Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33:

Nếu tôi có cuộc sống đàng hoàng...

Nếu tôi không dính dáng đến quá khứ khốn nạn đó...

Nếu tôi có một gia đình thật tốt...

Nếu tôi...

Mỗi câu mỗi chữ đều hiện rõ trong đôi mắt Min-jae. Eun-kyu chẳng cần đoán, nó chính là thể hiện những nội dung tiêu cực như vậy.

Eun-kyu chưa một lần mở lời hỏi về gia cảnh Min-jae, không phải vì cô đã nắm được sơ bộ bởi tài liệu Thư ký Han gửi tới, chỉ là cô nghĩ mình không cần phải cùng nàng nói về những thứ đen tối muốn chôn giấu thật kĩ. Hạnh phúc ngày qua ngày cùng nhau còn không cảm thấy đủ, thời gian đâu nhìn lại những điều tệ hại đã trải qua?

Nhưng Min-jae không như vậy. Nàng vẫn bị quá khứ ám ảnh, vẫn bị quá khứ đeo bám, vẫn bị quá khứ giày xéo con tim. Lỗi chưa bao giờ tại Min-jae, Eun-kyu luôn chắc chắn điều này, nhưng Min-jae lại cho rằng lỗi là của mình.

Eun-kyu biết không thể chỉ vì đối đãi với Min-jae thật tốt, khiến nàng hạnh phúc thời điểm hiện tại hay tương lai mà Min-jae có thể buông bỏ những đau đớn trong kí ức. Cô biết lúc này mình cần làm gì. Cô nên xoa dịu nàng, cô là người đó, người sẽ chữa lành nàng.

Eun-kyu đào lại khối kí ức cô chôn chặt trong bộ não, một hồi thực lâu, cô thở nhẹ một cái, đôi môi hiện ra một nụ cười thật dịu dàng.

"Có những điều tệ hại vẫn luôn ở trong đầu tôi, tôi cũng chưa thể quên được!"

Eun-kyu long lanh đôi mắt, không rõ cô đang xúc động vì quá khứ hay là xót xa nhìn Min-jae lúc này, cũng có khi là cả hai.

Nước mắt Min-jae đã không còn phức tạp như ban nãy, nó dịu dần, là vì Eun-kyu.

"Ba tôi là một kẻ khốn nạn. Ông ta kết hôn với mẹ vì muốn có được gia tài của ông ngoại. Sau này, mẹ bắt gặp ông ta đem một cô gái về nhà và quan hệ đã lên cơn đau tim mà qua đời. Cay đắng nhất là, ông ta không cảm thấy hối hận, thấy mẹ nằm dưới đất cũng không mảy may sốt sắng hay lo lắng mà vội vã gọi cứu thương. Ông ta không làm gì cả, chỉ giương mắt lạnh lùng mà nhìn mẹ. Tôi vẫn nhớ như in lời ông ta thốt ra khi đó!"

Eun-kyu nghiến răng, nghĩ tới người đàn ông ấy, cô chỉ muốn giết chết, không muốn con quỷ đó được phép tồn tại trên cõi đời này.

"Ông ta đã nói: "Bị phát hiện ngoại tình, gia tài này không có tên của mình rồi!". Ông ta chính là người không có nhân tính như vậy. Tôi khi đó chỉ có sáu tuổi, nhưng phải chứng kiến, phải nghe những lời đó từ ba ruột... Một gia đình hạnh phúc mà mọi người khao khát là thế, hoá ra chỉ là giấc mộng, ông ta đã làm tôi tỉnh mộng!"

"Khi tôi sống trong sự dạy dỗ của ông ngoại, mỗi ngày đều là đòn roi. Biết sao được? Nhìn tôi rất giống ông ta, giống tên sát nhân ấy. Có người cha nào không phẫn nộ khi người con gái duy nhất của mình bị giết chứ? Lúc đầu tôi cảm thấy bất công, nhưng sau này tôi nhận ra, tôi cũng chẳng chịu đòn oan uống lắm, thậm chí còn cảm thấy mình xứng đáng nhận thứ đau đớn xác thịt này. Tôi rất ghét bản thân mình, nói gì đến ông ngoại?"

"Tôi muốn lớn thật nhanh, muốn thành một doanh nhân thật nhanh. Tôi vẫn tâm niệm phải trả thù vì tôi biết kẻ sát nhân đó đang núp đâu đấy dưới trướng vài công ty, vẫn có thể vui vẻ ngày qua ngày mà không mảy may cảm thấy tội lỗi. Tôi phải khiến hắn trở thành tên ăn mày, chết dí ở đầu đường xó chợ, chỉ có như vậy tôi mới thấy nhẹ nhõm!"

"Ông tôi không còn đánh tôi và quyết định dạy dỗ đàng hoàng vì biết được ý định này. Tôi không phải được ông yêu thương trở lại, tôi chỉ là công cụ để giúp ông trả thù, và cũng là dòng máu duy nhất của ông, kế thừa gia tài của ông. Tôi không có tình thương gia đình!"

