Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

Eun-kyu nói "xong rất nhanh" thì quả thực là xong-rất-nhanh. Sự xuất hiện của trước cửa phòng Min-jae sau 15 phút khiến nàng không khỏi cả kinh một phen. Cả một mùi thơm phức của sữa tắm, thêm mái tóc vẫn còn một chút ẩm phóng đãng do sấy qua loa... chắc chắn không có chuyện người này chỉ thay mỗi bộ đồ mới. Vậy mới lạ, có một sự thật nàng ngầm hiểu ra trong quá trình "hầu hạ" cô gái này, là tuyệt nhiên cô tắm rất lâu, kể cả có trời sập hay hỏa hoạn cũng nhất định phải ngâm trong bồn nước nóng 40 phút - là ít nhất. Chưa một ngày nào có thay đổi, chính là vậy nên hôm nay... thiên thạch rơi trúng đầu em ấy à? - nàng bất đắc dĩ phải hình thành cái câu hỏi tu từ này trong đầu.

Thấy Min-jae vẫn chưa trong tư thế sẵn sàng, Eun-kyu nghĩ tới cái thúc giục hiển nhiên. Nhưng câu "sao chị lề mề vậy? nhanh lên!" bị chính cô nuốt lại. Sau gần mười giây đối diện với đôi mắt mở căng vì kinh ngạc của nàng, cô mới hiểu một chút mà sửa lại ngôn từ: "Tôi cũng có lúc nhanh chóng trong việc tắm giặt!"

"À!"

Min-jae rõ ràng định nói thêm gì đó, bằng chứng là ánh mắt của cô cũng đang ánh lên vẻ chờ đợi, nhưng nàng đột ngột nuốt lại khiến sự không-hài-lòng hiện rõ trong cái nhíu mày của cô.

"Chị lại định nói gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là thấy em hào hứng như vậy nên lạ thôi. Mà vốn em lúc nào cũng kì lạ rồi nên tôi không nói nữa!"

Quay trở lại gương, Min-jae quyết định trang điểm tiếp. Một màu cam đất nhàn nhạt, nàng mím môi nữ tính, sau khi ổn thỏa mọi bề liền liếc nhìn sang cô.

"Tôi xong rồi!"

Chiếc váy màu trắng đơn giản. Gương mặt makup nhẹ nhàng. Mùi nước hoa trên cơ thể nhàn nhạt...

Eun-kyu khẽ giật mình, khi thanh tỉnh liền mang cảm giác rạo rực trong tim. Chẳng phải ham muốn động chạm, cũng nhất định không phải là cảm giác muốn vồ lấy rồi mang người phụ nữ này lên giường.

Cái thứ cảm giác này rất hài hòa, không hề phô trương. Chỉ là muốn đi chung, hay muốn nói chuyện chung hoặc có thể làm mọi thứ cùng với nhau.

Một loại cảm giác mà khiến chính bản thân cô thừa nhận - loại này chỉ có thể xảy ra với một người phụ nữ tên Seo Min-jae - ít nhất là từ đó tới giờ.

"Vậy đi thôi!"

Cô nắm nhẹ cổ tay nàng, kéo ra khỏi nhà.

Giây phút đó Min-jae nhận ra, cái lạnh ngắt từ cô thực ra đã không còn nữa. Nó ấm áp, mềm mại, khiến người ta chỉ muốn dựa vào, không muốn tách xa...

.

.

.

Yoo-jin nhìn vẻ hớn hở của Gong Sik tại bữa tiệc, không ưa mắt liền thở dài trong lòng một tiếng. Khi đó nàng nghĩ: cùng là xuất thân cao quý, lại còn chơi thân, tại sao một người mang phẩm giá kiêu ngạo cao sang như vậy, một người lại có phần hạ mình chán ngắt đến thế!?. Nàng bâng quơ đưa đôi mắt nhìn xung quanh, vô ý lại là đang tìm kiếm xem có "người nào đó" đi chung với Gong Sik không tối nay không. Đối với Yoo-jin, bộ dạng hôm nay của Eun-kyu khi đối diện với Kyung-bae thật sự thu hút, còn cả việc chẳng màng tới sự hiện diện của Joong-woong, cứ vậy lướt qua... nó khiến Yoo-jin khẽ rùng mình vì bội phục.

