Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38:

"Khà khà khà... Yoo-jin bị bơ đẹp cả mấy tháng mà vẫn mặt dày thật đấy chứ!?"

Kyung-bae tóm cằm Yoo-jin chọc ghẹo. Nàng nhăn mày, hất mạnh tay cậu ta ra, đôi mắt hướng tới Joong-woong.

"Tôi đã tiếp cận cậu ấy theo cách quan tâm tinh tế, từ thứ nhỏ nhất, vì cậu nói cậu ấy không có mẹ chăm sóc từ lúc nhỏ. Mọi thứ đều không phô trương, nhưng cậu ấy là chỉ nhận và cảm ơn, không hơn không kém. Khi tôi nghĩ mọi thứ ổn rồi, rủ cậu ấy đi ăn tối, cậu ấy chẳng mảy may đoái hoài, từ chối thẳng. Lee Eun-kyu đó kiêu ngạo đến mức nào chứ?"

Joong-woong nhìn Yoo-jin kể lể uất ức, trong lòng dâng lên khó hiểu. Eun-kyu không phải là người sẽ từ chối một con mồi như Yoo-jin: xinh đẹp, vóc dáng đạt chuẩn, gia thế tốt. Cậu miệng thì nói giúp Yoo-jin tán tỉnh được Eun-kyu nhưng thâm tâm chắc chắn: Yoo-jin này sẽ không có khả năng đó, chỉ có thể trở thành bạn tình. Mà với Joong-woong, bạn tình thôi cũng khiến sự tình trở nên thú vị rồi. Eun-kyu nổi tiếng có rất nhiều bạn tình nhưng Joong-woong không rõ Yoo-jin thiếu gì mà không thể trở thành khẩu vị cô?

"Nói mới nhớ, đứa con gái lạnh lùng đó giờ cười rất nhiều, còn biết giận dỗi và đùa giỡn, khác hẳn hồi đầu chúng ta nhập học. Eun-kyu đó bạn cùng lớp không còn sợ cô ta nữa, họ thường xuyên tụ tập xung quanh trước kì kiểm tra để nghe cô ta giảng bài. Dù là giảng cho Gong Man-sik và Joo Boo-jin nhưng Lee Eun-kyu không ngại cho họ tham gia. Thậm chí có người còn chủ động mang vở đến hỏi bài đấy, cô ta vẫn đáp lại, không có khoảng cách như trước!"

Kyung-bae nói xong liền tu nửa chai bia trên tay, giọng khàn khàn tiếp tục: "Cô ta giờ mới dậy thì sao? Sao tính nết thay đổi quá vậy hà~!?"

Joong-woong nghiến răng, gân xanh trên thái dương nổi lên, gương mặt lúc này hết sức đáng sợ.

"Sao có thể thay đổi chứ?"

"Hử?"

Kyung-bae và Yoo-jin nhìn Joong-woong ngạc nhiên, nhưng khi thấy đôi mắt lạnh của Joong-woong, hai người họ không hẹn, tự nhiên rùng mình một cái kinh khiếp.

"Lee Eun-kyu và tôi đều sẽ không thay đổi. Tôi và cô ta đều giống nhau!"

Kyung-bae và Yoo-jin khó hiểu nhìn nhau, cả hai định há miệng nói gì đó cho không khí bớt kì quặc thì Joong-woong đã cầm áo đứng lên, nói: "Tôi về trước, các cậu cứ thư giãn đi!"

"À, ừ...!"

Joong-woong chậm rãi bước tới phía cửa, khi cửa được mở ra và đóng lại, Kyung-bae và Yoo-jin đồng loạt thở phào một tiếng.

"Cậu ta nói cậu ta và Lee Eun-kyu giống nhau là sao nhỉ?", Yoo-jin nhìn Kyung-bae, nửa suy tư nửa muốn có câu trả lời.

Kyung-bae thầm nghĩ Yoo-jin đánh giá mình cao quá rồi, sao cậu biết được chứ? Vả lại cậu cũng không quan tâm. Kyung-bae mở thêm chai bia nữa, rót một chút vào cốc cho Yoo-jin, rồi ngửa cổ, tu ừng ực chai bia dở này.

