Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:

"Giờ chỉ còn tôi và cậu, cậu nói được rồi chứ!? Sao cậu lại tham gia vào dự án này? Cậu đâu phải là kiểu sẽ hào hứng với chuyện kinh doanh!?", Cậu có hào hứng với cái gì ngoài tạp chí người mẫu và người nổi tiếng đâu!?

Gong Sik vừa lái xe vừa nhàn nhạt mở lời. Ban nãy cậu thấy Boo-jin lộ ra sôi nổi, trong lòng nổi lên thắc mắc. Boo-jin thường ngày không hề quan tâm ai với ai, ai làm gì, trước mọi sự nàng đều mang ánh mắt không bận tâm, chỉ ngồi xem diễn biến cuối cùng. Nếu đó có là chuyện của nàng, Gong Sik cũng cảm thấy Boo-jin giống băng qua sông như là xem lửa*, hết sức bàng quan. Đây không thể nói là ưu điểm, nhưng chính vì tính cách Boo-jin như vậy nên Eun-kyu mới nói chuyện với nàng ta, và đương nhiên, vì Eun-kyu như vậy nên Gong Sik cũng coi Boo-jin là bạn bè.

(강 건너 불구경하듯 한다: Băng qua sông như thể xem lửa, ý nói thái độ bàng quan, dửng dưng như không)

Boo-jin thở hắt một tiếng, đáp: "Cậu có vẻ hiểu tính cách của tôi quá nhỉ!?"

"Tính cách của cậu rất đáng ghét mà. Không phải kiểu dễ phản bội bạn bè, là kiểu bạn bè gặp nạn cũng không quan tâm!", rất giống!

"Cậu nghĩ tôi tệ hại thật đấy!"

Boo-jin cười khẩy, một lúc lâu sau mới mở lời nói tiếp: "Tình bạn của người lớn không phải nên như vậy sao? Vài bữa ăn chơi vui vẻ là được rồi. Lợi dụng nhau, nếu có rắc rối thì né càng xa càng tốt!"

"Vớ vẩn! Vậy đâu phải bạn bè!?"

"Ừ!"

Không khí trong xe đột ngột trùng xuống. Gong Sik thì khó hiểu và khó chịu, còn Boo-jin... là đang trầm ngâm.

"Tôi trước đó chưa từng coi hai cậu là bạn, cũng chưa từng coi ai là bạn, tất cả chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường. Mà, sau chuyến đi tới Hongcheon, tôi có những suy nghĩ rất khác! Và sự thay đổi này không đến từ hai cậu, nó đến từ chị Min-jae!"

"Chị dâu sao?"

Gong Sik nhìn sang ghế phụ. Cậu vốn đang cáu kỉnh, nhưng nhìn nụ cười nhẹ của Boo-jin thì ngẩn người. Cậu không rõ vì sao Boo-jin lại nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy nữa, cậu rất hiếu kì.

"Tôi chưa từng quan tâm Eun-kyu, kể cả là chị Min-jae có xuất thân tầm thường, rất dễ để người ta đánh giá Eun-kyu đang bị lợi dụng, vậy mà tôi cũng chẳng quan tâm Eun-kyu có bị chị Min-jae đào mỏ thật hay là không. Trong thời gian quan sát, tôi mới phát hiện, mọi hành động dù nhỏ nhất cũng làm chị Min-jae cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, kể cả là lúc chúng ta tranh luận cãi vã, chị Min-jae cũng ngồi kế bên mỉm cười thực bình yên. Tôi lúc đó tự hỏi, những thứ tầm thường này có gì khiến chị ấy an tâm mà nở nụ cười như vậy? Lúc đó tôi tự hỏi..."

Ngừng mội chút, Boo-jin nhìn sang Gong Sik, ánh mắt hiện một sự xúc động rất mơ hồ.