Không phải ai cũng dám làm thế! – Yoo-jin thừa nhận và cho rằng cậu Lee Eun-kyu này hoặc là có lá gan sắt thép, hoặc là ngu ngốc đến mức không biết có thể có những hậu quả gì sau này.

Từ chối ly rượu của Gong Sik bằng một nụ cười nhạt và dấu tay, Yoo-jin khẽ một tiếng chẹp buồn tẻ, sau đó chống cằm, vô định nhìn mông lung.

Mai nhất định là bắt chuyện với cậu ta, có lẽ sẽ thú vị lắm!

.

.

.

Đứng trước nhà hàng sang trọng như vậy: nom như một cung điện, đèn phát sáng đến mức đi hết một con đường dài vẫn còn nhìn ra, nhân viên phục vụ không dưới 25 người, ra ra vào vào tấp nập vội vã. Khách hàng khi tới toàn những nhà quý tộc hay doanh nhân giàu sang, sự giàu có của họ bộc lộ ra từ dáng vẻ, cho tới những chiếc xe đắt tiền mà họ lái – những điều này khiến đôi chân Min-jae không bước nổi. Nàng khẽ nheo mắt, thừa nhận nơi này không hề phù hợp với mình thì liền lùi lại một bước.

Eun-kyu nom dáng vẻ đó của nàng thì tự túm cằm, đăm chiêu một lúc trước cái bất động kia rồi mới mở lời: "Chị không thích chỗ này sao?"

À, cũng không hẳn, nhưng lại cũng chẳng muốn vào. Min-jae nhận ra, cái không muốn vào mang phần nhiều hơn nên đánh liều gật đầu một phen. Không ngờ cô vì vậy mà không thúc ép, trái lại còn gật gù đứng đó suy nghĩ thêm, mặc kệ cho nhân viên đón khách cười tươi tắn nãy giờ để chờ hai người đẹp bước vào.

"Vậy đi dùng bữa chỗ nào thì chị sẽ thích?"

Eun-kyu tay chống hông, hơi khom người một chút hướng về phía nàng. Đôi mắt cô sáng quắc, hơn nữa lại là đang mong đợi một câu trả lời, vì vậy Min-jae biết mình vốn không nên suy nghĩ quá lâu.

"Chỗ tôi thích em sẽ không thích! Nhưng chỗ này lại chẳng hợp với tôi! Tôi sợ em mất mặt!"

Không hài lòng với câu cuối, cô tiến tới gần nàng hơn, nhăn mày quan sát. Gương mặt hoàn mỹ, trang phục tuy đơn giản không giống sẽ tới dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng nhưng tuyệt nhiên cũng không kém phần cao quý. Hơn nữa, cô cũng đâu trau chuốt quá nhiều, gương mặt chỉ điểm tô mỗi son, áo sơ mi, quần bò, giày cao gót... Hoàn toàn đơn giản, nếu không muốn nói là quá đỗi tương xứng với nhau.

Eun-kyu tròn mắt, phút đó cô lập tức hiểu vấn đề. Vẻ ngoài không phải nguyên nhân, nguyên nhân chính là nằm ở bên trong.

"Tôi sẽ không mất mặt, nhưng chúng ta sẽ chuyển tới nơi chị muốn đến. Ăn ngon miệng nhưng tâm tình không tốt sẽ khó tiêu hóa đó! Vậy chị nghĩ coi chúng ta nên đi đâu đi!"

Cô ngó đến cậu nhân viên đang chờ mình, gật đầu chào một cái rồi nắm cổ tay nàng kéo đi khỏi nơi này. Vốn muốn suy nghĩ, nhưng hành động này của cô khiến Min-jae trì trệ đầu óc. Nàng không nghĩ được nên đi đâu để dùng bữa, bất quá đến khi được cô dắt ra xa nhà hàng một đoạn rồi, liền đỏ bừng mặt mà gỡ bàn tay cô ra khỏi cổ tay mình.

