Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Gong Sik hốt hoảng, lập tức đập bàn mấy tiếng, coi như là gọi cô bạn kế bên chú ý tới mình một vài giây đi.

"Sao lại chuyển nhà? Tôi mua căn hộ 802 để ở cạnh cậu đó! Giờ cậu chuyển đi thì tôi ở lại làm gì?"

Chính là Eun-kyu không đem mấy lời đó lọt tai.

Mệt mỏi bóp sống mũi, vì quá ồn ào, sau cùng cô đành bất đắc dĩ quay mặt lại về đối diện Gong Sik: "Tôi là trở về nhà! Cậu cũng nên về đi, hai bác rất lo lắng cho cậu đấy. Đang yên đang lành đòi sống riêng!? Cậu thật phiền phức!"

Đùng đùng như vậy, Gong Sik cũng đổi tư thế ngồi. Cậu khoanh chân gọn gàng lên ghế, nhăn nhó khó coi.

"Vậy mới nói. Cậu về đó làm gì? Cậu ghét căn nhà đấy đến vậy. Chẳng thà cậu sử dụng căn biệt thự gần chỗ giáo sư Ong, chắc chắn là tốt hơn."

Đúng là Eun-kyu ghét căn nhà ấy đến mức chỉ muốn đốt cháy nó.

Nhưng ý nghĩ về lại nơi ấy lóe lên ngay sau khi...

... gặp người phụ nữ lả lơi kia.

Gương mặt cô cứng đờ, ánh mắt trở nên kinh dị, thiếu nhẫn nại.

Một hồi lâu như vậy không nói thêm câu gì, đến đường Gong Sik cũng phải nuốt khan mà nở nụ cười hòa hoãn xoa dịu.

"À... ha...ha... N-Nếu muốn về-..."

"Phải bắt đầu từ nơi đó, như vậy mới thỏa mãn tôi."

"... H-Hả?"

Nằm phủ gục xuống mặt bàn, Eun-kyu chán nản đến mức chẳng muốn quan tâm xung quanh.

"Không thể thỏa mãn nếu chỉ giày vò thể xác được!"

"...???"

Cậu ta đang lầm bầm cái quái gì vậy???

*-*-*-*-*

Min-jae mang một phần ngạc nhiên khi đứng trước căn biệt thự rộng lớn này. Không phải nó quá rộng lớn và đồ sộ, chỉ là... Nàng có cảm giác rất quen thuộc khi đứng tại nơi đây. Rõ ràng nàng có thể ngó lơ những suy nghĩ trong đầu, nhưng có thứ gọi là tò mò nhen nhóm.

Từ giây phút đầu khi bắt gặp ánh mắt Eun-kyu, nàng đã thấy kỳ lạ.

Trước bản hợp đồng coi như trao đổi hàng hóa vô nghĩa, nàng cũng hoài nghi.

Cuối cùng là điểm đến, nơi mình sẽ trú ngụ một thời gian, lại càng cảm thấy hoang mang mờ nhạt.

Ảm đạm nhìn dáng vẻ người đàn bà kia, Eun-kyu vươn lấy bàn tay, tóm lấy gương mặt nhỏ nhắn ấy.

Eun-kyu ghé tai Min-jae, từng lời như ghì lại, khít chặt lấy nhau.

"Cô đang do dự sao? Phát sinh sự thèm muốn đàn ông rồi? Hối hận khi ký hợp đồng?"

Min-jae nâng mày, nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện.

Tăm tối và xám xịt.

Cảm giác ghê sợ cũng không đành lòng mà phát sinh một chút.

Nàng cười mỉm, tóm lấy bàn tay cô, hạ xuống, khiến nó thoát ra khỏi gương mặt mình.

"Bé con, em ghen tuông? Không phải tôi giờ đã trở thành người của em? Hợp đồng hấp dẫn vậy sao tôi có thể ngu ngốc mà phá hủy nó!?"

Eun-kyu hừ lạnh một tiếng, cô đưa gương mặt mình về phía tấm cổ trắng ngà của người phụ nữ đẹp đẽ này, khẽ hít một hơi rồi...

Liếm nhẹ.

Một trận rùng mình chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Min-jae. Nàng đưa mắt nhìn về xung quanh, hiện tại đang là ban ngày, nếu chẳng may có ai bắt gặp...

"Một con điếm như cô đang sợ bị người khác nhìn thấy?", Eun-kyu nghiêng cổ, môi nhếch nửa cái mỉa mai.

Thực sự Min-jae đã có suy nghĩ ấy, nhưng trước câu hỏi này, nàng nhận ra quả thực bản thân cũng không nên quá tỏ ra thanh cao làm gì.

Mình chỉ là một con điếm, là vậy, chỉ vậy thôi.

"Tôi đang lo lắng cho em, ngộ nhỡ có người quen nào đi qua, không phải sẽ rất khó giải thích hay sao?"

