Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

"Cậu đang thất tình sao Lee Eun-kyu?", Boo-jin mang ánh mắt nghi hoặc hướng Eun-kyu.

Trước câu hỏi này, Eun-kyu gần như bị sặc chết, liên tục nâng tay vỗ vỗ vào tấm ngực. Cô liếc nhìn xung quanh, nhận thấy Gong Sik chưa có dấu hiệu sẽ trở ra từ nhà vệ sinh thì mới nhăn nhó nhìn sang bên cạnh: "Thất tình? Cơ sở của cậu là gì mà nói những điều vô lý như vậy?"

Một cái nhún vai, Boo-jin nâng một bên mày, tỏ rõ cái thản nhiên của mình: "Đột nhiên vui đột nhiên buồn, không thất tình thì là gì?"

"Tôi không biết cậu đang nói cái đột nhiên vui là lúc nào, nhưng chuyện sáng nay là vì..."

Nghĩ lại những thứ kinh hoàng đêm qua, Eun-kyu được một trận tái mét nữa. Cô nhăn nhó nhìn đĩa Beefsteak, cảm giác rợn rợn người muốn nôn lại xuất hiện. Cố gắng nuốt lại, cả cái lời đang dở dang kia cũng nuốt lại luôn. Nhất định không nói đến nữa.

Híp mắt liếc cô, Boo-jin sau cùng là thở dài, nhàn nhạt nói tiếp: "Cậu nên một lần nghĩ lại xem cậu muốn gì đi. Nghiêm túc vào. Trong chuyện tình cảm ấy! Kể cả cậu cố chấp chối bỏ thì nó cũng sẽ viết lên mặt câu thôi. Khó kiểm soát lắm."

"Tôi muốn gì... sao?", Eun-kyu híp mi mắt nhìn Boo-jin.

Chuyện tình cảm sao?

*-*-*-*-*

Eun-kyu né tránh ánh mắt của Min-jae đã mấy ngày nay. Nàng nhận ra là hôm nay cô đang có gì đó muốn nói, nhưng hễ vô tình mắt chạm mắt nhau, cô liền quay đi như không có gì xảy ra. Điểm này ngoài là nghi vấn, còn là một nghi vấn khá khó chịu. Giờ dùng bữa trưa, Eun-kyu tuyệt nhiên chưa nói một câu nào, cảm giác hăng hái mọi ngày tiêu biến triệt để.

Biết tính cách người này ra sao, Min-jae ban đầu định im lặng cho cái cô gái kiêu ngạo kia được một phen tẽn tò. Nhưng khi dùng bữa, đầu ngón tay cô gấp gáp gõ lên mặt bàn những tiếng sốt ruột thì nàng lại không đành lòng.

Bất đắc dĩ... là mở lời trước: "Em có gì muốn nói với tôi sao?"

Như chỉ chờ có vậy, đồng tử Eun-kyu lập tức dãn ra, ánh mắt long lanh sến súa hiện rõ ràng khiến Min-jae chỉ biết nở nụ cười trừ, thầm trách mình dường như mềm lòng quá sớm.

"Là chị hỏi, nên tôi mới bất đắc dĩ trả lời đấy!"

Giật giật khóe miệng, đến nụ cười trừ lúc này cũng trở nên hết sức gượng gạo. Đáng ra nên để em ấy sốt ruột hết ngày, như này là sớm quá!

Kinh nghiệm của Eun-kyu được đúc kết từ trước đó. Cô biết nếu mình đáp "không có gì!" trước tiên thì nhất định nàng sẽ không thèm hỏi nữa. Là vậy nên cô không dám có cái "không có gì" được, phải lập tức vào chủ đề muốn nói, không thì hỏng cơm hỏng gạo mất!

"Tôi tình cờ được cho hai vé xem phim, nhưng Gong Sik hôm nay bận, chỉ còn chị thôi nên tôi quyết định ban phát sự tử tế tới chị. Vậy tối nay đi xem phim, nên chị chuẩn bị gì thì sớm vào!"

Eun-kyu đỏ bừng mặt mũi, bát cơm ban nãy cô uể oải ăn sau khi nói những lời này xong liền bị cô ăn một lèo hết sạch. Thậm chí cô cũng không nàng có dịp đáp lại, một loáng như vậy rồi tựa một mũi tên, lao thật nhanh lên lầu.

Min-jae nhìn chiếc bát ăn cơm sạch bóng của cô, trong đầu mang một câu hỏi nửa vui nửa lại... ưu sầu: em ấy muốn mời mình đi xem phim sao?

.

.

.

