Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40:

Tôi và cậu, cùng nhau trên cái đỉnh cao ấy,

Và rồi,

Cậu sẽ quỳ xuống chân tôi...

Cậu chính là tấm lưng duy nhất có đủ giá trị để được tôi gác chân lên...

Joong-woong nâng tay hướng Yoo-jin đang nghe điện thoại, hiểu ý, nàng ngờ vực đặt điện thoại mình lên tay Joong-woong. Gương mặt không cảm xúc của Joong-woong chuyển biến, hiện ra nụ cười thực hoan hỷ khi nói chuyện với người đầu bên kia cuộc gọi: "Gong Sik à? Là tôi Joong-woong đây! Tôi nghe nói các cậu đang ở Busan sao? Hôm nay Giáo sư Mong mắng nhiếc ghê lắm nên tôi có lo lắng, nịnh nọt Yoo-jin gọi điện cho cậu đấy!"

"Thật sao?", Gong Sik khẽ reo lên làm Eun-kyu và Boo-jin khó hiểu nhìn sang. Cậu ta ra ám hiệu bằng ánh mắt: không có gì, vui vẻ nói chuyện điện thoại tiếp: "Yoo-jin chưa bao giờ gọi tôi. Thì ra là cậu giúp đỡ, cảm ơn cậu!"

"Có gì đâu? Không phải là tôi đã nói sẽ giúp cậu lấy lòng cậu ấy à?", Joong-woong cười liếc Boo-jin, tiếp tục: "Các cậu bao giờ về Seoul thế?"

"À, bọn tôi có lẽ tối muộn mới bay về!", Gong Sik tiện thể liếc đồng hồ đeo tay, giờ là 11 giờ, sắp tới thời gian hẹn dùng bữa trưa với Giám đốc Ahn.

"Trong ngày luôn sao? Hẳn là chuyện gấp nên mới vội vàng như vậy?", Joong-woong thăm dò.

"Ừ có chút đột xuất... Nhưng cũng sắp xong rồi!"

"Tôi có ý này, dù sao mai năm nhất cũng được nghỉ do năm cuối tổ chức sự kiện. Tôi sẽ lôi kéo Yoo-jin cùng tới Busan, tạo cơ hội cho cậu một chút, cậu sắp xong việc rồi không phải có thời gian đi chơi sao?", Joong-woong mở điện thoại mình ra, làm vài thao tác đơn giản, ba chiếc vé máy bay đặt online đang được chờ duyệt, địa điểm là tới Busan, trong 4 tiếng nữa.

"C-Có Yoo-jin nữa??? T-Tuyệt quá, vậy để tôi bảo với mọi người!", Gong Sik mừng quýnh, gương mặt không giấu nổi nụ cười ngờ nghệch.

"Khoan đã!", Joong-woong biết Gong Sik định chạy đi báo với Eun-kyu nên lập tức lên tiếng cản lại, nói tiếp: "Tôi có cậu bạn Kyung-bae đi cùng nữa. Kyung-bae và Eun-kyu trước đó có chút hiềm khích, tôi muốn nhân cơ hội này giúp hai người đó có thể làm lành với nhau. Nếu giờ lộ ra bọn tôi tới Busan, thế nào Eun-kyu cũng dứt khoát muốn về Seoul. Cậu có thể bịa ra lý do khác để giữ chân Eun-kyu không? Bọn tôi sẽ xuất hiện sau đó!"

"À, tôi hiểu rồi! Yên tâm tôi sẽ lo! Lát các cậu bay an toàn nhé, hẹn gặp lại ở Busan. Tôi sẽ nhờ người ra đón các cậu ở sân bay!"

"Được! Tôi đến nơi sẽ NHỜ Yoo-jin gọi báo cậu nhé!?", Joong-woong cười cười hướng Yoo-jin vẫn đang nghệt ra, không hiểu chuyện đi Busan là thế nào.

"Tốt tốt! Cảm ơn cậu! Bay an toàn nhé!"

"Ừ, hẹn gặp lại ở Busan!"

*Tít

Yoo-jin giờ có thể mở miệng được rồi. Nàng hoảng hốt lấy lại điện thoại từ tay Joong-woong, nhăn nhó khó hiểu: "Sao lại đi Busan?"

Joong-woong không đáp câu hỏi này vội, sau khi xoay người bước đến cánh cửa chính, cậu ta mới ngoái lại một chút, nhàn nhạt mở lời: "Bốn giờ chiều sẽ bay, nhắc Kyung-bae giúp tôi. Có Lee Eun-kyu đấy nên trưng diện vào!"

"V-Vậy sao?", Yoo-jin nghe đến Eun-kyu tâm tình thực sự nhuyễn xuống hoàn toàn. Nàng ta gật đầu, cũng vội vã rời khỏi hội trường học, trong đầu là một loạt list đồ thật đẹp có thể sẽ khiến Eun-kyu để ý tới mình.

.

.

.

"Ai gọi vậy?"