"Khà! Ai mà biết!? Bọn thiên tài thường khó hiểu mà! Chắc là họ mất mẹ từ nhỏ giống nhau!"

"Cũng có thể...", Yoo-jin tóm cằm, nghĩ thêm một chút rồi tiếp tục: "Nhưng cậu có cảm giác thái độ của Joong-woong đối với Lee Eun-kyu rất phức tạp không? Nửa ghét bỏ, nửa cũng chẳng giống lắm... Tôi cũng không rõ, chỉ là thấy rất kì quặc!"

"Con gái các cậu kì quặc ấy, để ý vớ vẩn! Tôi là thằng đàn ông, quan tâm mấy cái này làm gì mà nói với tôi? Vả lại...", Kyung-bae thở dài một cái, ngán ngẩm nói tiếp: "Joong-woong dạo này rất dễ nổi giận, hẳn là sốt ruột việc gì rồi. Lee Eun-kyu đó xem chừng là mục tiêu của cậu ta..."

"Thật sao? Nhưng... Joong-woong với Eun-kyu đó cũng đâu phải thâm thù đại hận gì để mà đụng tới-..."

"Đồng hạng nhất với Joong-woong bao lâu nay chính là cục tức nuốt không trôi của Joong-woong còn gì?", Kyung-bae rung rung ngón tay trỏ về phía Yoo-jin: "Cậu thật là... ngốc quá à...!"

Yoo-jin lườm Kyung-bae, bực bội uống hết chỗ bia cậu ta rót cho mình ban nãy: "Lee Eun-kyu thông minh lắm, dễ gì đụng tới cậu ấy!?"

"Vậy chúng ta cá chứ!? Dù sắp tới là gì, tôi cược Joong-woong! Tiền cược là bao trọn gói cao cấp nhất chuyến du lịch tới Nhật Bản năm ngày!"

"Được! Tôi cược Lee Eun-kyu!"

"Chốt!"

"Chốt!"

*-*-*-*-*

Eun-kyu dụi mắt mấy lần, tưởng là mơ nhưng không phải. Hàm răng trắng đều đặn của Gong Sik như muốn lao tới mặt cô, khiến cô chuyển biến cảm xúc hết sức nhanh chóng. Từ kinh ngạc, rất lẹ đã hình thành ghét bỏ.

"Tôi nhờ cậu làm giấy nghỉ phép gửi Giáo sư Mong giúp tôi, là tự cậu viết giúp tôi rồi nộp, sao cậu lại ở đây?"

Gong Sik cười càng tươi hơn, nhưng là vừa cười vừa sợ Eun-kyu. Cậu đánh trống lảng, mau chóng chạy lẽo đẽo tới chỗ Min-jae, phụ nàng xách đồ. Mà, Min-jae cũng ngạc nhiên không kém, biết Gong Sik sợ Eun-kyu quát nên chủ động hỏi lại: "Em không đi học sao?"

"Chị dâu à, không có Eun thì đi học cũng không hiểu bài, rất mất thời gian và còn chán nữa. Mọi người đi Busan chuyến này đột xuất hẳn có việc ha? Yên tâm em tự đi chơi, sẽ không làm phiền mọi người!"

Biết những lời này chưa đủ thuyết phục, Gong Sik vốn đã tập trước từ lúc ở nhà, nên gương mặt hết sức tự tin. Cậu ta mạnh dạn nói thêm: "Chị biết em lái xe rất tốt mà. Đường ra sân bay cứ để em lo! Khỏi gọi taxi!"

Min-jae thấy Gong Sik nhiệt tình hào hứng như vậy cũng không biết phải nói sao. Nàng và cô là đi ra khu mộ thôi, không phải đi du lịch, Gong Sik hẳn sẽ vất vả mất công.

"Nhưng vé máy bay bọn tôi mua từ đêm qua rồi..."

"Chị đừng lo! Cái thời tiết lạnh chết này ai đến Busan chứ? Em mua vé rồi, mua tất cả các vé còn lại ở hạng thương gia, nhất định sẽ được ngồi cạnh hai người!"