Joong-woong tóm tấm cằm Yoo-jin, cậu ta quan sát rất kĩ lưỡng, đến đường khiến đối phương phải chẹp một tiếng khó chịu mới buông tay ra. Nở nụ cười, Joong-woong trong đầu có rất nhiều chất vấn hướng tới nàng, nhưng dường như chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Sau khi để Yoo-jin vớ lấy cốc nước, uống một lèo, thì cậu mới hé miệng, nhàn nhạt.

"Mấy nay có vẻ cuộc nói chuyện của cậu với Lee Eun-kyu không thuận lợi ha!!!"

Yoo-jin tức đến muốn nghẹn miếng nước. Nàng nghĩ tới bộ mặt của người nọ, trong lồng ngực không thể trôi ngay cục tức được. Yoo-jin mím chặt môi, uất ức quá mà vỗ mạnh vào mặt bàn kêu tiếng "rầm", nói: "Cậu ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt tôi khi trả lời! Loại người gì không biết? Cậu ta không hứng thú với con gái như trong lời đồn sao?"

Bật cười thành tiếng, Joong-woong ôm bụng, ngặt nghẽo một phen. Yoo-jin càng thêm tức, lập tức muốn rời khỏi thì bị cái nắm cổ tay của Joong-woong níu lại.

"Được rồi, được rồi mà! Chẳng ngờ có ngày nhan sắc của Kang tiểu thư bị phớt lờ như vậy. Nhưng tôi đính chính, cậu ta thích phụ nữ là thật!"

Mấy lời quả quyết của Joong-woong luôn phải điều tra rất kĩ lưỡng mới có được. Do đó trong đầu Yoo-jin mặc định, chắc chắn Joong-woong biết được những thứ gì đó rất hay ho về người tên Lee Eun-kyu kia. Nàng không giấu nổi sự tò mò, phần vì cũng muốn "nắm" được cái người đối xử với mình không ra gì mấy ngày nay.

"Cậu có thông tin gì về cậu ta à?"

"Tất nhiên là có, cậu ta là đối thủ của tôi suốt ba năm phổ thông. Tôi đã tìm hiểu từ lúc đó rồi!"

Giọng nói có vẻ bình thường nhưng nội dung thì lại khiến người ta mang cảm giác khẽ rùng mình. Yoo-jin không phải không biết Joong-woong hết sức đáng sợ, là kiểu đáng sợ nhất trong tất cả các kiểu đáng sợ. Cậu ta luôn thầm lặng, im ỉm mọi điều, nhưng đến phút trót, những thứ "cản đường" cậu ta đều "biến mất" mà chẳng vì lý do gì.

Trong đầu Yoo-jin vẫn còn nhớ như in ngày tháng đi học năm nhất phổ thông, gần ba năm trước, Joong-woong bị một đàn anh cùng trong CLB Taekwondo bắt nạt bởi thân thể cậu yếu ớt hơn nhưng lại có ánh mắt "hỗn xược" - theo cách anh ta nhìn nhận. Chuyện cứ thế tiếp diễn đều đặn mỗi tuần hai trận đòn, cả Yoo-jin và Kyung-bae đều biết nhưng không ai can dự vì Joong-woong không cho phép. Tưởng chừng như nó sẽ kéo dài đến khi đàn anh kia ra trường nhưng không, sau một tháng, khi CLB Taekwondo chuẩn bị đi thi đấu và đàn anh kia là thành viên cốt lõi thì một tai nạn đáng sợ ập tới, kết quả là anh ta bị gãy cánh tay thuận trong một sự cố ở phòng dụng cụ.

Chuyện cứ như một bức tranh vẽ cho Joong-woong. Cậu ta được tham gia vào trận thi đấu, và trở thành thành viên chủ đạo của CLB vì có màn thi đấu quyết định xuất sắc. Rất nhanh, cậu ta được cả CLB kính nể và bội phục dù mới chỉ là cậu học sinh năm nhất non trẻ. Còn đàn anh kia lại mất quá nhiều thứ - sự tín nhiệm của những người anh em, thậm chí còn bị chính những người anh em quay lưng lại. Những kẻ ngày xưa vào hùa cùng anh ta và bắt nạt Joong-woong lại là những kẻ tố giác anh ta bắt nạt Joong-woong với toàn trường. Sau áp lực đó, không chịu được nên đàn anh đó đã xin chuyển trường.

Chuyện sẽ được Yoo-jin cho qua nếu như hôm đó nàng không vì niềm vui Joong-woong không còn bị bắt nạt nữa mà buông một câu hỏi, để rồi phải nhận được một câu trả lời vô cùng rùng rợn.

["Này, tai nạn đó dù nói thế nào cũng thật may mắn, anh ta cũng chẳng phải người tốt, phải trả giá thôi!"]

["May mắn sao? Ừ cũng đúng, giữ được cái mạng là may rồi, chậm chân chút nữa chắc chẳng phải chuyển trường, có khi chuyển "nhà"* ấy!"]

