Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Boo-jin thực biết tận hưởng, khu cắm trại tại quận Hongcheon, hai bên là núi, phía trước có sông Hongcheon nên gió rất mát, lại thoáng đãng, cảnh đẹp vậy, tâm tình ai nấy đều tốt lên.

Min-jae cùng Boo-jin chuẩn bị đồ ăn. Thịt ban nãy đi qua trấn mua giờ đã được đem ra làm sạch và tẩm ướp gia vị. Min-jae thạo việc, nhìn như một đầu bếp rất kinh nghiệm, việc ướp gia vị này hết sức đơn giản, mà cảm giác còn nhanh nhẹn, lại rất dứt khoát. Boo-jin xuất thân tiểu thư nhưng khá thích việc nấu nướng, từ ngày học đại học tách ra ở riêng, đa số cô nàng nều chủ động tự nấu bữa tối ở nhà, tâm niệm sau này sẽ thành vợ đảm dâu hiền, ý thức trang bị kĩ năng bếp núc luôn có trong đầu. Mà, dù vậy vẫn không thể bằng Min-jae được.

"Như vậy là vừa rồi sao? Có sợ nhạt không chị Min-jae?"

"Không sao! Tôi chuẩn bị thêm tương chấm, và kimchi tôi muối có chút đậm hơn bình thường để ăn kèm, như vậy là vừa rồi!"

"Chị có mang theo cả kimchi sao? Tự muối?"

"Ừ. Người Hàn Quốc sao thiếu kimchi được!"

"Đội ơn chị! Em thực quên mất, bảo sao ban nãy vào siêu thị thấy thiếu thiếu!"

Boo-jin cười khổ. Sau khi cùng Min-jae chuẩn bị xong xuôi hết mới hướng hai người "vô dụng" trong nấu nướng, hô lớn: "Xong chưa? Ra ăn đi! Tôi đói rồi!"

"Chờ một chút!"

Eun-kyu và Gong Sik phụ trách dựng trại. Họ không ở qua đêm, một cái lều lớn đủ cho bốn người vừa ăn vừa ngắm cảnh là ổn. Sau đó mọi người sẽ rời khỏi đây đến khách sạn, tham quan quận Hongcheon, sáng mai sẽ trở về Seoul. Lịch trình là như vậy, nhưng trại này là Gong Sik tự mang tới, quan niệm giới nhà giàu: đã mua phải mua loại đắt nhất. Mà đắt nhất cũng kéo theo phức tạp nhất, báo hại nãy giờ cả hai căng căng dựng dựng không xong. Eun-kyu thực bực, cô cũng đói lắm rồi, chốt gỗ cầm trên tay quẳng xuống đất, lườm Gong Sik: "Sao mua cái thứ gì cầu kì thế này? Cậu có biết mua không thế?"

"Mẹ nó, tôi cũng muốn phát điên rồi! Cái này lắp ở đâu?"

"Không muốn biết! Tôi mặc kệ, đi ă-...."

"Sao vậy? Không lắp được à?"

Min-jae ngạc nhiên tiến tới, nhìn Eun-kyu rồi lại nhìn vào lều trại ngả ngốn, nhẹ nhàng cầm bảng hướng dẫn từ tay Eun-kyu, đưa lên đọc.

"Không phức tạp lắm, cũng sắp xong rồi. Để tôi làm cho, hai em ra kia chuẩn bị đồ uống và bếp đ-..."

"KHÔNG!!!"

Eun-kyu và Gong Sik đồng thanh. Eun-kyu một tay lấy lại bảng hướng dẫn từ tay Min-jae, tay còn lại đủn đủn nhẹ người nàng, nói: "Sao lại để chị làm việc này? Bọn tôi sắp xong rồi, chị ra kia đi!"

"Phải đấy! Không thể để phụ nữ làm việc này! Chị dâu đã chuẩn bị đồ ăn, việc tay chân để bọn em làm!"

"Khoan đã! Tôi cũng là phụ nữ mà????", Eun-kyu đánh mặt nhìn Gong Sik.

"...."

