Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

["Tại sao... chị lại ở nhà em?"]

Cô gái trẻ đó không đáp, hết thảy trên gương mặt chính là cái kinh ngạc lộ liễu.

Không một mảnh vải trên người, trân trân đối diện với đứa nhỏ.

Cảm thấy nhục nhã cùng không ngừng nguyền rủa bản thân chính là kẻ xấu xa khốn nạn.

Một lời đau khổ nuốt vào trong tim, không thể thốt được.

[Tôi xin lỗi vì đã để em thấy cảnh này...]

.

.

.

Tiếng báo thức khiến Min-jae khẽ trở mình. Nàng nhăn nhó, vớ lấy điện thoại rồi tắt âm lượng đi.

Lâu rồi mới ngủ ngon như vậy, tức là đêm qua không "làm việc".

["Tên của cô là gì?"]

Min-jae chính thức tỉnh táo sau khi nhớ lại hoàn cảnh của mình đêm qua. Hai tay nàng nâng lên, áp vào gương mặt ưu tú của mình, xoa bóp rất lâu.

Một thứ gì đó kì lạ đi ngang qua suy nghĩ của nàng.

Đôi mắt cô bé đó... rất quen!

.

.

.

Mặc dù Eun-kyu vẫn giữ thái độ điềm đạm thường ngày nhưng có lẽ cậu Gong Sik kia nghĩ có chút hơi thái quá. Cậu ta cho rằng Eun-kyu đang giận mình sau sự việc đã xảy ra vào đêm qua... sự việc dơ bẩn đó.

Hối hận đi cùng day dứt. Là vậy nên Gong Sik nhiều lời thường ngày hôm nay hệt như một chú cún con, ngoan ngoãn không dám ngọ nguậy chút nào.

Đi kèm cái biểu hiện buồn chán của Gong Sik còn có vẻ mặt ăn năn của đám bạn đi chung với cậu đêm qua.

Nam Soon-hyun thở dài, ôm lấy vai Gong Sik, khẽ tiếng: "Đêm qua tôi xin lỗi. Cậu Eun-kyu đó bắt tôi đưa địa chỉ chỗ cậu, mà tôi thì không muốn đắc tội với gia tộc đó, với cậu ta..."

Nhăn nhó gỡ cánh tay Soon-hyun ra, Gong Sik thở dài mấy cái, lật lật trang sách trong vô thức: "Trách gì cậu? Eun đã muốn biết thì có ai cản được? Chỉ tại tôi, đáng ra tôi không nên... mà bỏ đi. Dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó thêm lần nào nữa. Tỉnh táo rồi tôi mới thấy thật bẩn thỉu. Dùng chung "đồ" với một đám người không quen biết cũng như là sử dụng nhà vệ sinh công cộng vậy. Lắm khi nhà vệ sinh công cộng còn sạch sẽ hơn."

Khi những lời này vừa dứt, đột nhiên không khí xung quanh nơi đây như bị đè nén. Gong Sik cảm thấy kì quái thì ngẩng mặt lên, càng cảm thấy khó hiểu khi thấy bộ dạng có phần hốt hoảng của đám Nam Soon-hyun. Tầm mắt họ hướng về phía khác.

Nhướn mày đánh mặt sang phải – nơi đám Nam Soon-huyn đang kinh hãi nhìn, lúc này chính Gong Sik cũng phải giật mình mà ngồi lùi lại.

"E-Eun!?", Gong Sik lắp bắp.

Eun-kyu khoát tay, gương mặt không có mấy biểu cảm thân thiện nhìn Gong Sik: "Suy nghĩ như vậy là đúng rồi. Loại đàn bà đó nhìn đã thấy buồn nôn, khó nghĩ thiếu gia Gong lại hạ mình đến vậy."

Đám người Nam Soo-hyun cố cười gượng rồi tranh thủ cơ hội... lỉnh đi đẹp, họ quả quyết nơi đây chính là chiến trường, thực sự không muốn dây dưa.