(*: ý là vào hũ ấy, ám chỉ là chết đó!)

Nụ cười vô hồn của Joong-woong ghim sâu vào trong trí óc Yoo-jin. Từ đó tới giờ, tình cảm nàng dành cho cậu, từ một người bạn nữ thân thiết, trở thành một người e dè vì sự đáng sợ của cậu ta. Gắn bó tới giờ, quả thực, Yoo-jin phần vì vừa sợ, phần cũng vì mong muốn sau này gia đình hai bên gắn kết khi cả hai đã trưởng thành.

Mối quan hệ của những kẻ thượng đẳng, thực ra lại chẳng quá sâu sắc, chỉ đơn giản là bấu víu, muốn được trông cậy mà thôi.

Yoo-jin trước lời của Joong-woong liền hiện ra một tia lo lắng: Cậu ta định làm gì Lee Eun-kyu hay sao mà điều tra kĩ vậy?

"Tôi cũng lấy làm tò mò. Cậu ta thực sự nổi tiếng với việc ngủ cùng phụ nữ. Bạn tình rất nhiều, mà không phải tình một đêm. Cậu Joo Boo-jin hay đi chung với cậu ta cũng là một trong số những người phụ nữ ấy. Chà, chẳng lẽ Yoo-jin của chúng ta lại không bằng Joo Boo-jin sao? Chẳng kém chút nào về nhan sắc, thậm chí còn vượt trội mọi bề. Hay do cậu không hợp "gu" của Lee Eun-kyu?"

Giận đến đỏ bừng gương mặt. Yoo-jin muốn nổi gân xanh ở thái dương, bao nhiêu sự ôn hòa cũng chẳng thiết giữ lại chút nào nữa: Nếu không phải bạn gái cũng chẳng có gì to tát, thậm chí chỉ là một đêm quan hệ, cậu ta cũng không bỏ vào mắt, thực là quá quắt rồi! Kiên quyết, đôi mắt Yoo-jin như phát ra lửa, nàng thừa nhận, lúc này bản thân chỉ muốn cưa đổ cậu ta mà thôi!

"Này Joong-woong, có bao nhiều điều cậu biết về cậu Lee Eun-kyu cậu hãy kể hết cho tôi đi!"

"Hửm? Tại sao vậy?"

"Tôi sẽ tận dụng nó để bài xích cậu ta. Cậu ta chắc chắn sẽ phải thuộc về tôi!"
À, đó là cái tôi muốn nghe đó, Yoo-jin!

"Được rồi, vì cậu quyết tâm nên tôi mới nói đấy, nghe này...!"

.

.

.

Eun-kyu trang điểm cùng ăn vận vô cùng đơn giản, một chiếc áo phông màu hường sến súa, thêm chiếc quần bò sáng màu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Ngày hôm nay đặc biệt không có thả tóc, cô tóm lại, cột thấp xuống, nom vô cùng gọn gàng và nhanh nhẹn, rất hợp với bộ đồ khỏe khoắn đang mặc.

Nàng thì ngược lại, make-up có phần kĩ hơn hàng ngày một chút do mang một bộ váy suông màu đen nom rất trưởng thành và gợi cảm. Nhờ có đôi giày cao gót mà chiều cao của nàng mới có thể ngang gần tầm với cô, do vậy mà có cảm giác ngày hôm nay sẽ không bị cái cúi-đầu-đối-điện-mắt của cô làm cho bẽ mặt nữa. Chiếc ví Min-jae cầm trên tay là thứ duy nhất mà Eun-kyu chọn cho nàng, nó mang màu trắng, tuy không ăn nhập với bộ đồ song rất tôn lên sự giá trị của chiếc ví đắt tiền.
Trên taxi, cả hai không nói gì với nhau, không khí phía bên cô thì ngượng ngùng, không khí phía bên nàng lại chính là sự khó chịu.

Min-jae đang khó chịu với chính cảm xúc của mình.

Đáng ra vốn nên vui, người mình thích đã có lời mời đi xem phim, không khí lãng mạn tới vậy. Vậy mà... nàng khó chịu với sự sợ hãi lúc này.

Từ sau buổi tối say xỉn đó... là một chút ngờ vực.

["Tôi ôm chị được không?"]

Sau lời mời xem phim với lý do chẳng-thuyết-phục-chút-nào này, có thứ gì đó rất mơ hồ.

Sự sợ hãi mơ hồ.

Tốt nhất mình chỉ nên hoang tưởng. Mong rằng nó không phải sự thật!

Nếu chỉ có mình mình thích em ấy, sẽ thật dễ dàng...

Nếu... nếu em ấy cũng...

Nếu vậy sẽ phải làm sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net