Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

["Mi-na à Mi-na, một cô ngụy công chúa, ngụy tiểu thư. Phải dựa vào gương mặt và cơ thể này kiếm tiền đi học sao? Chao ôi, sao quá tội nghiệp."]

["Tôi không làm vậy, đừng bịa chuyện!"]

Cô gái yếu đuối vùng vẫy, đám người xung quanh vẫn nhất quyết không buông tha.

["Ghen tị thật. Anh Nam-huyn khóa trên cũng bị mày câu dẫn. Mày nói xem phải làm sao?"]

["Tôi chưa từng bắt chuyện với anh ta. Các người đừng lấy cớ gây sự."]

["Vậy sao? Thế còn chị Eun-kyu? Mày có dám cãi là không bắt chuyện với chị ấy không?"]

["Cái này..."]

Mi-na mím chặt môi. Đó là câu chuyện ban sáng, không thể phủ nhận.

Nàng đâu nghĩ rằng đàn chị Lee Eun-kyu đó quả thực không có hứng thú với phụ nữ như trong lời đồn.

Hoặc là nàng quá tự tin về vẻ ngoài, đến mức không ngờ rằng mình lại bị từ chối một cách đau đớn như vậy.

["Tôi không có hứng thú, tự giải quyết việc của mình đi!"]

Khi nói thậm chí chỉ liếc nhìn nàng một giây, sau đó chị ta cũng không bận tâm thêm nữa mà bỏ đi trước.

[Sai lầm hôm nay, mình sẽ phải trả giá sao!?]

["Bộ tóc của mày đẹp thật đấy, ghen tị a~~~!"]

Bàng hoàng trợn mắt, Mi-na giãy giụa, lúc này thực sự không thể kiềm được nước mắt nữa.

["Đ-Đừng đụng vào tóc tôi!"]

["Aigoo~ Tưởng vững vàng như núi, ai ngờ cũng biết mềm yếu ha. Chắc tao phải ghi lại khoảnh khắc này, lần đầu tiên thấy Mi-na của chúng ta khóc ha~~~"]

["Thả tôi ra, th-thả ra!!!!"]

*Tch

Một lọn tóc thật dài từ từ rơi xuống mặt đất.

Mi-na đôi mắt đỏ ngàu, bất lực chỉ biết cắn răng, tứ chi đã bị giữ lại thảm hại.

["Đừng... làm vậy..."]

Mỗi một đoạn tóc lại trượt dài xuống trước con mắt nàng.

Bỗng nàng cảm thấy thế giới này sao quá đỗi tăm tối. Hoặc con mắt nàng đã bị đui mù, chẳng còn nhìn ra thứ gì nữa.

Không thể bảo vệ được tự trọng.

Những ngày này đã kéo dài quá lâu, không một cánh tay vươn ra giúp đỡ.

[Chi bằng...]

[Chết đi!]

Giọt nước mắt lăn dài trên má, lúc này Mi-na thừa nhận, cuộc sống của một kẻ thất thế trong một môi trường quý tộc chính là tự sát, không hơn không kém.

Nàng cố gắng vì cái gì đây?

[Ai đó, làm ơn, cứu tôi...]

[Tôi sẽ làm bất cứ việc gì...]

[Chỉ cần, hãy giúp tôi...]

[Giúp tôi thoát khỏi cảnh này....]

["Bạn gái, em bị bắt nạt sao?"]

Câu nói lạnh lùng khiến đôi mắt nhiễm từ từ mở ra.

Người đó đang ngồi phệt xuống đất, song song tầm mắt với nàng.

Khoảng sáng duy nhất, lại chính là một tia sáng ngà ngà màu. Không thuần khiết như nét đẹp của một vị anh hùng trong cổ tích đi giải cứu công chúa, chỉ là một màu sáng quá đục, khiến kẻ khác thay vì muốn dựa dẫm, lại phải sợ hãi né tránh.

Nhưng, bấy nhiêu thôi cũng đủ để Mi-na cảm thấy... mình đang được cứu khỏi nơi tăm tối khốn kiếp này.

Một cái bặm môi khốn khó,

Rồi một cái gật đầu.

[Bằng sống bằng chết, nhất định phải bấu víu lấy. Dù đáng sợ ra sao, dù trả giá thế nào, nhất định... không bao giờ buông tay.]

Eun-kyu nâng tay, quệt đi tia máu trên khóe miệng cô gái đối diện. Một hành động nhẹ nhàng như vậy, sau đó chậm rãi đứng lên, giương ánh nhìn tẻ nhạt đến đám người vốn nãy giờ đã co rúm mà lùi lại mấy bước chân.

["Tụi mày đánh nhau đi, cả nam cả nữ, tám người chúng mày. Chia hai nhóm cũng hay đấy! Nhóm nào thắng tao tha cho, còn thua thì đến phiên tao nhúng tay vào."]

["Eun-kyu, chị-... ba chị có quen với ba em, có thể cho ch-..."]

["Ba tao sao?"]