"À, cái đó cô không cần quá quan tâm, bàn tán là chuyện muôn thuở, nhưng chẳng có ai ngu dốt đi kiếm chuyện với tôi cả. Còn nữa, ba câu ban nãy, cô đều nói sai cả rồi."

Mỗi bước chân tiến càng gần hơn, Eun-kyu ép Min-jae lùi lại, sau cùng đã chạm tới cửa xe hơi. Cô nâng tay, tháo chiếc cúc áo đầu tiên của nàng, một cách chẳng do dự.

"Này, em-..."

"Thứ nhất, cô là cái gì mà tôi phải ghen đây?"

Chiếc cúc áo thứ hai.

Tứ chi nàng bị cô thâu tóm, không thể phản kháng.

Em ấy đang làm cái quái gì vậy? Tại nơi này? Như vậy sao?

"Thứ hai, không phải người của tôi. Cô không có tư cách. Cô chỉ là một món đồ. Thậm chí là một món đồ dùng lại. Thật mất mặt cho tôi."

Bộ ngự căng tròn hơi lộ diện sau tấm áo sơ mi màu đỏ nhung đứng tuổi.

Eun-kyu liếc xuống, không chút cảm xúc, một hồi lâu mới ngẩng lên.

"Cuối cùng, về hợp đồng, cô nghĩ cô có thể hủy được sao? Cô phải làm việc tích cực hơn trước gấp mười lần may ra mới bù được số tiền đó, cô biết không? Sao cô có thể nói chuyện như kiểu: cô có khả năng quyết định một việc gì đó rất lớn vậy!?"

Bàn tay Eun-kyu đưa xuống, chạm tới phần đùi nàng.

Một trận rùng mình khi trước chưa qua, Min-jae lúc này lại phát sinh hoảng hốt.

Nàng lập tức hốt hoảng, nắm chặt lấy cổ tay đang cử động ở phía dưới cơ thể mình.

"Em- Em muốn gì? Nếu muốn làm hãy lên phòng."

Nơi tư mật sau lớp quần bò bó sát, nàng cảm nhận rõ ràng những đầu ngón tay một người cùng giới.

Eun-kyu nhướn mày, khinh miệt nhìn bộ dạng gấp gáp kia: "Sợ sao? Vậy hóa ra cô cũng có liêm sỉ à?"

Thu bàn tay mình lại, Eun-kyu nhìn gương mặt bất đắc dĩ không thể đối diện với mình lúc này vài giây, sau đó mới xoay lưng.

"Vào nhà thôi, chuyện thú vị vẫn còn dài lắm!"

Min-jae giật mình. Sau cùng cũng có thể cố gắng khôi phục vẻ mặt lả lơi câu dẫn thường ngày khi nhìn tấm lưng cô mỗi lúc một xa. Nàng cố cười, chạy đến ôm lấy một cánh tay Eun-kyu: "Bé con, tôi không muốn làm em mất hứng. Ban nãy có chút bất ngờ, hay là bây giờ, chúng ta..."

"Vào đến nhà rồi thì vứt bỏ tất cả những thứ đang mặc đi. Nó bốc mùi ghê tởm hệt như chủ của nó vậy. Một hỗn tạp mùi của những kẻ đã chung giường với cô. Cô đã có một phòng thay đồ riêng, chỉ được phép mặc những thứ ở trong đó, những thứ tôi cho phép. Ngoài ra..."

Eun-kyu rút cánh tay đang được bó sát vào bộ ngực đầy đặn thuộc về người phụ nữ bên cạnh.

Ánh mắt coi thường giương lên, đi cùng một tông giọng quá nhạt nhẽo.

"Đừng chạm vào người tôi khi tôi chưa cho phép. Một con điếm thì không có tư cách tự tiện đụng tới tôi. Cô nên biết chừng mực. Và một lời khuyên nhỏ cho cô: đừng khiến tôi tức giận - nó không tốt đâu."

Không có thêm một lời nào nữa.

Chủ nhân căn nhà buông bỏ mọi thứ ở lại đây chỉ sau một lời như vậy rồi rời khỏi.

Kì lạ nối tiếp kì lạ. Min-jae thở dài bất đắc dĩ đưa ánh mắt nhìn không gian quá đỗi rộng lớn hiện tại. Mọi thứ trong căn biệt thự này dường như chỉ vừa mới được dọn dẹp trong ngày hôm qua, thứ mùi bốc lên nơi đây chính là mùi của nước khử cho những vật lâu không được sử dụng trong một thời gian dài.

Cơ ngơi này không có bóng dáng người thứ ba.

Là vậy, nó khiến nàng càng thêm thận trọng. Bản năng đang cố nhắc nhở nàng, sẽ có điều không hay rình rập.

Một con cáo già như nàng, phút chốc lại biến thành một con nai, bị gã thợ săn đuổi bắt.

"Gã thợ săn" đó là một cô gái 18 tuổi.

