Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39:

Chúng ta rất giống nhau cơ mà?

Người duy nhất yêu thương chúng ta cũng rời bỏ chúng ta khỏi thế gian này,

Lớn lên với không một chút tình thương từ gia đình,

Luôn nung nấu quyết tâm trưởng thành thật nhanh,

Chúng ta không phải đều muốn trả thù một điều gì đó sao?

Tôi muốn trả thù người cha ghẻ lạnh mình,

Còn cậu? Hẳn là cậu cũng có một đối tượng như vậy phải không? Người cha không tung tích của cậu, có phải là người đó không?

Hay là người ông ngồi trên đỉnh cao của cậu?

Bất kể là ai, là điều gì, tôi cũng biết cậu những ngày tháng đó thực sự ôm hận thù mỗi ngày. Tôi nhìn thấu được đồng loại của mình, sao tôi không rõ nét ảm đạm trôi qua từng ngày của cậu đều ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ chứ?

Chúng ta đều là những người rất thông minh,

Chúng ta đều cô lập mọi thứ với mình,

Chúng ta đều kết bạn với một vài người ngang hàng về thế lực gia cảnh,

Chúng ta đều là tầng lớp quý tộc,

Chúng ta rất giống nhau...

Vậy tại sao? Đối thủ xứng tầm duy nhất của tôi, đồng loại duy nhất của tôi... Tại sao cậu lại thay đổi?

Cậu không còn thu mình ngồi ăn một mình nữa,

Cậu không còn tránh xa tất cả mọi người nữa,

Cậu có thể cười, có thể giận dỗi, có thể nói chuyện đùa giỡn với người khác,

Cậu thậm chí là giúp đỡ đám người xung quanh...

Sao cậu lại như vậy? Sao lại cố tỏ ra khác với bản chất?

Bản chất của chúng ta nằm ở trên đỉnh cao. Tôi và cậu, tôi và cậu, tôi và cậu... Chỉ có tôi và cậu mới có thể đủ tiêu chuẩn ở trên cái đỉnh cao đó. Khi chúng ta trưởng thành, khi chúng ta ra khỏi ngôi trường này, tôi và cậu sẽ ở trên đỉnh cao đó sớm thôi. Vậy tại sao cậu thay đổi bản chất kẻ thống trị của mình?

Gong Man-sik không phải vấn đề. Sự thoải mái như bạn bè với Joo Boo-jin là tại sao? Cô gái đó không phải chỉ là bạn tình của cậu thôi à? Một công cụ thoả mãn ham muốn, không hơn không kém!?

Bức tường ngăn cách cậu với đám thấp kém khác đâu rồi? Tôi không nhìn ra được nữa, tôi cũng không nhận ra đối thủ duy nhất của mình, đối thủ duy nhất xứng tầm với tôi – Lee Eun-kyu nữa rồi.

Sau ngần đó thời gian, sao cậu lại quyết định thay đổi bản thân? Kẻ nào đã khiến cậu thành ra như vậy đây Lee Eun-kyu?

Không được! Đồng loại duy nhất của tôi, sau này cậu sẽ đứng cạnh tôi, chúng ta sẽ cùng nhau thống trị tất cả. Muốn vậy cậu phải trở về là Lee Eun-kyu của trước kia, một người lạnh lùng và chán ghét mọi thứ. Cậu phải ngồi ăn một mình, phải bước đi một mình... Một mình và hận thù mới làm con người ta mạnh mẽ, mới khiến con người ta thành công được.

Và sau này, Lee Eun-kyu, đồng loại duy nhất của tôi... Sau này, tôi và cậu sẽ là bạn. Hai người bạn nằm trên đỉnh cao. Sẽ không ai có thể đối xử tệ hại với tôi và cậu nữa, sẽ không ai coi tôi và cậu là rác rưởi, sẽ không ai rời xa tôi và cậu...

Cậu phải trở về là Lee Eun-kyu trước kia, Kim Joong-woong tôi sẽ khiến cậu quay về...

.

.

.

Min-jae nhắm mắt hít lấy mùi nước biển thoang thoảng. Nơi đây từ lúc nàng sinh ra không có quá nhiều kỉ niệm vui vẻ, nhưng không phải hoàn toàn không có. Ngày bé nàng cũng hay cùng mấy đứa trẻ đồng trang lứa chạy đi nô đùa dọc bãi biển, có một lần bạn nam đó bắt được con mực, một hồi nghịch ngợm mực bắn vào mặt đen xì khiến cả đám cười bò; một lần khác rủ nhau trộm cá của mấy bà cô, bị tóm được rồi phạt cả đám quỳ trong trạng thái đội chậu trên đầu, bị phạt nhưng ai cũng cười hì hì rất vui.

Lần cuối nàng ở Busan là khi 9 tuổi. Năm 9 tuổi mẹ nàng ôm bụng bầu, dắt nàng lên một chuyến xe buýt và chạy trốn khỏi người cha say rượu. Chuyến xe đó tiến về Seoul. Seoul tưởng như là cuộc đời mới của nàng, nhưng nó lại là chốn mọi thứ khép lại khi đó.