Cái trừng mắt kia khiến cô học sinh mới lên tiếng im bặt, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Eun-kyu tiến về phía người vừa lên tiếng, liếc nhìn cây kéo cô gái đó đang cầm ba giây, sau đó nhìn về phía đám người còn lại.

["Đổi luật, tất cả chúng mày đánh nó. Và cắt tóc nó, như nó đã làm với bạn gái tao. Còn em, bạn gái, em, ừm, tên gì nhỉ?"]

["Mi- Mi-na, Song Mi-na!"]

[Mình đã giới thiệu rồi mà, quả thực không bận tâm sao?]

["Đứng đây quan sát cùng tôi. Nếu em không hài lòng cách chúng nó làm việc, lập tức bảo tôi."]

["V-Vâng..."]

["K-Khoan, khoan đã, Eun-kyu, chị-..."]

["Bắt đầu đi!"]

Cánh tay Eun-kyu nâng lên, ôm lấy bả vai người đứng cạnh.

Mi-na lần đầu tiên nhận được một sự giúp đỡ, cũng lần đầu tiên cảm thấy đứng cạnh một tảng băng mà có thể ấm áp như vậy.

Người đó tỏa ra làn khí khô khan lạnh cóng, nhưng bù lại, ít nhất, cũng đã bảo vệ nàng.

Dù là vô cảm ra sao,

Dù có mục đích gì,

Cuối cùng cũng đã được bảo vệ, bấy nhiêu thôi là đủ.

[Mà, mục đích?]

["Đàn chị Lee Eun-kyu, tại sao... rõ ràng ban nãy chị không có ý định giúp đỡ, tại sao lại..."]

["Vì em nói, "tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào đám đàn ông", nời này khiến tôi băn khoăn. Vì vậy muốn hỏi em, chẳng lẽ em nghĩ con gái cũng không ham muốn thứ đó sao? Sẽ không đòi hỏi ở em thứ đó?"]

["Có rất nhiều gã sẵn sàng giúp cô, đừng mất thời gian ở chỗ tôi!"]

["Tôi, tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào đàn ông. Bọn chúng sẽ ham muốn, đề nghị trao đổi. Tôi không làm vậy! Xin lỗi đã làm mất thời gian của chị, ngày mai tôi lại đến tìm chị!"]

Nếu hôm nay là một gã đàn ông đến cứu nàng, liệu nàng có mang cảm xúc như hiện tại?

Không, sẽ chỉ là sự ghê tởm và trốn tránh.

Nhưng với người kế bên lúc này, không có suy nghĩ nào về việc từ chối nữa.

Bất kể là việc gì, Mi-na khẳng định sẽ làm tất cả, chỉ cần là những thứ được người đó yêu cầu.

Để trả ơn.

["Không, em nghĩ thân thể em sẽ được trân trọng nếu là chị. Vì chị không phải đàn ông, chị cũng là con gái. Giống như em!"]

*-*-*-*-*

Eun-kyu ôm lấy cơ thể quyến rũ ấy, đè nén nụ hôn trên chiếc cổ mảnh khảnh.

Mang hơi thở gấp gáp cùng một chút vội vàng, đã là một thời gian khá dài, Mi-na không được chiều chuộng từ kẻ vô tâm nào đó.

Đầu lưỡi cô vuốt ve tấm cổ, một chút cao trào, cô cắn nhẹ nhàng, tạo nên một vùng đỏ nhạt trên cổ nàng.

Theo cái nhấc nhẹ nhàng, Mi-na được cô bồng lên, đặt xuống giường.

Nàng ôm lấy gương mặt cô, đặt nụ hôn thèm muốn lên đó.

Hai thứ mềm nhũn ẩm ướt gặp nhau, quyến luyến, quấn chặt.

Eun-kyu từ từ đưa tay, cởi từng cúc áo đồng phục của cô gái bên dưới. Đến khi chỉ còn lộ ra tấm áo lót màu trắng tinh khiết, cô luồn bàn tay ra phía sau.

*Pặc

Một kỳ quan tráng lệ lộ liễu rõ như ban ngày.

Ném bỏ chiếc áo lót, Eun-kyu đặt bàn tay lên bầu ngực Mi-na, nắn nhẹ nhàng, say mê mà đều đặn.

Hơi thở của người hưởng thụ khoái cảm đó mỗi lúc một gấp gáp. Nàng hơi cắn lấy môi cô, bàn tay ôm lấy gương mặt cô cũng dần lỏng ra.

Đầu ngón tay cô bắt đầu mê mẩn phần nhụy hoa.

Đầu ngực nàng theo mỗi lần nhẹ nhàng của cô, đã căng cứng lại từ bao giờ, thực sự như muốn nổ tung.

Tay còn lại, Eun-kyu luồn xuống cạp quần. Động tác vô cùng chuyên nghiệp.

Chiếc quần lót đồng bộ với tấm áo ngực một phần đã được hé lộ.

Mi-na gương mặt phiếm hồng, tạm thời "tạm biệt" đôi môi cô. Nàng khẽ run người, chạm tới chiếc áo phông cô đang mặc, dùng chút sức lực lột nó ra.