"Tôi tự hỏi, chị ấy đã trải qua những gì để thấy những thứ tầm thường như vậy lại có thể lộ vẻ biết ơn!? Câu trả lời phần nào đã có đáp án khi gã ăn mày đó xuất hiện. Lúc hai cậu ở đồn cảnh sát, tôi đã ở cạnh chị Min-jae. Chị ấy đau đớn đến mức nói sảng, miệng không ngừng nói câu: "Ông có thể đụng vào tôi, không được phép đụng vào em ấy!"! Nỗi ám ảnh tâm lý đeo bám đến tận lúc người phụ nữ ấy đã ở tuổi 28, vậy quá khứ chị ấy phải chịu những điều gì? "Đụng vào" mang ý nghĩa gì? Tôi không muốn tìm hiểu sâu, chỉ có cảm giác, bất kể đó là gì nếu tôi nghe được sẽ dâng lên uất hận bao đồng mà thôi!"

Gong Sik hốt hoảng, đánh lái táp xe vào lề, mở căng mắt nhìn Boo-jin: "Này, đừng nói là..."

"Có khả năng! Gã ăn mày đó là cha dượng của chị Min-jae, có thể là bạo hành, cũng có thể là..."

"Quấy rối tình dục!"

Gong Sik thất thần. Cậu phẫn uất, cũng cảm giác như có cơn nghẹn mắc ở cổ họng. Những thứ này cậu không rõ Eun-kyu có biết không. Không đúng, Boo-jin còn có thể đoán được, với hành động dã man của Eun-kyu ngày hôm đó, hẳn là Eun-kyu cũng mơ hồ biết được mấy chuyện. Gong Sik hy vọng cái quấy rối tình dục chỉ là Gong Sik cùng Boo-jin đoán già đoán non, nếu nó là thật... Min-jae không phải quá đáng thương hay sao?

"Chúng ta sinh ra từ vạch đích, chưa chào đời đã ngậm thìa vàng. Chúng ta có tất cả, vì vậy chúng ta cảm thấy mọi thứ xung quanh nhàm chán, cái gì cũng tầm thường, chẳng có gì níu kéo sự trân trọng. Bên cạnh tôi ngày hôm đó, một người phụ nữ hơn tôi 10 tuổi mỉm cười thật bình yên, ánh mắt mang cảm kích hướng Eun-kyu, hướng cậu, hướng tôi. Chị Min-jae với một cuộc sống cơ cực và tuổi thơ tăm tối bí ẩn nhìn mọi sự tầm thường một cách nâng niu và biết ơn. Lúc đó tôi rất kinh hãi, tôi có một cuộc sống người ta mong ước, nhưng liệu có phải tôi đang lãng phí ân huệ này hay không?"

Gong Sik nghe những lời này trong lòng cũng nặng nề mấy phần. Cậu không giống Boo-jin, nhưng cũng không khác quá nhiều. Cũng có nhiều lúc cậu thấy mọi thứ thực nhàm chán, niềm vui hồi bé được ba mẹ mua cho một món đồ chơi, khi lớn lên liền không còn. Những thứ tưởng chừng tầm thường ở hiện tại lại chính là khát khao khi cậu còn nhỏ, cậu cũng dần quên cảm giác hoan hỷ khi đó rồi. Trên đỉnh cao, những người có tất cả, nhìn xung quanh thật quá đỗi ảm đạm.

"Thực ra cậu nói không sai, tôi không hào hứng với kinh doanh nhưng tôi quý chị Min-jae. Eun-kyu trong mắt tôi, chuyện tình ái không đáng tin. Cô ta từng ngủ với tôi, cũng từng ngủ với vô số cô gái khác. Cô ta vẫn còn trẻ, 18 tuổi, sau này sẽ có rất nhiều cô gái khác vây quanh, trẻ hơn, xinh đẹp hơn, không thể biết cô ta có thay đổi hay không! Nhìn giọt nước mắt hạnh phúc của chị Min-jae khi được đề cử làm vị trí bếp trưởng, tôi nghĩ mình cũng phải trở thành một nhà đầu tư cho dự án này, để sau này nếu Eun-kyu có "đá" chị Min-jae, vẫn còn có tôi bảo vệ công việc của chị ấy!"

Gong Sik tròn mắt trước lời kiên quyết có pha hung hăng của Boo-jin, sau đó cậu phì cười. Cười đến đỏ bừng mặt mũi.

"Con mẹ nó... Hahahaha.... Không ngờ tiểu thư Joo cũng tính xa như vậy!"