Gong Sik giả bộ không nghe thấy lời này, lúi húi tiếp tục căng bạt lều trại. Eun-kyu nghiến răng nghiến lợi, thâm tâm đang tụng một bài kinh để thực bình tĩnh. Sau đó lại hướng về Min-jae: "Bạn gái tôi không phải làm gì hết, mọi chuyện tôi sẽ làm. Trừ nấu ăn!"

Min-jae cảm giác lời này còn bóng gió chuyện khác, nhìn gương mặt chắc nịch của Eun-kyu, không nhịn được mà bật cười. Nàng lắc đầu, tay nâng lên nhéo má Eun-kyu: "Chuyện nào ra chuyện đấy!"

Eun-kyu mặc định sau này mình sẽ làm hết, từ rửa bát, lau dọn, tưới cây, giặt đồ,... Từ ngày tỏ tình với Min-jae, đồ của Eun-kyu cũng hoàn toàn tự giặt lấy, cũng tự lau phòng của mình, bát đũa dơ cũng xông xáo vào rửa cùng. Min-jae lúc đó thực không biết phải làm sao, nàng ở nhà cô với tư cách người giúp việc, sao có thể để chủ nhà làm việc này? Nhưng Eun-kyu rất khôn ngoan, không tranh làm hoàn toàn, trước sau đều là làm cùng. Nếu làm cùng, Min-jae sẽ không thể nói được gì, áy náy trong lòng nàng ít nhiều sẽ giảm đôi chút.

Giờ hai người hẹn hò, Eun-kyu khẳng định muốn làm tất cả mọi việc nhà thay Min-jae trừ nấu nướng – cô không biết nấu ăn, cũng không có ý định học việc này. Eun-kyu muốn không còn muốn cái quan hệ cô chủ-người hầu nữa, phải là quan hệ Lee Eun-kyu và bạn-gái-của-Lee-Eun-kyu.

"Chuyện nào ra chuyện đấy rồi! Tôi đã quyết!"

Eun-kyu cười khi Min-jae đã đọc được ý định của cô. Sau đó giả bộ đủn nàng thêm hai cái nữa, bắt tránh xa khỏi chỗ dựng trại.

"Chị ra kia ngồi đi, đúng năm phút nữa xong!"

"Nếu năm phút nữa không xong tôi sẽ tới phụ đấy!"

"Nhất trí!"

Min-jae ngoan ngoãn gật đầu, cũng chậm rãi rời khỏi lều dựng trại, từng bước tiến tới chỗ Boo-jin đang ngồi.

Gong Sik bĩu môi nhìn cô bạn thân mình cười híp mắt nhìn theo bóng lưng bạn gái, sau đó không nhịn được mà giả bộ quát: "Còn không nhanh lên thì năm tiếng cũng không xong, đừng nói năm phút!"

"À..."

Eun-kyu húng hắng ho chữa then, cũng nhanh chóng cầm mép lều đối diện Gong Sik. Mắt cô đọc hướng dẫn, chốt được cắm xuống đất mềm, chắc tay cuốn đoạn dây cáp thật chặt với nút thắt chuyên dụng. Quả thực nếu tập trung sẽ xong nhanh, chẳng qua là Eun-kyu quá bực mình lại sốt ruột, cô muốn nhanh tới chỗ Min-jae, cô... cũng đói nữa...

"Ông ngoại cậu nói sao về chuyện này?"

Gong Sik vừa cột cáp vào đinh lớn, vừa hướng Eun-kyu hỏi han.

"Ông tôi chỉ có tiền là quan trọng nhất, mấy chuyện này ảnh hưởng gì đến ông đâu!?"

Eun-kyu vô thưởng vô phạt đáp lại. Cô đã xong việc chỗ mình, cũng bắt đầu giúp chỗ Gong Sik.

"Đừng nói thế, máu mủ tình thâm. Cậu cũng nên thỉnh thoảng về thăm ông, ông còn ai ngoài cậu đâu?"

Tôi cũng còn máu mủ nào ngoài ông đâu? Eun-kyu cười khổ.