Min-jae cười méo xệch. Cách các công tử tiểu thư tiêu tiền đúng là phi thường, nàng không thể tin vào tai nữa. Gong Sik đã làm tới vậy, nàng còn có thể nói gì? Min-jae sau cùng cũng mỉm cười với Gong Sik: "Vậy đoạn đường tới sân bay nhờ em nhé!?"

"Tất nhiên rồi, chị dâu!!!"

"Khoan khoan khoan!!!!"

Eun-kyu bị Gong Sik bơ đẹp, nhìn cậu tay xách hành lí đủng đỉnh xếp vào xe thì càng thêm ngứa mắt. Eun-kyu tóm cổ áo khoác Gong Sik, kéo ngược lại về phía mình: "Này! Thế giấy nghỉ phép làm thế nào?"

"Tôi nhờ Boo-jin rồi!"

"Boo-jin sao? Ừ vậy cũng được...", Eun-kyu lầm bầm, dù là xuôi xuống vụ Gong Sik tự tiện thành cái đuôi nhưng vẫn chưa nguôi hoàn toàn. Cô nhăn nhăn nhó nhó nói tiếp: "Cậu rất thích làm "bóng đèn" đấy chứ!?"

"Hì hì hì... Tôi thích đi với cậu và chị dâu mà~~~"

"Hừ, ăn uống chỗ nghỉ chuyến này cậu lo đấy! Tôi chưa đặt khách sạn đâu!", hôm qua muộn quá mà...

"Yên tâm, tôi sẽ bảo thư ký của ba lo chuyện này. Đáp tới Busan là có địa chỉ!!!"

"Ừ... Mà, có thật là nhờ Boo-jin rồi không thế?"

Eun-kyu nheo mắt nhìn về phía xa trên con đường nhựa đẹp đẽ trải dài trước nhà. Tiếng gió rít quyện với tiếng động cơ làm tầm mắt cô bất đắc dĩ phải tập trung vào một bóng mờ đỏ đang dần dần lộ rõ ràng.

"Tất nhiên! Sáng nay tôi đã gọi cậu ấy rồi! Còn cẩn thận nhắn trên KakaoTalk nhắc nhở nữa!"

"Thế chiếc xe thể thao màu đỏ kia là của ai???"

"Hả???"

Boo-jin đáp xe điệu nghệ, còn nghe rõ tiếng rê của bánh xe, xe thể thao đắt tiền màu đỏ được nàng đỗ ngay sau xe của Gong Sik. Váy cổ lông ấm áp, chân đi quần tất màu đen, mang đôi bốt trắng thực cao làm tôn dáng. Boo-jin ôm lấy túi đồ gọn nhẹ, thản nhiên quẳng lên xe Gong Sik trước con mắt kinh ngạc của Eun-kyu và Gong Sik. Nàng ta tháo chiếc kính râm, ánh mắt là tìm Min-jae, khi đã xác định vị trí Min-jae đang đứng thì chạy tới ôm tay nàng: "Chị Min-jae, ở cùng hai kẻ ngốc này chán lắm đúng không? Em biết mà!!! Có em đi cùng chị này, chị đừng lo!"

Min-jae muốn ngớ ngẩn rồi. Hết Gong Sik giờ còn đến Boo-jin? Nàng định hỏi câu tương tự như ban nãy đối với Gong Sik, nhưng ngẫm lại không thực sự cần thiết đối với Boo-jin. Boo-jin là cực chán ghét học hành, chỉ muốn có cái cớ để không phải học tập, chuyến đi này không là cái cớ của nàng ta thì có thể là gì đây...

"Hai đứa... Hào hứng quá làm tôi rất áy náy. Có lẽ là Eun-kyu chưa nói nên hai đứa không biết, hôm nay là ngày dỗ của mẹ tôi, bọn tôi chỉ muốn đến khu mộ dọn dẹp, sau đó sẽ trở về Seoul ngay. Không có ý định ở lại lâu!"

"Không sao mà chị Min-jae, bọn em sẽ ra khu mộ cùng chị dọn dẹp. Em có mang theo đồ để thay, chị yên tâm!"

