thể- ÚI !!!!!!!!!"

"Ơ... C-CẨN THẬN EUN-KYUI!!!"
.

.

.
Joong-woong đưa cho Gong Sik chai nước mát, một câu cảm ơn lúng túng, sau đó cậu cũng nhận thành ý của người có ánh nhìn dễ chịu kia.

"Xin lỗi cậu, bạn thân của tôi lại đắc tội với bạn thân của cậu như vậy... Tôi thực lòng cảm thấy rất có lỗi. Thay mặt cậu ta, tôi cũng muốn xin lỗi cả cậu. Xin lỗi!"

Lịch sự cúi người, Gong Sik gấp gáp, cũng đáp lại cái cúi người kia bằng một cái cúi người.

Hòa giải và hòa đồng trong mọi mối quan hệ - đối với Gong Sik chính là bản chất của cậu. Không bao giờ gây chuyện, luôn lo lắng và cũng rất biết điều, chỉ là suốt các năm học chung, vì sự không-bao-giờ-chịu-nhịn của Eun-kyu mà cậu bao phen khiếp vía. Trước kia số kẻ kiếm chuyện với cậu và cô vốn chỉ vỏn vẹn hai ba kẻ không biết điều, nhưng lần này lại là một "tầng lớp khác", nó khiến Gong Sik rất sợ hãi.

Nhưng trước cái mở lời của Joong-woong, Gong Sik cảm thấy dễ chịu, thậm chí còn rất nhẹ nhõm. Cậu nghĩ: hóa ra cậu ta cũng giống mình, luôn muốn sống "hòa bình", không thích phức tạp hóa mọi thứ nên bỗng, Gong Sik có một phần cởi mở với người bạn học này hơn.

"Không, đáng ra Eun nên nói giải thích rõ ràng chứ không phải hành động như vậy. Thay mặt bạn thân mình, tôi cũng muốn xin lỗi cậu Kyung-bae, và cả cậu nữa!"

"Hahaha... có vẻ chúng ta khá giống nhau, đều muốn có một môi trường hòa đồng dễ thở ha!?"

Cái vỗ vai thân thiện của Joong-woong chính là điều cuối cùng khiến lớp "phòng vệ" của Gong-sik "sụp đổ". Cậu hồ hởi, lập tức gật đầu.

"Đúng vậy, tôi rất sợ mỗi khi Eun gây chuyện nhưng thật ra, Eun không phải là người mang tính cách thích gây rắc rối. Cậu ấy do biểu cảm gương mặt không được tốt nên rất ít bạn. Chỉ có tôi và Boo-jin, à còn có cả con bé Mi-na nữa là nói chuyện được với Eun. Cũng vì cái vẻ khó ưa nên cậu ấy thường bị hiểu lầm... Rồi tính cách... mà tính cách có hơi cọc thật... Hahaha... nhưng Eun là người tốt. Mong cậu và bạn bè cậu sẽ hiểu cho cậu ấy!"

Gong Sik cúi người một lần nữa. Joong-woong lắc đầu, lập tức xua xua bàn tay: "Đừng nói vậy. Tôi thực ra rất muốn làm bạn với cậu Lee Eun-kyu nhưng sợ cậu ấy ghét mình nên muốn hiểu một chút về cậu ấy thông qua cậu. Cậu biết đấy, cậu Eun-kyu luôn là đối thủ của tôi trong các kì thi những năm phổ thông, nay được học chung với nhau như là duyên phận vậy. Nếu chúng ta hòa thuận, sau này, khi là những chủ nhân tương lai, không phải có thể tương trợ nhau thật tốt sao?"

Vỗ tay chát một tiếng, Gong Sik mang vẻ mặt kinh ngạc trước lời nói của Joong-woong, liên tục gật đầu đồng thuận: "Tôi cũng chính là có ý này. Quả là, chúng ta khá hợp nhau đấy chứ cậu Joong-woong!"

"Hahaha... tôi nói rồi mà, chúng ta đương nhiên là giống nhau vì đều là những người biết khiêm nhường. Mà, hay là như vậy, cậu giúp tôi kết bạn với cậu Lee Eun-kyu, tôi giúp cậu kết bạn với Kang Yoo-jin. Tôi để ý cậu đã liếc nhìn cậu ta mấy lần trong giờ đi thực tế. Có phải cậu..."