"Nhưng chị đã đem lại cảm giác gia đình tới cho tôi!"

Một loạt quá khứ đau đớn đó cũng không cản được nụ cười lúc này của Eun-kyu. Cô cười thực tươi, để lộ ra hàm răng trắng, pha cả nét ngây ngô của một đứa trẻ. Eun-kyu cả một tuổi thơ gồng lên trở thành người lớn, khi đã trưởng thành, ở cạnh Min-jae chỉ muốn hoá thành một đứa trẻ. Bình yên khi ở cạnh Min-jae, Eun-kyu không muốn khoảnh khắc này tan biến.

"Tôi không biết quá khứ chị trải qua những gì. Chị cũng không cần phải kể với tôi. Tôi lúc này chỉ muốn chị hiểu hai điều, mọi sự chưa bao giờ là lỗi của chị và chị từ giờ đã có tôi ở cạnh và bao bọc. Chị hãy dựa dẫm vào tôi, bất kể là chuyện gì dù nhỏ nhất, không sao cả, cứ ỷ lại vào tôi. Chị không còn là Seo Min-jae những ngày đó nữa, chị là Seo Min-jae của tôi, chỉ một mình tôi. Tôi từ giờ đã là gia đình của chị, vì vậy hãy cùng tôi vượt qua tất cả mọi chuyện. Được chứ!?"

Tia sáng loé lên trong mắt nàng.

Min-jae cuối cùng cũng có thể buông lỏng cả cơ thể này. Nàng run run khoé môi, gương mặt cứng đờ cũng đã xuất hiện nét nhăn nhó. Cổ họng nàng hết đông cứng rồi, lúc này nàng có thể bật khóc được rồi.

Min-jae nức nở gào từng cơn đau đớn, nàng ôm lấy Eun-kyu, tựa như một đứa trẻ, cứ vậy mà vùi mặt vào hõm vai cô, khóc nghẹn từng tiếng đến xót xa lòng người.

Cuối cùng nàng cũng có thể trách cứ mà không phải nuốt hết mọi thứ vào trong. Sao ông trời lại đày đoạ nàng đến vậy? Nàng rốt cục đã làm gì sai mà để đến tận bây giờ mới có thể nhận được hạnh phúc, mới có thể được cảm thấy giống một con người, được đối xử như một con người kia chứ!?

Tại sao phải đến tận bây giờ...

Eun-kyu xoa sống lưng Min-jae, cô nghe từng cơn nấc nghẹn uất ức của Min-jae, ngoài xót xa ra còn cảm thấy nhẹ nhõm. Người cô yêu sau cùng cũng có thể buông lỏng được cơ thể, sau cùng cũng có thể lộ ra yếu đuối muốn được cô vỗ về bảo bọc. Như vậy cũng chính là đồng ý từ giờ sẽ hoàn toàn dựa dẫm vào cô, chỉ mình cô mà thôi.

Chúng ta từ giờ hãy làm cho cuộc sống này thật tốt đẹp nhé, Min-jae!

Cùng với nhau!

.

.

.

Gong Sik và Boo-jin có lo lắng, sau khi thấy Min-jae đã ổn định thì thâm tâm thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Trong đầu họ có rất nhiều câu hỏi, gã trung niên đó là cha dượng Min-jae? Sao lại giống ăn xin đến vậy? Sao Min-jae lại sợ hắn đến thế?

Mà, tất cả câu hỏi này đều được triệt để gói trong đầu, không thể tuỳ tiện đem ra lúc này. Nó không đúng lúc.

Min-jae được Eun-kyu chăm sóc hết mực trên bàn ăn, tất thảy là ôn nhu dịu dàng. Gong Sik và Boo-jin nhìn ra, Eun-kyu là chỉ hận không bón đồ ăn lên tận miệng được cho Min-jae, chứ hết thảy mọi việc đều không muốn Min-jae nhúng tay vào mất rồi.

Nếu hai người họ đã ổn thì Gong Sik và Boo-jin cũng nên bình thường lại. Boo-jin húng hắn ho, huých tay Gong Sik nhắc nhở, sau đó cười gian nhìn Eun-kyu chọc ghẹo: "Phụ nữ bọn tôi giữ dáng lắm, cậu bắt chị Min-jae ăn nhiều vậy là vỗ béo chị ấy sao?"

Eun-kyu ngớ người, mà trọng tâm của cái ngớ ngẩn này không nằm ở việc "vỗ béo Min-jae", nó nằm ở đoạn trước.

"P-Phụ nữ bọn tôi??? Tôi không nằm trong số "bọn tôi" đó của cậu???"

Boo-jin nhún vai tỉnh queo: "Cậu là kiểu phụ nữ khác!"

"K-Khác sao? Khác chỗ nào? Cậu có gì mà tôi không có???"