Gong Sik hấp háy môi, lúc này hô hấp cũng có phần miễn cưỡng.

"Ha...ha... Đúng là vậy! Tôi quá ấu trĩ rồi... X-Xin lỗi..."

Nâng một bên mày, Eun-kyu tông giọng lại thấp xuống một chút.

"Xin lỗi tôi sao? À... thực ra cũng đúng, vì cậu là bạn tôi mà. Khiến tôi mất mặt như vậy, làm mấy thứ dơ bẩn trong khách sạn của tôi nữa chứ. Đám nhân viên hôm qua đã biết chuyện rồi, phải làm sao đây?"

Hai tay đút vào túi quần, Eun-kyu cúi người, gương mặt một nam một nữ thực sự ở sát nhau.

Gong Sik bị dọa muốn chết, đến đường đã đổ mồ hôi.

Cậu rất ít khi thấy Eun-kyu mang bộ mặt man rợn này. Đương nhiên, rất ít tức là đã từng thấy qua. Là vì đã từng thấy qua, nên mới không muốn khiến cô gái này tức giận.

Nó rất đáng sợ.

"T...Tôi... Tôi sẽ không bao giờ... Tôi..."

"Được rồi. Cũng không có gì quan trọng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, vì cậu là người thừa kế tương lai, làm gì cũng nên chú ý."

".... Hơ... hả?"

Eun-kyu thở dài. Cô đặt bàn tay mình lên vai cậu bạn thân, tông giọng đã bình thường trở lại. Là ảm đạm thường ngày vốn có: "Cậu không thấy việc sợ hãi tôi rất vô lý sao? Bao gái hay gì, nó là nhu cầu của cậu, tôi không quan tâm nhưng đột nhiên cậu cư xử như thể tôi là bạn gái cậu và mới bắt quả tang cậu làm những điều ghê tởm vậy. Không đúng chút nào. Tiết chế lại cảm xúc thừa thãi của mình đi. Tôi mất công đứng đây chỉ để nói vậy thôi."

"Hơ... Là...là vậy...!?"

"Ừ, à còn nữa!"

Eun-kyu đôi mắt nhìn vô định nửa phút, sau đó cô đột nhiên mở ngửa bàn tay trái mình ra, đưa lên hạ xuống ngắt đoạn mấy cái trước mặt Gong Sik: "Đưa danh thiếp có địa chỉ của người phụ nữ đêm qua cho tôi. Cậu đang cầm nó, đúng chứ!?"

"... H-Hả?"

.

.

.

Min-jae dựa người vào cạnh cửa, đã bất động được một lúc. Nàng vốn đã ngạc nhiên khi nhìn qua camera, nhưng càng nghĩ càng không tin được lại có chuyện này xảy ra.

Nở nụ cười mỉm, sau cùng cũng chính là nàng lên tiếng trước để đánh gãy không khí yên ắng này.

"Bé con, có vẻ đêm qua tôi đã tạo được ấn tượng cho em ha!? Nhưng tôi không nhận khách chưa đặt lịch trước và như em thấy đấy, tôi chuẩn bị ra ngoài mất rồi. Tiếc quá!"

Những lời này không hề lọt tai Eun-kyu.

Cô liếc nhìn vào trong căn chung cư khá rộng rãi và đầy đủ, một tiếng chẹp ghê tởm xuất phát.

Đẩy cửa lớn hơn, cô cứ vậy tự tiện bước vào căn nhà thuộc về người khác.

"Khoan đã, em- đây là nhà tôi đấy!", Min-jae hốt hoảng sải bước chân ngay sau vị khách không mời kia.

Vứt bỏ chiếc áo khoác lên ghế sofa, Eun-kyu tự nhiên đi cùng tự do, ngồi vắt chân kiêu căng trước sự khó hiểu của chủ nhà.

