Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19:

Eun-kyu đơn thuần chỉ mặc một bộ đồ lót đen đơn giản. Cơ thể có phần lấm tấm mồ hôi, không gian xung quanh vẫn lưu lại thứ mùi tình dục mà ban nãy bộc phát. Dựa lưng vào thành giường, một chút trống rỗng trong suy tư, nhưng đôi mắt tuyệt đối sáng quắc mở căng nhìn vô định.

Bước từ phòng tắm trở ra, Boo-jin tóm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh mình, nom bộ dạng cô thì liền ngạc nhiên mà phì cười. Nàng tóm cằm Eun-kyu, chạm vào đôi môi cô, một nụ hôn nhẹ, chọc ghẹo: "Thiếu điều một điếu thuốc và một ly rượu vang, cậu sẽ trông chẳng khác nào một bà cụ non mới bị tra tấn bởi việc trả bài!"

Nhìn Boo-jin, cô thở ra một tiếng có-gì-đó-rất-không-hài-lòng, rồi nằm xuống, tư thế phó-mặc-số-phận.

"Tôi rõ ràng rất cao hứng, nhưng tuyệt nhiên không lên nổi. Hay tôi lãnh cảm?"

Thực ra chỉ đột nhiên nghĩ đến và nói ra, chứ cô chắc chắn mình không có chuyện lãnh cảm. Nếu như lãnh cảm, sẽ không có chuyện đêm hôm đó, với Min-jae liền...

Đột ngột buột miệng, rồi đột ngột nhớ lại, Eun-kyu khẽ nhăn mày, vô thức như vậy liền mang theo cả một gương mặt vào trong trí óc.

"Đúng là có thể vậy! Hay là cậu thực sự chỉ nằm trên mà không thể nằm dưới đây?"

Nằm sấp tại vị trí bên cạnh Eun-kyu, Boo-jin bâng quơ, vớ lấy một quyển tạp chí, lật lật.

Nâng bàn tay, Eun-kyu lập tức bắt sao trước trán, không để cho đầu óc mình nghĩ tới người đàn bà đó thêm. Nhưng mà... dường như không thể.

"Hoặc là cậu đang thích ai đó, cũng có khả năng!

Nghe thấy câu này, Eun-kyu tức khắc bật dậy. Cô nhìn Boo-jin vốn cũng đang khó hiểu trước cái giật đùng đùng của mình, mày nhăn lại rất đậm, một mực đáp "không hề" quả quyết.

Boo-jin đem lòng càng thêm sinh nghi, nàng cũng ngồi lên, đối diện cô, khoát tay trước tấm ngực được vây bởi chiếc khăn tắm. Cười: "Này, tôi chỉ giả định, cậu phủ định cái gì? Hay tôi nói trúng tim đen?"

Ú ớ ở cuống họng, Eun-kyu chắc chắn điều Boo-jin nói là sai, nhưng cô cũng không thể thốt ra lời phủ nhận. Cứ như ma như quỷ nhập, bây giờ là đến nụ cười của Min-jae hiện ra trong đầu cô.

Eun-kyu nâng hai bàn tay, vỗ mạnh vào gương mặt, khiến nó đỏ ửng hằn mười vết ngón tay trước cái kinh ngạc của Boo-jin: cậu ta làm sao vậy???

Không thể thích chị ta, chắc chắn, nhìn ra sao cũng không thể giống người mình sẽ thích!

Thực ra cái tự nhủ này lại phản tác dụng rõ rệt. Một câu nhắc nhở bản thân là ai, cao quý ra sao, địa vị thế nào... cô hết thảy là chối bỏ sự thật là đang nghĩ về người phụ nữ đó. Nhưng chính là, cô lại nhận ra, mình đang cảm thấy khá vui khi nghĩ về Min-jae.

Kể cả mùi hương người phụ nữ ấy cũng đang dần dần hiện ra trong đầu cô.

Muốn phát điên.

"Nhưng mà... việc đó liên quan gì...???"

Vẫn là không thể phủ nhận một cái gì cả.

Lúng túng của cô lần nữa khiến Boo-jin vì thích thú mà bật cười. Nếu như không vì cái nhăn nhó khốn khổ từ người đối diện, có lẽ nàng đã nâng chiếc smartphone mà không ngần ngại chụp khoảnh khắc này tới tấp.

