Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32:

"Bé Min à, cô bạn gái này của con hỗn xược với người lớn thật đấy!"

Gã trung niên cười cười, hoàn toàn không để ý đến Eun-kyu, vẫn là chờ Min-jae đáp lại hắn, bất kể cái gì cũng được, chỉ cần là nàng đáp lại. Hắn muốn tìm lại dây xích của mối quan hệ "gia đình" với nàng.

Hắn tiến thêm mấy bước chân về phía trước, Min-jae theo phản xạ lùi lại ra phía sau, cả người run rẩy. Nàng bám vào thân áo Eun-kyu chặt đến mức mồ hôi đã ướt sẫm cả khoảng vải bấu víu này, răng cắn chặt môi, cơ hồ là ngửi được cả vị tanh của máu.

"Có chuyện gì vậy?"

Gong Sik và Boo-jin trên tay ôm một đống đồ ăn vặt bước tới chỗ ba người này trong khó hiểu. Eun-kyu thấy Boo-jin lập tức dìu Min-jae ra phía nàng ta, cất tiếng: "Đỡ chị ấy một lúc hộ tôi!"

"A... Được!"

Boo-jin nhận ra không khí bao quanh Eun-kyu lúc này quá quỷ dị, đến mức muốn cổ họng nàng ta khô lại, không thể buông ra một lời nào khác ngoài đồng thuận. Khi nàng ta đón được Min-jae, bàn tay Min-jae vẫn giữ lấy áo Eun-kyu, nàng không muốn cô ly khai khỏi mình nửa khắc.

"Yên tâm, tôi rất nhanh sẽ trở lại!"

Eun-kyu nở nụ cười trấn an, nhẹ nhàng gỡ đầu ngón tay Min-jae khỏi áo mình.

Cô lạnh băng quay trở lại đối diện gã trung niên bẩn thỉu kia, từng bước tiến tới hắn. Khoảng cách lúc này chỉ còn một bước chân.

"Nghe thật kỹ vì tao không thích nói hai lần. Biến khỏi đây, tránh thật xa Seo Min-jae ra, hoặc là mày sẽ sống dở chết dở đấy!"

Gã trung niên ha một tiếng kinh ngạc. Sau đó hắn cười ngặt nghẽo, cười đến rung chuyển cả đôi vai. Hắn không ngờ Min-jae lại kiếm ra được một cô tình nhân giàu có mà yêu mình đến như này, đây chẳng phải là tín hiệu tốt cho hắn sao? Hắn vạch rõ ra rất nhiều chiêu trò bẩn thỉu trong đầu, sau đó hướng Min-jae đang tái nhợt đi nhìn bóng lưng cô gái trẻ giàu có đứng đối diện mình, nói lớn: "Bé Min, con sẽ không bỏ rơi dượng đúng không? Con sẽ không mà..."

Gã trung niên thôi cười cợt, ánh mắt hắn biến chuyển, trở thành một con thú hôi tanh nồng nặc sự bẩn thỉu. Ánh mắt này chính là đe doạ.

"Con sẽ không mà, đúng chứ!?"

Min-jae bao lần nhìn thấy đôi mắt này của hắn, từ nhỏ luôn ám ảnh, lớn đến từng này vẫn chẳng có gì đổi khác. Nàng vẫn rất sợ.

Min-jae trước đó không ổn, giờ còn tệ hơn. Mắt nàng đỏ lên, hai hàng nước mắt muốn trực trào.

"T-Tôi..."

"Người phụ nữ đó không phải là Seo Min-jae, con gái của vợ mày!", Eun-kyu lớn tiếng.

Min-jae định nói gì đó nhưng tông giọng lạnh của Eun-kyu đã ngăn nàng thốt ra. Nàng lại đem ánh mắt đặt lên người Eun-kyu, lúc này cảm nhận đã ổn định hơi thở hơn một chút. Eun-kyu lúc này lôi nàng trở lại với bình tâm, dù là một chút, nhưng ít nhất nàng đã cảm nhận được.

Eun-kyu xắn ống tay áo thật cao, nâng mắt quan sát vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của gã trung niên, một đoạn như vậy lại nhìn xuống chai rượu rẻ tiền hắn dắt ở trên tay.

Cô nhìn xung quanh không gian hội chợ lớn này, tìm kiếm gì đó. Sau khi đã xác định vị trí thứ cần tìm, cô trả ánh mắt lại, đối diện gã trung niên dơ dáy này, nói tiếp: "Người mày hôi quá. Hơi thở phát ra cũng từ cống rãnh. Mày tới từ đâu? Nhà xí nào đây? Nhà xí cũng không mang mùi này, mày rốt cục đến từ nơi tận cùng hôi hám nào vậy?"

"C-Cái gì...???"

Gã trung niên vốn đã ngấm rượu, nghe mấy lời này cảm giác nóng ran cả gương mặt càng thêm rõ ràng.