Eun-kyu không thích nhắc về ông ngoại. Không liên quan đến yêu ghét, chỉ là không muốn nói về. Từ khi mẹ mất, Eun-kyu sống rất khép mình, ban đầu còn nhỏ nên chưa thấu, cô sau này lớn một cũng hiểu mình sẽ không nhận được tình thương nào từ ông, ông ghét cô. Eun-kyu chưa một lần trách móc, lắm khi cô soi gương cũng tự ghét chính bản thân, nói gì đến ông ngoại – cha của người bị ba cô hại chết?

Eun-kyu có đôi mắt và nụ cười thực sự giống ba mình.

Từ khi về sống với ông ngoại, mỗi lúc cô vui vẻ, tâm tình ông đều không tốt, những vết sẹo trên người chính là từ đòn roi của ông mà ra. Eun-kyu bé nhỏ thì khóc lớn, sau này dần dần chai sạn, hiểu ra nguyên nhân thì trầm lặng mà chịu đòn. Lớn thêm một chút nữa, ông không còn đánh cô, bắt đầu dạy dỗ như một quý tộc – một quý tộc của quý tộc, kế thừa gia tài khổng lồ của mình.

Đám bạn cùng trang lứa vui vẻ chơi đùa, cô ngồi ở thư viện rộng lớn học một mình.

Đám bạn cùng trang lứa đau đầu vì điểm số, cô ngồi vắt óc nghĩ ra mô hình kinh doanh.

Dù được nuôi dưỡng chỉ với tâm niệm: huyết thống duy nhất kế thừa được gia tài, nhưng Eun-kyu không hận, trái lại còn biết ơn. Cô có được ngày hôm nay, vẫn luôn thầm cảm ơn ông ngoại.

Lắm lúc Eun-kyu cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu là gia đình khác, chuyện con cháu là người đồng tính sẽ cấm cản tuyệt đối, nhưng ông ngoại của cô không như vậy. Vị chủ tịch già nua ấy không quan tâm tới.

Thực là không quan tâm, hay là không can thiệp?

Với Eun-kyu, suy nghĩ của cô là ông không quan tâm.

Eun-kyu nhìn sang Gong Sik, nghĩ gì đó rồi mới mở lời tiếp: "Khi cậu nhìn tôi, cậu phải biết cậu đang có một gia đình rất hạnh phúc! Đừng làm hai bác lo lắng, cũng hãy sống thật tốt, luôn ngẩng cao đầu, đừng làm gì khiến bản thân hổ thẹn!"

Gong Sik nghĩ tới một đống rắc rối mình từng gây ra, Eun-kyu vẫn luôn là người đi sau lo hậu quả. Tự nhiên Eun-kyu dặn dò vậy thâm tâm cảm thấy áy náy, gật đầu: "Tôi sẽ luôn sống thật tốt! Sẽ luôn nghe lời cậu khuyên bảo!"

"Vớ vẩn! Cậu phải tự biết đúng sai, cứ đợi tôi nói ra sao trưởng thành được!?" Eun-kyu lắc đầu cười, lại tiếp lời: "Nhưng nếu cậu đã nói thế thì tôi sẽ cho cậu thêm lời khuyên này. Hãy chăm chỉ học hành! Chúng ta xuất thân cao quý vì có thế hệ đi trước đã trải đường, nhưng tới khi chúng ta ngồi lên chiếc ghế đó, chính chúng ta sẽ là người trải đường cho con cháu mình. Loài khỉ cũng có thể bị ngã khỏi cây*, đừng chủ quan mà ỷ lại, trên đời này không biết trước được điều gì. Luôn phải cẩn thận vạch ra nhiều tình huống và xử lý!"

(*: Nguyên văn: 원숭이도나무에서떨어진다; Nghĩa: Thậm chí loài khỉ cũng có thể bị ngã khỏi cây. Làm tốt một việc gì đó dù cả trăm ngàn lần, lâu năm đến thế nào cũng có khi bị mắc sai lầm bởi chính việc này. Khuyên không nên chủ quan!)

Gong Sik nghe mỗi câu mỗi chữ thật chăm chú, tự nhiên dâng lên một trận xúc động, quăng luôn dây cáp xuống ôm chầm lấy Eun-kyu: "Con mẹ nó, tôi xúc động lắm! Lần đầu tiên cậu nói chuyện với tôi dài như này, còn là khuyên bảo nữa! Tôi thực sự muốn khóc chết ở đây rồi! Huhuhu...!"