Hôm nay Eun-kyu mặc chiếc áo lót màu đen, nhìn từ góc độ nào cũng khiến nàng càng thêm rạo rực khoái cảm.

Min-na thuận tiện đặt tay xuống eo người ấy, đến chiếc khóa phía dưới, nàng hành động không do dự hệt như người phía trên, mở nó ra.

Eun-kyu cúi đầu, gương mặt cô vùi vào bộ ngực đẹp đẽ , khẽ hít sâu một hơi.

Rồi, cô vươn đầu lưỡi, bắt đầu chăm chút đầu ngực nàng bằng sự ấm áp nơi khoang miệng mình.

"Ưm!"

Mi-na khẽ cong người, đầu móng tay hơi cấu vào da thịt cô.

Thuận lợi bàn tay phải, cô luồn xuống phía dưới lớp quần bò, cảm nhận rõ ràng thứ ẩm ướt mà ấm nóng thấm qua chiếc quần lót.

"Em có nhu cầu rất lớn đấy chứ!? Thèm muốn lắm rồi đúng không?"

Eun-kyu từ bao giờ đã rời bầu ngực, khẽ ghé tai nàng, nhỏ tiếng.

Âm thanh từ miệng cô, dù có vô hồn thế nào nhưng lại chính là một liều "xuân dược" đối với nàng. Trên giường, tông giọng cô đối với nàng chính là một thứ kích thích mạnh mẽ. Nhất là khi cô nói mấy lời ướt át như vậy lại càng khiến nàng mê mẩn đến cứng đờ giác quan.

Đầu ngón tay Eun-kyu phía bên dưới, nhận ra lớp quần đó đang tỏa ra một làn ấm nóng mới. Thứ mùi đặc trưng gây kích thích cũng nhẹ nhàng phảng phất.

Nếu nói không khể cao hứng được tức là lừa dối bản thân, trong lòng cô rõ ràng có phát ra một chút mau chóng, dù cho nó rất nhỏ. Eun-kyu mạnh dạn, lột dứt khoát chiếc quần bò của nàng.

Đôi chân trắng ngần đẹp đẽ đã được phô diễn.

Eun-kyu cúi xuống, đưa đầu lưỡi chạm đến đùi Mi-na. Bên trên, hai đầu ngón tay cô đưa tới miệng nàng.

Như cá gặp nước, Mi-na hé miệng, ngậm lấy hai đầu ngón tay người tình.

Cả cơ thể kẻ nằm dưới run rẩy đến bủn rủn, theo mỗi chuyển động đầu lưỡi người phía trên.

Cô nắn nót từng tấc da thịt, đưa đầu lưỡi chậm rãi lui lên trên, chút một, chút một.

Đặt đầu lưỡi dừng ở lớp quần lót đang nhô ra, nơi đó sắc màu trắng tinh khiết đã ngà ngà màu, đầu lưỡi cô cũng cảm nhận được thêm một lần khí nóng khác được đưa ra ngoài.

Mi-na đầu lưỡi cuốn chặt lấy ngón tay cô, một giọt nước miếng thèm khát cũng lăn xuống khóe miệng, cơ hồ là không chịu nổi nữa.

Những tiếng ưm... đứt đoạn hình thành.

Cô đặt môi mình tại mầm cây đang cố trồi lên sau "lớp đất vải", kết hợp cả chiếc lưỡi chuyên nghiệp, cô nút nhẹ nhàng mà gây hoang dại cho kẻ khác đến mấy lần.

Mi-na run rẩy, đưa tay chạm tới mép quần lót mình.

Nàng muốn tháo bỏ nó ra, nếu không tháo bỏ được nó ra, nàng sẽ không...

Sẽ không chịu được nữa.

Eun-kyu đưa tay còn lại tóm lấy cổ tay Mi-na, cô muốn nàng phải "vật vã" thêm một lúc nữa.

Đưa sống mũi cao, thẳng tắp của mình tại phần vải trắng vốn đã ngả màu quá mức, cô di chuyển đầu, sống mũi vì vậy mà cọ quệt với nơi nào đó.

Thêm một trận kích ứng dữ dội.

Mi-na cong người, nàng đưa bàn chân, quàng lấy cô, miệng lúc này chỉ thốt được những lời ngắn ngủn mà tục tĩu tới xấu hổ.

"Em... ưm... làm ơn... cởi bỏ chiếc quần... lót.... Em, em không chịu... không chịu được nữa.... Em... em muốn ra..."

Eun-kyu thu bàn tay từ miệng nàng lại, cô hơi ngẩng lên, nghiêng mặt sang trái, liếm nhẹ nhàng vào phần da thịt đang vắt trên người mình.

"Nhận chủ nhiệm xong rồi có vẻ cao hứng quá đấy! Tốt thôi, vậy nói cho tôi biết..."

Bàn tay Eun-kyu đặt lên mép quần lót của mỹ nhân. Cô nghiêng cổ, quan sát tỉ mỉ gương mặt đang đỏ bừng như rực cháy của nàng, nói tiếp: "Hôm nay em muốn ra bao nhiêu lần đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net