"Có rất nhiều thứ có thể nhìn ra. Ví dụ như hiện tại, Lee Eun-kyu mà chúng tôi biết không bao giờ mang bộ dạng như vậy - cậu lúng túng, rồi ngại ngùng. Trước giờ cậu chỉ có một biểu cảm trên mặt thôi - là vô cảm. Cậu thậm chí còn chẳng thích thú cái gì, kiểu "sao cũng được". Cậu khiến bọn tôi từ một lũ "mù mờ" trở nên tinh ý hơn chỉ bởi việc đoán cảm xúc của cậu đó, cậu không biết sao?"

"H-Hả? Đoán... cảm xúc của tôi? Để làm gì?"

Boo-jin nghệt mặt, thực ra người này vốn dĩ chẳng ngu ngốc, mà ngược lại lại rất có đầu óc, là kẻ thông minh nhất trong số những kẻ thông minh. Chỉ là cô gái này không nhận ra một vài thứ có thể coi là "tiêu cực" ở bản thân mình mà thôi.

"Để tránh đó tiểu thư Lee! Cậu không biết con người cậu đáng sợ nhất là lúc nào sao? Là khi tức giận nhưng tuyệt nhiên không nói, cũng không cau mày khó chịu, chỉ biểu đạt bằng cái nhìn man rợn trước mọi thứ. Là vậy đó. Những lúc cậu như vậy, bọn tôi ngầm thống nhất không nên trêu tức cậu, chẳng phải do cậu có thể "ăn tươi nuốt sống" bọn tôi, chẳng qua là, con người cũng là một loài động vật, khi thấy thứ gì đó đáng sợ sẽ tự khắc lùi lại trong vô thức!"

Đủn tấm trán Eun-kyu, nàng tiếp tục: "Là cậu đáng ghét, cũng đáng sợ như vậy nên việc cậu có hứng thú, biết ngại ngùng và lúng túng, thậm chí là mang nét cao hứng vui vẻ khi làm chuyện ấy chứ không phải tìm kiếm cảm giác khoái lạc... vân vân, nó kì lạ lắm. Giống như cậu thay đổi hoàn toàn vì có một người nào đó xuất hiện rồi khiến cậu như vậy vậy. Đương nhiên, tôi thích cái thay đổi này, nó rất tốt ha~~~"

Ghé tai, Boo-jin mỉm cười mang nét mị hoặc, gương mặt mềm mại đặt lên một bên má cô, khẽ tiếng: "Vì nó làm cậu giống một con thú có cảm xúc khi ở trên giường, rất tuyệt vời đấy!"

Rõ ràng cô hiểu Boo-jin đang muốn một "hiệp phụ" sau hai lần cao triều trôi qua, nhưng hỗn độn lúc này không cho phép Eun-kyu tiếp tục nghĩ tới cái khoái lạc của bất kì ai cả.

Cô nghiêng người sang một bên còn lại, thoát khỏi cái thủ thỉ vành tai kia, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên, mặc lại áo quần trước ánh mắt hụt hẫng của người trên giường.

"Về rồi sao?"

Đáp "" hết sức ngắn gọn, chỉnh tề mọi thứ, cô lao nhanh ra ngoài, cũng quên luôn một câu tạm biệt thật thông thường.

"Aigoo~ Cậu ta đúng là thích ai đó rồi~~~ sắp tới có lẽ mình sẽ cô đơn lắm đây! Haizzz...."

.

.

.

Bật một bản nhạc nhẹ, nàng nhấp môi ly sữa ấm, sau đó tiếp tục hí hoáy làm cái việc dang dở mà bị cô xen ngang vào ban trưa. Nàng đang phác họa một người nào đó bằng chiếc bút kẻ mày.

Kĩ càng hơn, là một cô gái với mái tóc ngắn hơi quắn, nét ảm đạm trên đôi mắt, chiếc mũi cao, miệng hơi cười... mọi thứ được nàng tỉ mỉ tô tô vẽ vẽ. Đây là việc giết thời gian duy nhất nàng có thể làm mà không gây buồn chán. Tưởng tượng ra gương mặt người mình thích, sau đó, vẽ ra bằng nỗi nhớ. Mỗi nét buồn được đưa theo mỗi lần in dấu chì lên, cái tuyệt vọng trong tình cảm được nàng gửi gắm vào tranh vẽ.

Một người chỉ nên ngắm nhìn mà không được phép yêu.

Có chết, Min-jae cũng chưa từng nghĩ sẽ động lòng với bất kể ai. Chẳng phải nàng không muốn yêu, chỉ là, nàng chấp nhận: một đời người thật quá quý báu, không nên tốn thời gian vào một con điếm như mình là tốt nhất cho bất kể ai. Tình cảm là thứ vô giá, nó tuyệt đối là đẹp đẽ, và vì nó đẹp như vậy, nên nàng không thể, mình không xứng đáng có được.