Bàn tay Eun-kyu ôm lấy vai Min-jae. Nàng đánh mặt sang nhìn cô, thấy nụ cười mỉm dịu dàng đó thâm tâm nàng ổn định hoàn toàn. Seoul lúc này trong Min-jae lại là một cánh cổng tuyệt đẹp mở ra, Seoul có Eun-kyu.

"Chị dâu hoá ra là người ở Nam-gu. Nam-gu không nhiều chỗ nghỉ cao cấp nhưng miễn cưỡng cũng có một nơi khá ổn. Chúng ta không nghỉ qua đêm nên chắc không sao!"

Gong Sik quẹt màn hình điện thoại thực hiện một cuộc gọi. Cậu ta nói một hai câu, đằng xa có một chiếc xe ô tô réo còi vài cái đánh tiếng, một người đàn ông mặc vest lịch sự vẫy vẫy tay ra hiệu.

"À đây rồi!"

Gong Sik nói một câu rồi vẫy tay. Gã đàn ông đó thấy đúng là Gong Sik thì luống cuống vội chạy vào trong xe, xe được ông ta lái tới đến tận chỗ đám Eun-kyu đang đứng.

*Cạch

*Bịch

Gã đàn ông xuống xe, cẩn thận cài lại khuy áo vest, mau mau chóng chóng đón hành lý từ tay Gong Sik.

"Cậu Gong, chuyến đi có vất vả không? Giám đốc Ahn đã thu xếp xong xuôi chỗ nghỉ, cũng đã chuẩn bị bữa trưa đón tiếp cậu Gong và bạn bè cậu. Lát nữa cậu Gong xong việc tôi lập tức chở cậu đi!"

"A, còn bữa trưa nữa sao?"

Gong Sik ái ngại nhìn Eun-kyu. Eun-kyu vốn muốn từ chối, nhưng đối phương đã rào trước như vậy, "đã chuẩn bị" tức là không nên để người ta mất công. Eun-kyu gật đầu, Gong Sik cũng gật gù hướng người tài xế: "Vậy phiền chú!"

"Không phiền không phiền! Cậu Gong là khách quý của Giám đốc Ahn mà! Nào lên xe thôi, tôi chở mọi người về khách sạn trước đã. Đường tới Nam-gu khá dài đấy!"

"Vâng!"

.

.

.

"Đồng loạt nghỉ học không phép sao? Ba cô cậu đó coi tôi là trò đùa sao?"

Giáo sư Mong phát hoả khi điểm danh vắng ba người. Cả một đời đi dạy người, đây là lần đầu tiên có người dám vắng không phép trong tiết của ông. Không những một, mà còn là ba. Giáo sư Mong đương nhiên biết rõ cái tên Lee Eun-kyu. Đây là sinh viên tiêu biểu nghiêm túc học hành, hơn nữa còn là một sinh viên quá thông minh, điểm lúc nào cũng ở mức tuyệt đối. Là vì biết Eun-kyu nên biết luôn Gong Man-sik và Joo Boo-jin, hai sinh viên này Giáo sư Mong ấn tượng vì cho rằng lười học lại cứ bám vào sinh viên Lee Eun-kyu sẽ gây ảnh hưởng đến sinh viên trăm tốt này.

Và quả thực là ảnh hưởng, ngày hôm nay Lee Eun-kyu cùng hai người lười nhác kia vắng mặt không phép. Giáo sư Mong khẳng định sinh viên Lee Eun-kyu bị lôi kéo thật rồi, không thể sai.

"Giỏi quá nên kiêu căng sao? Tôi sẽ trừ hết điểm chuyên cần môn này, không cho đến nửa tích!"

Cả giảng đường lớn im lìm trước cơn giận của Giáo sư Mong.

Joong-woong liếc nhìn về phía bàn hội Eun-kyu vẫn hay ngồi. Eun-kyu sẽ không bao giờ nghỉ không phép, nếu là đột xuất cũng không thể vắng hai cái đuôi kia được. Chắc chắn họ đi đâu đó cùng nhau.

Lee Eun-kyu trốn học?

Joong-woong liếc mắt về phía một nữ sinh viên ngồi bàn bên cạnh, thấy cô ta thao tác gì đó rất nhanh, là nhắn tin. Joong-woong nheo mắt nhìn kỹ hơn, nhận ra tin nhắn này gửi tới cho Lee Eun-kyu, nội dung có thể đoán được là tóm tắt diễn biến mắng người của Giáo sư Mong nãy giờ.

Joong-woong lại đánh giá trang phục nữ sinh viên này diện lên, hết sức tầm thường, là tầm lớp trung bình của xã hội.

Lee Eun-kyu trao đổi số điện thoại với tầng lớp hạ lưu?

"Yoo-jin à~ Hôm nay không bắt chuyện được với Lee Eun-kyu mất rồi, tiếc ghê~~~!", Kyung-bae chọc ghẹo.