"Thả tôi ra, tên điên này!!!", Eun-kyu nhăn nhó, lòng bàn tay ôm mặt Gong Sik, dùng sức vô tình đẩy ra khỏi người mình.

"CHỊ DÂU À, CẢM ƠN CHỊ!!!! Huhuhuhu..."

Phía bên này, Min-jae và Boo-jin vẫn đang nói chuyện, nghe thấy Gong Sik gào thét rên rỉ thì giật mình mà phải đánh mặt sang.

Boo-jin ngao ngán nhìn hai người bạn đang làm trò mèo, lại quay sang nhìn Min-jae, ngán ngẩm: "Kệ họ đi chị Min-jae, lúc nào họ cũng vậy! Một người thì nhiệt tình bộc lộ cảm xúc, một người thì khổ sở né tránh!"

Min-jae tiếp xúc với Eun-kyu cũng khá lâu rồi, nhưng kiểu đối đãi với nàng sẽ có điểm khác với bạn bè. Min-jae không biết thường ngày Eun-kyu có hoà đồng với bạn bè không, với tính cách trước kia thì Min-jae có phần lo lắng, dù biết Gong Sik là bạn thân cô nhưng vẫn sợ tính tình Eun-kyu sẽ làm Gong Sik dần tránh xa mình. Nhưng thấy Gong Sik vô tư như vậy, Min-jae cảm giác mình đã lo thừa rồi.

Đương nhiên chỉ yên tâm với Gong Sik, Boo-jin... mối quan hệ của Eun-kyu và Boo-jin không hề bình thường.

"Em có vẻ hiểu họ đúng không? Chị nghĩ Eun-kyu ít giao tiếp, chỉ có mình Gong Sik làm bạn, không nghĩ lên đại học có quen thêm em!"

Min-jae hơi cười, đánh giá Boo-jin qua ánh mắt.

Boo-jin hớp ngụm bia, không nghĩ quá phức tạp, gật đầu đáp: "Vâng! Ba người bọn em chung bàn, là vô tình, sau đó nói qua lại mấy câu. Ai cũng sợ Lee Eun-kyu, mà em không như vậy nên có lẽ gây ấn tượng với cậu ấy!"

Kiểu ấn tượng này dù Boo-jin không nói ra nhưng Min-jae hiểu chính loại ấn tượng để tiến tới việc quan hệ.

"Eun-kyu rất khép mình, và cũng cẩn trọng! Tôi nghĩ có thể làm bạn với nhau, hẳn em ấy rất mến em!"

Boo-jin quay sang nhìn Min-jae, thấy nụ cười của Min-jae thật nhẹ nhàng, trong ánh mắt ẩn chút tia dò xét thì vô thức cảm thấy buồn cười. Min-jae là người lớn đương nhiên khéo léo, chẳng qua gặp Boo-jin hết sức tinh tế mà thôi.

Và cả hai đều là phụ nữ nữa, nên việc hiểu đối phương là tất lẽ dĩ ngẫu. Trực giác phụ nữ luôn nhạy bén mà.

"Eun-kyu chưa bao giờ thích em, em cũng chưa bao giờ thích cậu ấy! Nên chị Min-jae đừng lo lắng, bọn em chỉ là hai người bạn học, không hơn không kém đâu!"

Con bé này...

Min-jae ngẩn người, sau cùng cũng phải phì cười. Boo-jin kia tinh tế lại khôn ngoan như vậy, chẳng biết cô nàng có nói thật hay giả, nhưng có lẽ chuyện này nên dừng ở đây, muốn khai thác cũng không có kết quả.

"Được rồi tôi biết rồi! Mà có vẻ chúng ta chuẩn bị được ăn rồi, hai người kia xong lều trại rồi đấy!"

"Vâng!" Boo-jin cười, nhìn về phía Eun-kyu và Gong Sik đang tiến tới chỗ mình, nhăn mày quát lớn: "NHANH LÊN TÔI ĐÓI SẮP CHẾT RỒI!"

"Tới liền!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net