Mang ánh mắt dò xét chọc ghẹo, Joong-woong thực sự khiến Gong Sik đỏ bừng đôi tai, ngay lập kêu suỵt mấy tiếng, cậu ngó xung quanh, khi cảm thấy không hề có ai chú ý cuộc trò chuyện của hai người mới khó khăn đối diện Joong-woong lần nữa: "Cậu ta xinh đẹp quá nên tôi... lại còn có hai "vệ sĩ" các cậu luôn kè kè, tôi không dám bắt chuyện!"

"Hahaha... "vệ sĩ" sao? Mà được rồi, thầy gọi rồi kìa, chúng ta mau di chuyển thôi. Quyết định vậy nhé, duyệt?"

"Duyệt!"

Gong Sik tươi tỉnh bá vai Joong-woong thực sự thân thiết mà bước đi, cứ như... là hai người bạn đã quen nhau từ rất lâu vậy.

"À, tôi là Gong Man-sik. Còn tên cậu tôi biết rồi. Thực tốt quá khi hôm nay kết bạn được với cậu, Joong-woong!"

"Hahaha... tôi cũng vậy, cậu Gong Sik!"

Vệ sĩ sao? Vệ sĩ của Kang Yoo-jin à? Hỗn xược thật đấy Gong Man-sik!

.

.

.
Khi nãy mọi thứ thật hỗn loạn, cô chỉ vội tóm lấy cánh tay người đối diện, khi hết hoảng loạn thì cả hai đã nằm trên những bậc cầu thang.

Min-jae cố ngồi dậy... trên cơ thể cô. Càng hoảng hốt khi thấy đôi mắt cô mở thao láo và không có phản ứng sau va chạm ban nãy chút đỉnh.

Tiếng cộp khi nãy rất rõ ràng, nhưng tuyệt nhiên người nằm dưới không kêu ca cũng như bật dậy mà ôm đầu như bao người... bình thường khác.

Điều này càng khiến Min-jae thêm... lo lắng.

Nàng trượt về phía bên cạnh, nâng bàn tay vỗ vỗ vào gương mặt ưu tú của cô. Có phần hốt hoảng: "N-Này Eun-ji, em không sao chứ? Có nhìn rõ không? Nghe rõ không? Này! Này!"

Eun-kyu bị mấy cái vỗ má vô tình kia làm cho thanh tỉnh, lập tức đưa ánh nhìn từ trần nhà về phía đôi mắt nàng.

"Cái gì cũng rõ, đừng tát vào má tôi nữa!"

Eun-ji ôm đầu ngồi dậy, quả thực va đập ban nãy là rất mạnh.

"Để tôi xem nào!"

Min-jae không đợi cô mở lời, lập tức vươn người, đưa bàn tay lên mái tóc ngắn thật mềm đó, tìm kiếm chỗ bị đau.

Giây phút này, cơ thể người phụ nữ đó, cả bộ ngực của chị ta đang ở trước tầm mắt của cô.

"Chỗ này có đau không?"

Thanh âm mềm mại đó vẫn văng vẳng bên tai.

Là sự lo lắng, quan tâm và cả ân cần nữa...

Eun-kyu âm thầm nghiến răng, chính cô cũng đang thừa nhận mong muốn ích kỉ lúc này của mình.

Cứng đờ cơ thể, Min-jae ngừng mọi động tác, run run đôi môi.

"E...Em..."

"Một chút thôi... bởi vì..."

Vòng tay của cô siết thật chặt thân thể người đối diện, gương mặt cô chính là đang áp vào ngực nàng, yếu đuối.

Giọng nói cô trở nên khàn đi, cơ thể cũng khẽ run rẩy một chút: "Một chút thôi... bởi vì mẹ tôi cũng đã như vậy... khi tôi bị ngã... cũng tại chỗ này..."

Đối với Min-jae, kẻ quý tộc cao ngạo thường ngày sau cùng cũng chỉ là một cô gái, cũng có thể có những giây phút yếu đuối như vậy.