Tình thế luân chuyển, bỡ ngỡ một giây, có khi lại chính là đâm vào ngõ cụt, không lối thoát.

.

.

.

Cô học sinh phổ thông với gương mặt cùng vóc người quá đỗi hoàn hảo đang là điểm chú ý tại quán café phố này. Đám đàn ông xung quanh thèm khát là một đằng, đến cả phụ nữ cũng mấy phần ghen tị thì đúng là không có điểm chê trách dung nhan.

Cô gái đó rất chăm chú nhìn ra phía con đường, ngó qua cũng biết đang chờ đợi ai đấy. Đám người vây quanh thấy cô gái thỉnh thoảng khẽ mỉm cười thì trong lòng thầm tiếc nuối: cô ta đang đợi bạn trai rồi!.

Bất chợt cô gái nâng cánh tay, rối rít vẫy người đang dần di chuyển tới chỗ mình. Hành động đó khiến mọi người đều phải hướng sự chú ý theo cái vui vẻ kia, để rồi cảm xúc chia thành hai thái cực: vừa vui vừa buồn.

Vui vì có lẽ cô gái này không hẹn bạn trai.

Buồn vì nghĩ, có thể mỹ nhân này chỉ yêu thích phụ nữ.

Dù sao, cái tiếc nuối trong khóe mắt đám đàn ông nơi này là không thể mờ nhạt được. Bất đắc dĩ đều đồng loạt chán nản và tự bỏ cuộc, không buồn xin số điện thoại làm quen người đẹp nữa.

Eun-kyu đặt túi sách mới mua lên mặt bàn, thản nhiên cầm tờ menu, tự gọi cho mình một tách đồ uống cơ bản cho một buổi chiều mát như hôm nay.

"Eun, chị thậm chí là không thể mỉm cười với bạn gái mình sao?"

Cô nâng ánh mắt, thấy vẻ mặt của người đối diện thì quyết tâm sẽ-không-mở-lời-nào-trong-khi-đợi-đồ-uống bị đánh gãy bởi cái nhìn giận dỗi trẻ con của người ta.

"Trò đó dừng lại được rồi, Mi-na. Tôi đã tốt nghiệp, mối quan hệ bịa đặt sẽ không còn giá trị nữa. Em nên kiếm một người nào khác thay thế tôi, như vậy mới yên ổn trong năm cuối phổ thông."

"Đồ uống của chị đây!"

"Cảm ơn!"

Mi-na bĩu môi, vốn sẵn tông giọng giận dỗi, nay phải nghe mấy lời vô tâm thì càng không bằng lòng: "Trò sao? Đối với chị nó là giả nhưng đối với em thì chưa từng như vậy. Kệ chị nói sao cũng được, khi em chưa đồng ý, chúng ta sẽ không chia tay. Đừng nói những lời thừa thãi, em không nghe đâu."

Cái nhăn mày của Mi-na khiến cô càng thêm mệt mỏi. Eun-kyu đứng lên, cầm cốc đồ uống của mình trước cái tròn mắt thuộc về cô học sinh phổ thông năm cuối.

"Eun, chị định đi đâu? Sao chị có thể vô tâm với e-..."

"Đưa em đi nhập học!"

Cô dùng tay còn lại nhấc túi sách mới mua lên, đôi mắt vẫn hướng Mi-na.

"D-Dạ?"

"Chiều nay em nhận giáo viên chủ nhiệm đúng không? Tôi đưa em đến, dằn mặt đám nhóc kia, cho chúng biết là em vẫn qua lại với tôi. Vậy sẽ an toàn hơn cho em."

Mi-na nếu có một điểm yếu thì chính là dễ mềm lòng trước sự tử tế của chính người đối diện.

Cô nàng dứt khoát không thể buông thêm một câu phàn nàn nào nữa, ngay lập tức tươi tỉnh chạy đến, ôm lấy cánh tay trái của Eun-kyu: "Quan tâm em như vậy mà sao cứ thích nói mấy lời khó nghe chứ?"

"Quan tâm? Chuyện em nhập học? Không phải em spam điện thoại tôi tối ngày, còn bắt Gong Sik nhắc nhở tôi!?"

"Không biết, ít nhất chị đã đến, không phải sao?"

"Tôi không tình nguyện. Với cả, chúng ta không có mối quan hệ yêu đương. Đây là lần cuối tôi nhắc nhở em."

"Không nghe, không nghe, không nghe!"

.

.

.

2 năm trước,

["Tôi là Mi-na, Song Mi-na. Từ ngày hôm nay hãy hẹn hò với tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể chống lại đám người đó. Tôi cần chị, cần chị đứng ra bảo vệ tôi, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ chị yêu cầu, xin chị hãy hẹn hò với tôi và bảo vệ tôi khỏi đám khốn kiếp đấy. Chị Lee Eun-kyu!"]

["...!!!???"]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net