Boo-jin cười nửa miệng khinh thường Gong Sik: "Chị đây luôn tính xa, chẳng qua chị đây không thèm nói!"

"Hahaha... Ok, Ok!!! Tôi biết rồi!!! Nhưng mà nhé...."

Gong Sik dịu đi trận tức cười. Cậu nhìn về con đường phía trước, thâm tình trong mắt ẩn chứa, pha cả nét dịu dàng tựa làn nước suối.

"Cậu cũng nhìn thấy rồi chứ!? Chiếc vòng tay chị Min-jae tặng Eun, một món quà rẻ tiền được bán ở hội chợ, ở đâu cũng có thể tìm được một cái giống hệt, vậy mà cậu ấy nâng niu từng chút một, coi nó như báu vật. Cậu và bọn tôi mới quen nhau nên không biết, chứ tôi ở cạnh Eun từ nhỏ, tôi khá hiểu Eun đấy!"

Gong Sik cười nhe nanh nhìn sang phía Boo-jin: "Eun sẽ chỉ hẹn hò với một người duy nhất trong đời thôi. Cậu ấy là điển hình tuýp người chung thuỷ đấy! Nên Boo-jin à, ngày cậu "có được" chị Min-jae có lẽ không tới đâu!!!"

Boo-jin cười khổ, không nghĩ Gong Sik ngốc nghếch lại có suy nghĩ như vậy, sao lại cho rằng nàng ta thích Min-jae được kia chứ!?

"Cậu không phân biệt được đâu là yêu và đâu là quý mến sao?"

"Thì ban nãy rất giống mà? Giống là cậu tuyên bố chờ chị dâu ấy!?"

"Mẹ nó, cậu ngu thật đấy! Tình cảm đó là tình cảm chị em, là tôi coi chị Min-jae giống chị gái!"

"Vậy sao? Mẹ nó, tại cậu nói chuyện dễ gây hiểu lầm!"

"Tôi nói toàn nghĩa đen, cậu bay bổng hiểu sang nghĩa bóng đấy chứ!???"

"Thôi thôi thôi! Đi về! Thực là mất hứng!"

"??? Chuyện đó thú vị đến vậy sao???"

"Tình tay ba, thú vị mà!?"

"Đúng là tên điên!!!"

.

.

.

Min-jae ngồi một bên nhìn Eun-kyu tập trung trước màn hình máy tính. Thỉnh thoảng Eun-kyu chỉnh lại mắt kính, đầu ngón tay trượt trên bàn phím, Min-jae khi thấy cảnh này khẽ đỏ mặt. Eun-kyu dáng vẻ tập trung làm việc đúng là muốn giết chết phụ nữ mà.

Còn đeo kính nữa... Hoá ra em ấy bị cận sao?

Nhìn em ấy đeo kính rất hợp...

Đẹp quá!

Eun-kyu vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, thao tác một chút, một cuộc gọi đã được thực hiện, loa ngoài được cô mở ra.

Đầu máy bên kia kêu hai lần, rất nhanh đã có người nghe máy.

"Tiểu thư, tôi nghe!"

"Thư ký Han, tôi đã xem báo cáo kết quả kinh doanh tại trung tâm thương mại tháng vừa rồi. Lợi nhuận giảm 7.6% so với tháng trước, không nhiều, nhưng không đúng như tôi dự liệu, đáng ra phải là tăng nhẹ chứ không phải giảm vì tôi đã mở thêm gian trông trẻ miễn phí. Tôi nghi ngờ trung tâm thương mại mới kia lấy cắp ý tưởng và tung ra đợt sale thu hút khách hàng. Từ mai hãy in voucher ưu đãi, chúng ta sẽ cạnh tranh với họ ở mức họ không thể phản kháng! Chi tiết tôi đã gửi cho anh rồi đấy!"

"Vâng, tôi sẽ kiểm tra ngay! Tiểu thư còn gì dặn dò không?"

"Còn! Tôi cần một mặt bằng rất lớn để kinh doanh nhà hàng. Gửi cho tôi tất cả bất động sản tập đoàn ta chưa có kế hoạch sử dụng! Trong ngày mai phải có!"

"Vâng, khá nhiều nhưng tôi sẽ chọn lọc phù hợp nhất!"