"Nhìn tao đi. Sạch sẽ, cao quý. Có lẽ tao không nên đứng gần mày như này, tao sẽ bị lây mùi hèn hạ của mày mất!"

"Mày...."

"Tức giận sao? Tức giận cũng làm gì được chứ? Kẻ hèn hạ như mày có thể đánh tao sao?"

Gã trung niên muốn thở ra khói, tức giận nhìn Eun-kyu với đôi mắt căm thù. Hắn siết chặt tay, ngọn lửa trên đầu đang sôi sùng sục.

Mà Eun-kyu dù thế vẫn không ngừng lại, nụ cười nhếch của cô chính là nút thắt cuối cùng, nút thắt sự kiềm chế của hắn.

"Đúng là không dám đánh thật. Thấy không, tao nói không hề sai mà-...."

Bốp

Bốp bốp bốp

"E-Eun!!!!"

Gong Sik, Boo-jin và Min-jae kinh ngạc nhìn Eun-kyu bị gã trung niên kia giáng mấy cú đấm vào mặt.

Gong Sik thất kinh lập tức lao tới. Cậu xắn cao ống tay, định xông trận trả đũa, đánh cho gã ăn mày kia nhớ đời. Cả đời cậu cũng không nghĩ có kẻ điên dám gây sự với bọn họ, nói chi là đánh Eun-kyu? Diễn biến gì đây? Rốt cục ban nãy Eun-kyu đã nói gì để hắn động chân động tay như vậy???

Mà Gong Sik không đi được mấy bước chân đã bị Eun-kyu dang tay cản lại.

Cô loạng choạng ôm mặt đứng dậy, tay tiện quệt đi máu ở miệng. Nhìn bàn tay dính máu, Eun-kyu vô thưởng vô phạt, không tỏ ra đau đớn, cũng chẳng tỏ ra tức giận hay ngạc nhiên.

Thứ khiến gã trung niên kia kinh ngạc chính là nụ cười của cô. Hệt như một con quỷ. Nụ cười có mùi máu.

"Vậy từ giờ chính là tự vệ chính đáng!"

"S-Sao...."

.

.

.

Bước ra từ đồn cảnh sát quận Hongcheon, mặt Gong Sik nhẹ nhõm tuyệt đối. Eun-kyu đánh người đến mức kẻ đó gãy đến hai chiếc răng, gãy sống mũi, gương mặt nhễ nhại máu, mặt muốn phù nề lên ở nhiều vị trí... vậy mà không bị phạt chút đỉnh. Theo CCTV ghi hình được, cô là tự vệ chính đáng, kẻ kia ra tay trước, theo luật pháp Đại Hàn Dân Quốc hắn mới chính là người có tội. Nhưng hắn bị trả đũa tương đối nặng, là vậy nên cảnh sát khuyên nhủ cả hai hoà giải để mọi sự không phức tạp thêm.

Mọi thứ đều như đúng Eun-kyu dự liệu nên hết sức thản nhiên, trái lại thì Gong Sik ngày hôm nay như leo đến cả ngàn khung bậc cảm xúc khác nhau mới có thể trở về với sự nhẹ nhõm lúc này.

"Con mẹ nó, lão điên ấy, dám đánh Eun ra như này. Mặt cậu có mấy vết bầm này, lại đây tôi xem nào!"

Gong Sik xuýt xoa, từ đâu đã chuẩn bị được chiếc khăn trắng tẩm nước, đem đến đặt lên mặt Eun-kyu thấm vết máu khô.

Eun-kyu đứng trước cổng cảnh sát quận Hongcheon, trầm ngâm mất một lúc, cũng không bận tâm tới Gong Sik đang làm gì. Trong đầu cô đang có rất nhiều sắp xếp.

Luật pháp?

Nếu theo luật pháp Đại Hàn Dân Quốc, hắn với tính cách hiện tại có thể mắc khung phạt nào là cao nhất đây?

"May mà có CCTV, nếu chiếu theo hồ sơ bệnh án hẳn là chúng ta sẽ bị kiện mất!"

Gong Sik thở phào một cái, vết máu khô trên mặt Eun-kyu cuối cùng sơ bộ đã lau xong, giờ cậu là đang ngó nghiêng tìm xem có nhà thuốc nào gần đây không.

"May sao? Lee Eun-kyu này chưa bao giờ làm việc gì dựa vào may mắn!"

Eun-kyu sau một chuỗi đăm chiêu cũng có thể trở về hiện tại. Cô nâng mày nhìn Gong Sik, nhàn nhạt đáp lại một câu, và câu này khiến Gong Sik khẽ rùng mình, ngẩn người hỏi lại: "V-Vậy... Cậu cố tình để bị đánh? N-Nhưng tại sao? Vả lại... sao cậu biết hắn sẽ đánh cậu chứ? Lúc đó... là lúc đó sao? Lúc cậu nói gì đó với hắn...."