"Thì cậu là kiểu nằm trên...", Boo-jin giả bộ nói nhầm, tròn mắt nâng tay che miệng, tiếp lời: "Ồ xin lỗi, tôi không chắc cậu nằm trên không nữa. Có lẽ cậu cũng là kiểu phụ nữ giống bọn tôi!"

Khụ khụ khụ khụ

Min-jae và Gong Sik đồng loạt ho khan. Lời này của Boo-jin quá thâm hiểm, có thể hại người ta sặc chết.

Eun-kyu đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ cũng vừa muốn giận. Cô muốn cắn chết Boo-jin lắm rồi, sao có thể nói chuyện này ra trong bữa ăn, ra trước mặt Min-jae chứ!?

"Thôi... được rồi... Chúng ta có thể đổi chủ đề được không?"

Gong Sik là gã đàn ông đúng nghĩa duy nhất trên bàn ăn này nên nội dung Boo-jin chọc ghẹo khiến cậu khá ngại ngùng.

Eun-kyu có Gong Sik cứu một màn này, giả bộ làm vẻ mặt không thèm chấp Boo-jin, nhưng nội tâm là đang gào thét cảm ơn Gong Sik.

Đúng là bạn thân mình!

"Chủ đề gì? Còn chủ đề gì thú vị hơn chuyện vừa rồi sao?"

Mẹ nó!!!! Vẫn dai dẳng!!!

Eun-kyu ném ánh mắt thù hằn cá nhân lên người Boo-jin. Đáp lại cô là cái cười gian tà của Boo-jin thì càng thêm muốn nổi trận lôi đình.

Lêu lêu, có giỏi thì đụng đến tôi xem. Bạn gái cậu đang ở cạnh đó! – Boo-jin.

Nhớ mặt tôi đấy!!! – Eun-kyu.

"Có mà! Tuần sau có bài kiểm tra đấy!"

Chuyện này thì có gì thú vị chứ???

Boo-jin cũng có ngày muốn bị chọc chửi, ánh mắt căm thù nhìn Gong Sik. Nàng ta rất ghét việc học, chủ đề này triệt để gây mất hứng du lịch.

Gong Sik gãi đầu gãi tai, đúng là không có gì thú vị thật nhưng đây là chuyện duy nhất cậu ta nghĩ được trong đầu lúc này. Nếu không vì mấy lời khuyên nhủ sáng nay của Eun-kyu, có lẽ Gong Sik cũng không có nhã hứng học tập. Cậu đã ngẫm rất nhiều, Eun-kyu là luôn muốn tốt cho cậu, cậu cũng không thể lười biếng được mãi, nếu không thể xuất sắc như Eun-kyu để ba mẹ nở mày nở mặt, cũng không nên làm ba mẹ mất mặt thêm nữa.

"Eun à, kèm tôi học đi, tôi rất nghiêm túc!"

Eun-kyu đúng là có khuyên nhủ thực lòng Gong Sik nhưng ngàn vạn lần không muốn lời nhờ vả này được thốt ra từ miệng cậu ta chút nào. Eun-kyu không phải chưa từng kèm Gong Sik học, mỗi lần như vậy cô đều nhận thấy, hoá ra bản thân cũng có thể bị chọc giận bởi một kẻ ngốc. Sự bình tĩnh của Eun-kyu trước cái ngốc nghếch của Gong Sik muốn triệt để tiêu tán, không còn chừa cái gì.

Cô quả quyết không dạy nổi Gong Sik học.

"Tìm gia sư đi!"

Eun-kyu lạnh lùng buông một câu, đánh gãy vẻ mặt nài nỉ của Gong Sik.

Mà trước đây Gong Sik cũng bị cự tuyệt vài lần, biết năn nỉ ỉ ôi không có tác dụng, nhưng hoàn cảnh bây giờ rất khác. Trước đây đâu có Min-jae? Giờ có Min-jae, mọi sự dễ hơn rất nhiều.

Eun-kyu cứng rắn, nhưng Min-jae rất mềm mỏng, không phải sao?

"Chị dâu... Eun dạy em rất hiểu bài, gia sư không ai làm được như cậu ấy... Sắp kiểm tra rồi... chị dâu giúp em..."

Min-jae nom vẻ mặt mếu máo của Gong Sik vừa buồn cười vừa động tâm. Nàng cũng muốn nhìn Eun-kyu khi dạy gia sư sẽ ra sao, là vậy nên ngầm đồng ý với Gong Sik, đánh mặt sang phía Eun-kyu đang nhăn nhăn nhó nhó, nhẹ giọng: "Bạn thân giúp nhau một chút cũng là chuyện tốt!"

Eun-kyu thua thật rồi. Cô nghe những lời này sao có thể mở miệng ra khước từ Gong Sik đây?

Nén giận nhìn Gong Sik, thấy cậu ta mới nửa giây trước mêu mếu máo máo giờ nở nụ cười tự đắc thì Eun-kyu càng muốn phát hoả. Cô không nói thêm gì nữa, hậm hực dùng nốt bữa tối.

Im lặng chính là đồng ý...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net