"Được rồi, tạm thế đã!"

"Vâng, chào tiểu thư!"

Eun-kyu tháo mắt kính, lúc này khi đã buông lỏng sự tập trung trong công việc, cô mới nhìn sang bên cạnh.

Min-jae đang tròn mắt nhìn cô, như là người ngoài hành tinh vậy. Nàng không ngờ việc mở nhà hàng lại diễn ra nhanh như thế, mới chỉ trong một buổi tối, giờ Eun-kyu đã rục rịch chuẩn bị mặt bằng. Và... Cái gì đây? Một cô gái 18 tuổi đang phân công các công việc cho người khác, mà theo nàng đáng giá hoàn toàn là việc rất lớn, không hề tầm thường.

"Mặt tôi... có gì sao?"

Eun-kyu thấy bạn gái chăm chăm nhìn mình thì ngại ngùng, theo phản xạ đưa tay lên mặt. Có gì đâu? Trừ miếng urgo...

"Em có đúng là 18 tuổi không thế?"

Min-jae lộ ra ánh mắt ngờ vực soi xét. Tình thế dở khóc dở cười này làm Eun-kyu ngớ ngẩn nửa khắc, sau đó phì cười.

Cô nhéo má nàng, thực sự rất vui vẻ với sự đáng yêu này.

"Tôi đương nhiên 18 tuổi. Sao? Bạn gái chị giỏi quá nên choáng ngợp à?"

Kiểu đùa cợt này của Eun-kyu làm Min-jae cũng buồn cười theo. Nàng gật gật đầu, không chỉ choáng ngợp mà còn là thất kinh nữa.

Cũng có cả... lo lắng.

Min-jae ôm lấy bàn tay đang đặt ở má mình, một hồi thật lâu nhìn ngắm các vết thương đã đóng vảy ở mu bàn tay, nàng mới vươn người lấy thuốc, nhẹ nhàng tra lên các vết thương này.

"Độ tuổi của em mọi người vẫn rất vô tư. Tôi chỉ không biết rằng em có đang gồng lên không?"

Ngừng một chút, Min-jae ngẩng lên, mỉm cười dịu dàng với cô: "Tôi hy vọng em được sống thoải mái và hạnh phúc. Được làm những điều mình thích, tự do bay bổng. Đó là điều tôi mong muốn!"

"Tôi đang rất hạnh phúc!"

Eun-kyu cười căng cơ mặt, khảng khái nâng năm đầu ngón tay, vỗ thật mạnh vào ngực: "Tôi đang rất hạnh phúc. Tôi cũng đang làm những điều mình thích. Trưởng thành hơn người khác không có gì là gồng lên cả, tôi còn đang muốn trưởng thành hơn nữa, trưởng thành tuyệt đối ở độ tuổi 22. Khi tôi là người lớn toàn diện chị sẽ là cô dâu của tôi, một cô dâu hạnh phúc nhất!"

Eun-kyu cười hì hì, mau chân đứng bật dậy, thuận tiện bồng Min-jae trên tay trước con mắt ngạc nhiên của nàng.

"Đi thôi, chúng ta đến giờ làm chuyện người lớn rồi! Gong Sik và Boo-jin phá đám triệt để, thực là khiến tôi muốn uất ức chết mà!!!"

Min-jae phì cười. Nàng quàng tay qua cổ cô, chọc ghẹo: "Em sinh hoạt rất đều đặn, đương nhiên là chuyện tốt cho tôi nhưng cũng nên giữ sức khoẻ chứ!? Mai còn có tiết học mà, phải không?"

"Tôi rất khoẻ, xin phu nhân cứ yên tâm!"

"Hahaha... Nghe thật vui tai, nhưng mà..." Min-jae vươn người, ghé tai Eun-kyu, thanh âm mị hoặc nỉ non: "Hôm nay hiệp đầu, em nằm dưới nhé!?"

Aaaaaaaa.... quyến rũ, quyến rũ chết Lee Eun-kyu này rồi!!!!!!! Cả đời này nằm dưới chân Seo Min-jae cũng được!!!!!! Aaaaaaaaaa!!!!!!! – Nội tâm Eun-kyu gào thét...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net