Huống gì là một người như em ấy...?

Nồi nào thì nên úp vung nấy, một trời một vực, sao có thể giao nhau ổn thỏa?

Suy nghĩ đó làm vết chì trở nên đậm dần, đậm dần rồi "tạch", trong vô thức, cái tì đầu ngón tay kia đã làm ngòi bút gãy mất.

Thật là, Seo Min-jae, mày làm sao v-...

*RẦM!!!

"Này Seo Min-jae!!!"

Tim Min-jae như muốn vuột khỏi lồng ngực sau cái mở cửa mang đậm tính thô bạo kia. Nàng gấp gáp đi cùng lúng túng, lập tức vớ lấy một quyển sổ, đặt lên bức tranh đang họa dở.

Đỏ bừng mặt, đứng dậy tức khắc: "S-Sao em lại về giờ này?"

Hỏi xong liền muốn tự vả vào mặt. Min-jae mím môi, rõ ràng đây là nhà cô, cô về lúc nào cũng được, mắc mớ gì mình lại hỏi em ấy một câu vô duyên như vậy???

Quả thực cái "vô duyên" này cũng là do nàng mà ra. Thông thường tiếng cổng khá rõ ràng, nếu cô về nàng tuyệt đối sẽ nhận ra mà xuống đón. Nhưng hôm nay suy tư kéo Min-jae trở nên mờ mịt, là vậy...

Eun-kyu tròn mắt, ngó sang cái thứ nàng mới cố che đậy kia, khi định thắc mắc thì bị cái tiến lên của nàng làm... bỏ-qua-nó-luôn.

Giúp cô cởi chiếc áo khoác, Min-jae lại nhận ra một mùi nước hoa lạ trên cơ thể cô. Thứ mùi này nàng tuyệt đối đã ngửi qua vài lần, nên phần nào đoán được cô mới đi đâu trở về.

Không khí u ám bu lấy nàng.

"Nhưng sao em lại đột ngột vậy? Có gì muốn sai bảo tôi sao?", Min-jae giữ lại hết buồn bực, cố buông một lời tự nhiên nhất có thể.

"À!"

Cô buông một từ cảm thán như vậy rồi liền mang cao hứng trở lại như lúc mới đột ngột mở cửa phòng nàng: "Đi ăn tối với tôi!"

Min-jae khựng lại hành động, nàng chớp chớp mi mắt mấy cái, sau cùng cũng không thể giữ bình tĩnh để thốt ra hai từ "tại sao?".

"Tự nhiên tôi muốn vậy nên mới hỏa tốc chạy về nhà. Tôi chưa bao giờ dùng bữa với một ai khác kể từ lúc 6 tuổi nên..."

Ngừng một chút, ánh mắt từ lanh lợi trở nên có chút trùng xuống.

Phần đồng cảm cứ vậy ập tới nàng.

Không dùng bữa với ai sao?

"Nên chị phải cảm thấy may mắn vì là người đầu tiên được dùng bữa chung với tôi đấy!", Eun-kyu đảo tầm mắt, bối rối chuyển sang một lời giữ thể diện.

"Ha...ha... vậy sao?"

Min-jae cười méo mó: quả thực em ấy rất kiêu ngạo thật. Cô một chút khiêm tốn cũng chẳng có, trái lại còn phô trương hết mức sự tự cao.

Khẽ thở dài, nàng đương nhiên là phải đi, lời này của cô chính là mệnh lệnh. Gật đầu một cái nhẹ.

Đôi mắt cô nom cái gật này từ nàng liền nhảy vọt long lanh hơn cả ban nãy. Cô vỗ vỗ vai nàng mấy tiếng bẹt bẹt tỉnh queo, rồi húng hắng ho mấy âm như thể... đang chữa thẹn vậy.

"Tôi tắm! Chị mau chuẩn bị, tôi sẽ xong rất nhanh đấy!"

"Ừm!"

Eun-kyu tức tốc sải bước dài về phòng.

Thật là, chẳng hiểu nổi em ấy đang muốn làm gì!

Đóng lại tấm cửa, Min-jae ngồi xuống, mở quyển sổ ra ngắm nghía lại bức tranh mình mới hoạ.

Nàng mỉm cười, chạm đầu ngón tay lên khóe miệng cô gái trong bức vẽ.

Ăn tối? Có thể là bởi vì gì nhỉ? Lại là một cái cao hứng khác của em sao, bé con?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net