"Tôi thường ăn ở các cửa tiệm hết sức bình dân. Chắc chắn khi bước vào em sẽ không thích!"

Eun-kyu mang ý phản đối trước lời này, cô phe phẩy tay trước mặt, nét mặt thực sự lộ ra vẻ kiêu ngạo phô trương quá mức cần thiết cho vấn đề này: "Chị đang coi thường tôi sao? Một quán bình dân thì có gì tôi không thể vào? Vậy chúng ta đến nơi chị bảo, tốt nhất là món chị đang thèm, không phải cơ hội được dùng bữa với tôi lúc nào cũng có đâu! Tâm tình chị nên tốt một chút, cao hứng một chút mới phải lẽ!"

Nàng ha một tiếng không thể tin được trước những kiêu căng mà cô mới thốt ra, tự nhủ mình đáng ra phải nên quen rồi chứ?

Là vì cô kiêu căng như thế nên Min-jae cũng giương được nụ cười, một nụ cười tinh quái muốn dập tắt bộ dạng ngạo mạn kia.

"Ừ! Món tôi thèm lúc này sao.... Hmmmm...."

.

.

.

*Xèo xèo xèo

Eun-kyu nghệt mặt nhìn một đĩa lòng và dồi heo trước mặt. Trong thâm tâm không thể ngừng kinh hãi, thậm chí còn muốn thốt ra câu: sao thứ này mà có thể ăn được!?. Trước đó, cái hào hứng ban đầu đã bị phá nát từ lúc trông thấy cái quán ăn thảm hại này. Với cô, nó thảm hại đúng theo nghĩa đen, là thảm trên cả mức thảm mới đúng. Xệp xệ một cửa tiệm nhỏ bé, nom từ xa sẽ thấy tấm bạt lợp mái nhà vá lên vá xuống mấy màu xanh đỏ... tưởng chừng ăn cũng không yên, một cơn gió mạnh thổi qua là bay cả bạt lẫn cảm xúc.

Vì muốn đánh gãy cái tự mãn của cô mà nàng quyết định tới quán ăn vỉa hè này. Min-jae dám cá cả ngàn phần trăm: không có một cô tiểu thư hay công tử nào chịu đựng được, từ cái cửa tiệm chật chội và lụp xụp, cho tới món ăn "dân dã" ... ngoại cảnh hay tâm tình cũng coi như hỏng bét.

Cười thầm trong lòng, Min-jae thản nhiên tự nướng phần ăn, bắt đầu bằng 1/3 đĩa dồi, rồi tới đĩa lòng, nàng không do dự mà đổ nửa già vào vỉ nướng. Mùi thơm bốc tới cánh mũi, nước miếng thèm thuồng cứ vậy vô thức ứa ra khiến tiếng nuốt ực mãn ý trở nên sâu sắc. Thêm một vài lát tỏi và ớt xanh đã được thái nhỏ đặt ở góc vỉ, Min-jae sẵn sàng đặt bát nước tương trước mặt, kim chi muối cũng đã được nàng gắp mau chóng đặt vào bát.

Việc lúc này chính là chờ đợi đồ ăn chín.

Cô tuyệt đối không thể tin những thao tác mau lẹ kia, chứng tỏ đã đến đây dùng bữa vô sô lần. Hơn nữa càng không thể tin người đối diện lại thản nhiên tới mức không thèm quan tâm cô đang "sợ hãi" cái quán ăn "kỳ quặc" này ra sao. Cô là bức xúc, lập tức nhăn nhó: "Chị nhất định không quan tâm xem tôi có ăn được hay không sao?"

Sau cùng cũng mở được lời trách cứ, nhưng lại là một phản đòn dành cho cô.

Mới vừa cao ngạo gì đó, rằng "có thể ăn được ở quán bình dân", rồi "phải là món chị thích", nên hiện tại thốt được ra câu này cô cũng không dám có động thái khó chịu nữa, liền giả bộ tỉnh bơ cầm đũa, suy nghĩ: mong là chị ta không bắt bẻ xuất hiện.