Nhớ lại hoàn cảnh khi đó, Eun-kyu chậm rãi quay người về sau cánh cổng, nơi đó có gã trung niên đang khốn khổ lê từng bước chân rời khỏi đồn cảnh sát, trên mặt băng bó kín mít, chỉ hở ra một con mắt hơi đỏ vì bị va đập mạnh.

Hai ánh mắt chạm nhau, gã trung niên nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nhìn cô. Còn Eun-kyu chỉ như một bức tượng, lẳng lặng nhìn hắn. Một lúc sau, cô nhếch lên ý cười kiêu ngạo, xoay lưng rời khỏi đây.

"Min-jae có ổn không?"

"A... Chị dâu... Chị ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Lúc cậu bị cảnh sát đưa đi chị ấy đã khóc rất nhiều. Ban nãy tôi thông báo tình hình cho Boo-jin thì cậu ấy nói chị dâu nghe xong đã bình tĩnh hơn rồi, giờ đang chờ cậu về!"

"Vậy sao? Vậy chúng ta về mau thôi!"

"Ừ!"

.

.

.

Tiếng cánh cửa phòng phát ra lôi kéo sự chú ý của hai người phụ nữ trong phòng. Rất nhanh hai người đồng loạt đứng dậy, tiến tới chỗ Eun-kyu và Gong Sik. Boo-jin trước đó có lo lắng, thấy Eun-kyu lúc này không mệnh hệ, cùng lắm là có mấy vết bầm ở mặt, thâm tâm thở phào một tiếng.

Mà Min-jae lại khác, nàng nhìn thấy cô lúc này càng thêm hoảng, run rẩy nâng tay lên ôm má Eun-kyu: "Mặt em...."

Boo-jin thấy Gong Sik định há miệng ra nói gì đó tức khắc cản lại, lên tiếng chen ngang: "Đặt túi thuốc ở đây rồi chúng ta ra ngoài thôi!"

"Ơ... à... ừ....!"

Gong Sik vẫn muốn nán lại đến tận lúc thuốc được tra lên mặt Eun-kyu mới yên tâm rời đi, mà, Boo-jin đã ra hiệu bằng ánh mắt, bởi vậy cũng miễn cưỡng hiểu ý mà đi khỏi.

Sự riêng tư đã trả lại cho hai người phụ nữ.

Eun-kyu ôm lấy bàn tay nàng đang đặt ở má mình, cọ cọ gương mặt vào bàn tay ấy thêm một lúc mới mở lời thực dịu dàng: "Tôi không sao, chị tra thuốc cho tôi nhé!?"

Min-jae bặm môi, nước mắt lưng tròng, run run gật đầu.

Mọi thao tác đều rất nhẹ nhàng, Min-jae sợ Eun-kyu sẽ đau đớn. Vết bầm không phải đơn giản, lại còn đọng trên mặt, người cầu toàn như Eun-kyu hẳn sẽ rất khó chịu. Là vậy nên nàng càng chậm rãi và tỉ mỉ hơn, kể cả băng gạc được đặt trên gò má cô cũng là rất lâu sau mới được dán vào. Sự im lặng của Min-jae làm Eun-kyu buồn cười, mà cô biết nàng không muốn bị phân tán tập trung nên không hé răng nửa lời. Sau khi Min-jae xong việc cô mau tay ôm lấy eo nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình, cười nhe nanh chọc ghẹo: "Tôi còn tưởng chị đang làm phẫu thuật trên mặt tôi đấy. Tra thuốc và dán băng gạc lên có cần phải im thin thít vậy không đây?"

Min-jae không có tâm trạng để đùa giỡn. Nàng nhìn Eun-kyu, hình ảnh ẩu đả đó lại hiện ra rõ ràng trong trí óc. Khi đó nàng chỉ biết kinh sợ nhìn người mình yêu bị gã đàn ông khốn nạn kia đánh vào mặt, chân thực muốn bước tới mà sợ hãi đã kìm giữ.

Từng giọt nước mắt lăn dọc gò má, Min-jae nghiến chặt răng, sao lúc đó mình không thể làm gì chứ?

Eun-kyu hốt hoảng, nâng tay quệt đi hai hàng nước mắt của Min-jae. Mà cô càng lau, dòng chảy đó càng đậm, không biết phải kìm sự nghẹn tức này của Min-jae như nào nữa.

Min-jae khóc mà gương mặt không nhăn nhó chút đỉnh, cũng không gào lên. Cổ họng nàng đã cứng lại, hai hàng nước mắt chỉ vậy mà đổ xuống. Phải đau lòng đến thế nào cơ chứ?

"Chị... mau nín đi! Tôi thực sự không sao-...."

"Xin lỗi em, tất cả là lỗi của tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net