"Đúng đó chị dâu, bốn người sẽ nhanh hơn hai người. Dọn xong sớm chúng ta có thể đi chơi một chút rồi về Seoul!"

Gong Sik và Boo-jin đồng điệu cười hì hì như không coi đó là vấn đề. Min-jae tròn mắt nhìn hai người thanh niên này, sau đó nàng vô thức nở nụ cười. Nàng không nghĩ ngoài Eun-kyu ra, bạn bè Eun-kyu cũng sẽ đối xử với nàng hết lòng như vậy. Chưa nói tới Boo-jin, thâm tâm Min-jae đối với Gong Sik vẫn còn có khoảng cách, nhưng khoảng cách đó dần cũng được thu lại. Nó sẽ vẫn luôn còn đó, nhưng nó sẽ không lớn, chắc chắn là như vậy. Vì khoảng cách này thu ngắn nên Min-jae nhìn nhận Gong Sik một cách rõ ràng nhất, để rồi thầm cảm ơn Gong Sik vì đã luôn ở cạnh Eun-kyu bấy lâu nay.

Còn Boo-jin, nàng ta từng ngủ với Eun-kyu, là phụ nữ đương nhiên chuyện này trở thành lấn cấn không thoải mái. Nhưng Boo-jin vạch rõ ranh giới cảm xúc đối với Eun-kyu, đến mức nàng cũng có thể nhìn ra. Họ từng là bạn tình, giờ chỉ đơn giản là bạn, không hơn không kém. Min-jae không hiểu sai chuyện Boo-jin rất quý mến nàng, như một người chị, là vậy nên thay vì ôm những hột sạn quá khứ, có lẽ từ giờ nên chỉ biết hiện tại ra sao mà thôi.

Mỗi bức tường đang mỏng dần trong quan hệ con người với con người nơi thâm tâm nàng.

Hiện tại Boo-jin và Gong Sik là bạn thân của bạn gái nàng, những mối quan hệ dây dưa trước kia, lược bỏ một lượt, mưu cầu hạnh phúc.

Eun-kyu nói đúng, mình không còn là Seo Min-jae của ngày cũ, mình là Seo Min-jae của Eun-kyu...

Chỉ mình Eun-kyu mà thôi!

Cuộc sống này sẽ khác trước... từng chút một!

Min-jae giờ có thể thoải mái đón nhận tình cảm trân thành của Gong Sik và Boo-jin được rồi... Là hoàn toàn thoải mái đón nhận, vứt bỏ đi lấn cấn bấy lâu.

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi không sẽ trễ giờ bay!"

"Vâng!!!"

"K-Khoan!!! Thế còn giấy xin nghỉ phép của cả ba???", Eun-kyu vẫn chấp niệm với mấy tờ giấy nghỉ phép rất nhiều.

"Thiên tài cũng có lúc ngu ngốc? Giáo sư Mong khó tính như ma, cậu làm phép hay không cũng thế. Mất thời gian nghĩ làm gì? Đằng nào chẳng bị trừ điểm!", Boo-jin nhàn nhạt đáp Eun-kyu, thuận tiện kéo tay Min-jae, hai người đẹp chọn vị trí ghế sau ngồi.

"Cũng đúng...", Eun-kyu gật gù, nhưng một đoạn như vậy thấy có gì đó sai sai, chạy vội tới cửa sau xe, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Boo-jin: "Tôi ngồi đây!!!"

"Không! Lên trên đi cho hai người đẹp hàn huyên chứ!?"

"Cậu!!!!!"

"Chị Min-jae, em đã đặt thiết kế riêng trang phục bếp trưởng này cho chị. Khi nhà hàng khai trương, chị hãy diện nó. Còn đây là em đặt cho cả em và chị, đồ đôi! Sắp tới chúng ta cùng diện đi mua sắm...", hoàn toàn ngó lơ Eun-kyu.

"...."

"Cậu thua rồi! Lên ngồi với tôi đi!"

Gong Sik kéo Eun-kyu vào ghế phụ, sau đó cũng mau chóng lên ghế lái. Xe khởi động động cơ, bắt đầu lăn bánh đến sân bay...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net