Những đầu ngón tay Min-jae xen vào từng lọn tóc người ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ về.

Được rồi, sẽ ổn thôi, có tôi ở đây rồi!

Không khí lắng đọng nhưng tuyệt nhiên không trùng xuống.

Không một giọt nước mắt nào lăn xuống, chỉ đơn giản là hoài niệm, mong nhớ về một kỉ niệm nào đó mà thôi.

Con người sẽ luôn có một vài khoảnh khắc khiến những xúc động trào ra khỏi cảm xúc. Đối với Eun-ji lại chính là khoảnh khắc này. Cùng một sự việc, cùng một hành động... nó khiến cô run rẩy khi nhớ lại, cũng khiến cô đau khổ, rồi lại cũng khiến cô hạnh phúc...
Sau tất cả, dù kẻ giàu người nghèo, dù quý tộc hay là hạ lưu thì khi vui sướng hay buồn đau, họ cũng đều mang cảm xúc giống nhau mà thôi...
.

.

.
Một nam thư ký bước vào trong phòng Chủ tịch, trên tay cậu ta là một quyển sổ nhỏ, theo hiệu lệnh, lập tức quyển sổ đó được đặt lên mặt bàn người già nua duy nhất trong căn phòng này.

"Nói đi!"

Tháo chiếc kính lão, ông nhìn cậu thư ký, biểu lộ rất tập trung.

"Thưa Chủ tịch, có một sự việc khá đáng nói, tiểu thư Eun-kyu tháng này đã chi một khoản tiền rất lớn, là chuyển tới một tài khoản thuộc về người phụ nữ tên Seo Min-jae. Theo điều tra thì người phụ nữ họ Seo này là người Busan, cùng gia đình gồm dượng, mẹ và em trai đến Seoul năm 15 tuổi, sau khi học hết phổ thông liền đi làm nhưng mà.... Thực ra lai lịch của người phụ nữ này rất mơ hồ, tôi không thể tìm được cô ta đã làm gì trong suốt ngần đó năm. Với lại cũng không tìm được một người bạn nào của cô ta cả. À, tôi đã điều tra người dượng trốn nợ của cô ta, nhưng có một thứ khiến tôi khá hoài nghi. Ngài xem!"

Tiến tới lật nhanh quyển sổ, khi tới đúng trang cần thảo luận, nam thư kí cúi người lùi lại, bắt đầu trình bày tiếp: "12 năm trước, số nợ là gần 400 triệu won của dượng cô ta, sau một đêm đã được trả sạch. Từ đêm đó cô ta cũng như là "bốc hơi". Đó là vấn đề liên quan đến tài chính, còn về gia đình, mẹ cô ta đã mất trước cái ngày số tiền nợ đó được thanh toán khoảng bốn ngày. Cha dượng sau khi thanh toán xong nợ cũ thì lại vay nợ để cờ bạc và đang trốn nợ. Em trai cô ta đang học ở nước ngoài. Đó là tất cả những gì tôi có thể điều tra!"

Vị Chủ tịch liếc nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong quyển sổ, sau một phút trầm ngâm, ông cũng gật gù: "Thế giờ cô ta sống ở đâu?"

"À vâng, thực ra hiện tại cô Seo Min-jae đang làm giúp việc cho tiểu thư Eun-kyu tại căn biệt thự cũ quận Mapo. Vậy có cần phải triệu tập tiểu thư đến đây không, thưa Chủ tịch?"

"Không!"

Vị chủ tịch tức khắc lắc đầu. Ông ngả lưng vào tựa, suy nghĩ thêm nửa phút mới nhàn nhạt mở lời lần nữa: "Nhắn với nó giúp ta, chỉ cần nghĩ ra một chiến lực kinh doanh mới, thu về gấp ba số tiền nó bỏ ra cho ả đàn bà kia, ta sẽ không truy xét. Còn nữa, gửi cả những thông tin đã điều tra được về ả đàn bà đó cho nó, ít nhiều nó cũng nên đọc qua!"

"Vâng, tôi sẽ làm ngay!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net