Mà, sao có thể dễ như thế.

Bộ dạng trẻ con của Eun-kyu đã rơi vào tầm ngắm của nàng. Min-jae bĩu môi, dè bỉu một phen: "Tôi đang không coi thường em đó, em không hài lòng!?"

Eun-kyu ho khụ khụ mấy tiếng lừa phỉnh, cô lắc đầu, liên tục xua xua tay: "Hài lòng, nhưng mà... món này có thể ăn được sao?"

Cô chỉ đầu đũa vào vỉ nướng, cả một thân thể "quý tộc" đang hơi nhoài người, nhìn những miếng dồi khẽ nổ lớp mỡ tanh tách, lòng đem cả kinh lần nữa, lập tức thu đầu đũa về, gác lên bát. Chịu thua, không ăn được! Chị ta rõ ràng đang chơi mình đây mà!

Bật cười, Min-jae lấy tay che miệng nữ tính. Nàng vén lọn tóc, chống tay trái lên mặt bàn, tay thuận thì gắp miếng dồi nướng nóng hổi bỏ vào bát của cô.

"Tôi không hề đưa em tới đây chỉ để thấy cái bộ mặt ngốc của em đâu. Mà cũng không hẳn, một phần nhỏ thôi. Nhưng tôi đúng là thèm thứ này thật. Em thử dùng xem, chắc chắn là sẽ nghiện. Nó ngon lắm đấy, tôi không nói dối đâu!"

Đưa cái nhìn cảnh giác đến gương mặt nàng, khi biết nụ cười kia không ngự "gian xảo" trong đó cô mới thở phào một tiếng trong lòng.

Nhìn vào bát, cái-thứ-màu-đen-loang-lổ này thực sự đúng là trêu ngươi cô mà.
Cả cơ thể Eun-kyu muốn đổ mồ hôi lạnh. Cả đời này cô không thể ngờ, "chiến đấu" với miếng dồi còn khó hơn việc cạnh tranh "bảng vàng" những năm tháng học sinh. Tự nhiên trong đầu cô hình dung miếng dồi này có mắt, mũi, miệng. Cái mắt nó thì híp vào, mũi nó vếch lên và tuyệt nhiên cái đáng ghét nhất chính là nụ cười khẩy khinh thường của nó dành cho cô.

Không thể tha thứ được!

Đột ngột đem lòng thù hằn với miếng dồi, cô tức tốc cầm đũa, nhất quyết không thể chịu thua cái thứ "xấu xí" và "kiêu căng" này.

Cô hơi run khi cầm đôi đũa, nụ cười của nàng càng in đậm trên khóe mắt khi thấy cô hít sâu rồi thở ra một hơi, như đang đấu tranh với thứ gì đó dữ dội lắm mới có thể trấn an mà gắp miếng dồi lên.

Đến môi, đưa lên cánh mũi, hơi ngửi, rồi vào miệng.

Eun-kyu nhăn mày, chuyển động khuôn miệng. Rồi mỗi lần khuôn miệng đưa lên hạ xuống, hai hàng lông mày cô lại dãn ra.

Khi miếng dồi đã được nghiền nát, được đưa xuống dạ dày, cô tức khắc kinh ngạc mà mở tròn con mắt nhìn nàng: "N-Ngon quá!"

Min-jae bật cười, tất nhiên là ngon rồi!, nói: "Vậy tốt rồi, ăn nhiều chút! Tôi sẽ nướng giúp em!"

"Ừ, còn cái hồng nhạt*, tôi sẽ thử, chắc là cũng ngon đúng không?"

(* lòng heo hay sao á quý vị =))) )

"Ngon nhưng chưa chín, đợi chút đi bé con!"

"Ừ, còn món khác không nhỉ? Tôi sẽ thử hết! (Chủ quán!!!)"

("CÓ ĐÂY CÓ ĐÂY!!!!!!")


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net