"Em không thấy như vậy rất quá đáng sao? Em-"

"4000$. Hủy lịch hẹn đi, làm theo yêu cầu của tôi và có gấp đôi số sẽ nhận được ngày hôm nay. Con điếm cao cấp như cô thấy sao?"

.

.

.

[Đứa trẻ đó giam mình trong bóng tối suốt ba năm. Không muốn ra ngoài, cũng chẳng muốn tiếp xúc. Nước mắt thực ra đã cạn sạch, đến nụ cười ngày thơ bé ngây ngô hóa thiên thần cũng tan biến. Nó chẳng còn suy nghĩ gì khác.

Ngoài thù hận.

Và ghê tởm.

Khinh miệt tất thảy những thứ nhơ nhuốc, những kẻ thảm hại xung quanh. Đứa trẻ mỗi lúc lớn lên lại thu mình nhỏ bé. Đôi mắt nhìn kẻ khác thực sự quá đỗi ảm đạm và chán chường.

Tính cách dần dần thay đổi, theo một chiều hướng xấu xa vô cùng.

Hứng thú với bạo lực.

Nhưng lại bị nhân hậu sâu bên trong tiềm thức đấu tranh.

Cứ như vậy ngày qua ngày. Bộc phát đến đỉnh điểm để rồi nghiến răng mà nhịn lại tất thảy.

Lũ khốn nạn, lũ bẩn thỉu. Chết đi! Chết đi! Chết hết đi!

Không được như vậy, mình tuyệt đối phải sống tốt, như đã hứa với mẹ!

Nút thắt càng lúc càng căng, sợi tơ mỏng níu kéo nhận thức vốn dĩ đã bắt đầu đi tới giới hạn...]

.

.

.

Eun-kyu vô cảm, nâng bàn tay đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của người đàn bà đối diện. Cô chỉ muốn bẻ gãy nó.

Đặt sống mũi cao của mình lên chiếc cổ ấy, Eun-kyu khẽ hít nhẹ.

Một mùi thơm dễ chịu đến vậy tại cơ thể người đàn bà này, nhưng đọng lại cũng chỉ còn sự buồn nôn trong cô.

Bóp cổ thật mạnh, Eun-kyu ép người phụ nữ đó nằm xuống ghế sofa.

Min-jae gương mặt đỏ bừng, tấm cổ quá đau đớn. Nhưng, môi nàng vẫn nở nụ cười chiều lòng vị "đối tác" mới lớn.

"Bé con, em là con gái nên tôi sẽ giúp em. Em vốn dĩ không cần làm gì hết. Em trả tiền, nhớ chứ!?"

Tông giọng nàng trở nên khó khăn rõ ràng.

Nhưng người bên trên không lắng nghe nửa từ, cô đặt gương mặt mình xuống chiếc cổ ấy.

Cắn thật mạnh.

Đến mức, miệng cô đã cảm nhận được vị tanh tưởi ghê tởm.

Mà, tuyệt nhiên không có tiếng kêu. Chỉ một tiếng ực cam chịu duy nhất phát ra mà thôi.

Eun-kyu ngẩng lên, đôi môi vẫn còn đỏ vì máu của một người phụ nữ. Thấy biểu hiện như vậy tức khắc phát sinh khó hiểu và cái khó hiểu này, chính là thứ giúp cô trở lại sự bình tĩnh.

Phút ban nãy, quả thực cô đã mất kiểm soát.

"Chịu đựng sao? Tôi tưởng cô thích bị hành hạ thể xác?"

Mình thích hành hạ thể xác? Tại sao? Sao em ấy nói vậy?

Min-jae khẽ nhăn mày nhưng sau đó rất nhanh trở về với sự chuyên nghiệp. Nàng mỉm cười, câu dẫn cô bằng giọng điệu lả lơi: "Vì đa số khách hàng của tôi không muốn thấy tôi đau đớn. Họ thường yêu cầu phải hưởng thụ cơn đau đó để tạo khoái cảm. Nếu bé con em là trường hợp ngoại lệ, tôi rất sẵn sàng bộc lộ mọi thứ. Sẽ chiều theo ý em, tiểu thư à!"

Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, Eun-kyu ngưng cử động một hồi lâu mới buông bỏ tấm thân nàng ra. Cô đứng dậy, mặc lại chiếc áo khoác của mình, mất rất nhiều thời gian để tư trang cùng đầu tóc trở nên ngay ngắn và gọn gàng nhất có thể.

Thực sự là không thể hiểu được đối phương, Min-jae vội vàng đứng lên theo: "Em làm gì vậy?"

Không quan tâm tới người phụ nữ bên cạnh, Eun-kyu nhớ ra gì đó, lập tức nâng tay áo lên cánh mũi, đột nhiên cô cảm giác căn phòng này bốc ra những thứ mùi thật khủng khiếp từ đám đàn ông nào đó.

"Ghê tởm thật!"

"....S-Sao?", Min-jae bặm môi phi thường khó hiểu.

Quay lại nhìn Min-jae, gương mặt cô đã hoàn toàn khôi phục nghi thái tao nhã. Eun-kyu thản nhiên: "Tôi không thể chịu được nếu như món đồ của mình có kẻ khác dùng chung. Cắt đứt mọi liên lạc với khách hàng cũ, từ giờ cô sẽ nằm dưới chân tôi, để tôi giẫm đạp. Cô chính là con điếm của riêng tôi. Có lẽ cô đang tự hỏi tại sao phải làm vậy? À, về lý do, tôi có một sự thuyết phục rất lớn về tiền bạc đấy."

Eun-kyu xoay chuyển để thân thể đối diện người phụ nữ trong trang phục hớ hênh kia. Cô cúi đầu, đặt nhẹ môi mình lên môi người phụ nữ đó. Cô mỗi lúc một thô bạo, len lỏi thứ mềm nhũn không xương của mình vào khoang miệng nàng.

Min-jae vô thức, theo bản năng muốn nâng bàn tay lên, ôm lấy gương mặt người đó.

Nhưng, nụ hôn đã ngừng lại, trước khi nàng có thể làm bất kì chuyện gì khác.

Nụ hôn lạnh nhất từ trước tới giờ.

Chưa từng có nụ hôn nào giống vậy.

Không dục vọng, cũng chẳng cảm xúc.

Không có bất kể một thứ gì chứa đựng bên trong nụ hôn đấy.

Là vậy nên tâm trí Min-jae càng thêm nhức nhối.

"Tôi là chủ nhân của Tập đoàn KongMix. Chắc cô cũng biết chứ, nó thường xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông. Bởi vậy, nằm ngửa trên duy nhất giường của tôi, hoặc trở thành con điếm già càng lúc càng làm cho lũ đàn ông thấy mất hứng. Đã 28 tuổi, chắc cũng biết cân nhắc?"

Sững người, lời nói này như chính là nỗi trăn trở của nàng suốt mấy tháng nay.

Quả thực...là vậy...

Giữ bình tĩnh bằng một cái chớp mắt. Min-jae ngay lúc này, lại là nụ cười pha nét cợt nhả đưa tình.

Nàng nâng hai tay, tóm lấy cổ áo cô, kéo xuống.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, tựa là lời chấp nhận quá đỗi dễ dãi và thực dụng của nàng trước đề nghị "béo bở" của cô gái đối diện.

"Tôi rất sẵn sàng phục vụ em, cũng rất sẵn sàng trở thành con điếm của mình em. Mọi thứ sẽ theo ý em kể từ giờ phút này. Ừm... tên em là..."

"Lee Eun-kyu!"

"Ừm, vậy bé Eun, hợp đồng sẽ do em làm nhé! Chúng ta có giao dịch như vậy ha!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net