"Im đi!"

Yoo-jin nhăn nhó lườm Kyung-bae, suy nghĩ: Họ đi đâu vậy? Tí thử hỏi Gong Man-sik xem sao!

.

.

.

Eun-kyu, Gong Sik và Boo-jin thấy đám cỏ dại vươn dài mọc um tùm quanh mộ thì nghệt mặt mũi. Họ cả đời chưa từng phải lao động kiểu như này, toàn là hai bàn tay không chút chai sạn trầy xước, mỗi người đều cảm giác ngày hôm nay sẽ thực vất vả.

Min-jae tủm tỉm cười, lên tiếng chọc ghẹo: "Tôi tưởng bốn người sẽ nhanh hơn hai?"

Ba thanh niên lúc này mới thôi ngẩn ngơ, mau chóng đeo găng tay vào bắt đầu nhổ cỏ.

"Chị dâu à, chị quả thực rất hiếu thảo. Giờ không ai tự tay làm việc này nữa đâu!"

Gong Sik cầm hai nhúm cỏ trên tay ngao ngán, không biết tới chừng nào mới xong việc, chưa làm mà cảm giác muốn đói rồi.

"Đây là khu mộ cũ, còn lại rất ít ngôi mộ ở đây. Những người phụ dọn dẹp đều đã sang khu nghĩa trang mới rồi, sẽ không thuê ai được đâu!"

Min-jae chậm rãi giải thích, thao tác nhổ cỏ đồng thời rất nhanh chóng. Phần vì thạo việc, phần vì muốn giảm số lượng công việc cho ba thanh niên kia.

"Với cả tôi không phải người hiếu thảo. Tôi chưa từng tới khu mộ của mẹ, cũng chưa từng thắp hương cho bà. Hôm nay mọi thứ đều là lần đầu tiên. Là vậy nên nếu có người dọn dẹp giúp, tôi cũng muốn tự tay sửa soạn khu mộ ngày hôm nay!"

Ban nãy đúng là loay hoay rất lâu mới tìm ra nơi chôn cất tro cốt mẹ của Min-jae. Ban đầu Gong Sik và Boo-jin còn tưởng Min-jae lâu không về quê nên lạ đường, nhưng cũng không nghĩ đây chính là lần đầu nàng viếng mộ mẹ mình.

"Công việc trước kia của chị vất vả lắm đúng không?"

Boo-jin trân thành trong ánh mắt, hơi bặm môi nhìn Min-jae. Nàng ta hiện rõ thương cảm, cảm xúc này cứ vậy xảy đến, là hết sức tự nhiên.

Nói về công việc trước kia, Min-jae hiện ra sự phức tạp trên gương mặt. Nàng chẳng biết đáp sao, thứ công việc dơ bẩn ấy, dạng chân cho đám đàn ông đâm chọt, có thể dễ dàng gắn hai từ vất vả cho nó sao?

Vất vả là một từ đáng quý trọng, nàng không có tư cách được than thở bản thân vất vả.

Nhưng mệt mỏi thì có. Thời gian đó nàng luôn luôn mệt mỏi, chỉ muốn chết quách đi.

"Ừ! Min-jae quả thực đã có một thời gian vất vả! Rất vất vả, vất vả gấp trăm ngàn lần người khác. Nhưng hiện tại có tôi ở bên chị sẽ hạnh phúc thôi! Tôi sẽ làm chị hạnh phúc mỗi ngày!"

Eun-kyu cười căng mặt nhìn Min-jae. Nụ cười rạng rỡ của cô thực sự quá đỗi đẹp đẽ, nó không cho những thứ đen tối của quá khứ có thể nhen nhóm trong nàng thêm phút giây nào. Soi sáng cả tương lai nàng...

Tôi thực sự xứng đáng với hai chữ vất vả sao, Eun-kyu?

Em thực sự biết cách làm tôi hạnh phúc đấy...

Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em!

"Sến súa, nổi da gà!!!", Boo-jin giả bộ nhăn mặt lè lưỡi chọc ghẹo.

"Hahahaha.... "Tôi sẽ làm chị hạnh phúc mỗi ngày!"... Hahahaha... Tôi muốn ghi âm, điện thoại đâu rồi ta!?", Gong Sik hùa theo Boo-jin.

"C-Con mẹ nó... Tôi giết hai cậu!!!"

Eun-kyu thẹn quá hoá giận, mặt đỏ bừng bừng ném cỏ về phía Gong Sik và Boo-jin. Từ bao giờ khu mộ này lại thành nơi xảy ra "đại chiến cỏ dại". Cỏ dại thì được nhổ đi thật, thậm chí là rất nhanh, nhưng... tung toé cả đất cả cỏ như này xem chừng dọn dẹp còn mệt hơn nhiều...

Min-jae thở dài, khẳng định tiến độ như bây giờ còn lâu mới kịp xong trước giờ ăn trưa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net