Eun-kyu thấy nét tươi tỉnh của Gong Sik thì khó hiểu lên tiếng. Mà Gong Sik như có tật giật mình, lắc lắc đầu liên tục.

"Không... Mà Eun này, năm nhất mai được nghỉ đấy! Chúng ta ở lại chơi thêm một ngày nhé!?"

"Được nghỉ sao? Tại sao?", Eun-kyu hoàn toàn không để tâm đến mấy diễn đàn hay thông báo của trường nên chẳng nắm được thông tin nào.

"Ừ nhỉ, năm cuối tổ chức sự kiện vào ngày mai nên chúng ta được nghỉ. Vậy mà tôi quên mất!"

Boo-jin vỗ trán tự trách. Được nghỉ học đối với nàng ta là điều hạnh phúc tuyệt vời, tươi tỉnh lộ rõ trên mặt hướng Min-jae: "Chị Min-jae, chúng ta ở lại thêm một ngày nhé? Dù sao cũng dọn dẹp sắp xong rồi, chiều thêm một chút là ổn. Bay về Seoul trong ngày luôn em thấy hơi mệt!"

Boo-jin nài nỉ, bên kia Gong Sik mang vẻ mặt cầu xin. Mà lý lẽ lúc này thuyết phục đến vậy, Min-jae còn có thể nói gì?

"Chúng ta biểu quyết được không? Số đông quyết định sao sẽ theo! Chứ một mình tôi quyết định không mang tính khách quan.", tôi cũng thấy rất áp lực mỗi khi các em hỏi ý kiến và sẵn sàng thống nhất theo ý kiến của tôi... Min-jae cười khổ.

"Duyệt, ý của chị dâu rất tốt! Vậy ai đồng ý ở lại, ngón cái nâng lên! Ba, hai, một!"

.

.

.

Trong bữa ăn, Eun-kyu liên tục nhìn vào ngón tay cái của mình. Tự nghĩ bản thân thật ngu ngốc khi biểu quyết không, đúng hơn là ngu ngốc khi tham gia biểu quyết. Ý kiến của cô từ đầu đã chẳng có giá trị gì rồi, Gong Sik và Boo-jin đương nhiên muốn đi chơi, Min-jae không có lý do cự tuyệt, thậm chí khi Boo-jin nói là mệt thì Eun-kyu khẳng định Min-jae sẽ vì Boo-jin mà muốn ở lại thêm một ngày để Boo-jin nghỉ ngơi, chứ cũng chẳng phải vì mục đích chơi bời gì như hai cái người kia háo hức.

Tham gia biểu quyết đúng là tự làm nhục mình... Eun-kyu thở dài.

"Vậy em là cháu gái của Chủ tịch Lee sao? Trời đất, lớn nhanh quá! Mười hai năm trước em chỉ cao chừng này thôi, giờ đã cao như vậy rồi sao? Còn hết sức xinh đẹp!", Giám đốc Ahn áng chừng nâng tay đến hông mình, hết sức ngạc nhiên.

Ahn Il-sung là Giám đốc một công ty cung cấp hải sản tên Fresh, là một công ty con của Tập đoàn thực phẩm NAMYANG tại chi nhánh Busan. Giám đốc Ahn được Chủ tịch Gong – ba của Gong Sik nâng đỡ khi còn trẻ nên lên chức vụ Giám đốc rất sớm, năm nay mới có 34 tuổi. Hơn nữa Chủ tịch Gong thân thiết với Chủ tịch bên NAMYANG nên đối với Gong Sik hết sức nhiệt tình giúp đỡ, không có chút ngại việc, tận tình chu đáo vô cùng.

Giám đốc Ahn cũng từng đến tang lễ mẹ của Eun-kyu nên dĩ nhiên có gặp qua Eun-kyu. Chỉ là hồi bé và hiện tại sẽ khác nhau, ấn tượng không nhiều, chỉ có thể đem chiều cao ra mà so sánh.

Eun-kyu không nhớ được người xa lắc như vậy, thấy đối phương tỏ ra quen biết cũng khẽ nở nụ cười, lịch sự đáp: "Anh quá khen rồi!"

"Không quá không quá! Hết sức xinh đẹp. Vậy đây là Eun-kyu, cô bé tóc nâu này là Boo-jin đúng không?"

"À vâng, em chào anh!"

Eun-kyu không định nói ra thân phận, Boo-jin chắc chắn cũng vậy nhưng nãy giờ Gong Sik hết sức nhiều chuyện, cái gì hỏi cũng khai ra, mà không hỏi cũng phun ra không nhìn sắc mặt ai hết.

"Nhà Boo-jin sở hữu hãng hàng không Fl.J, hãng hàng không to nhất hiện tại đấy, anh có quen phụ huynh cậu ấy không?"

Gong Sik giọng rõ ràng rất giống khoe mẽ. Là vậy nên Eun-kyu và Boo-jin càng thêm ngán ngẩm, không hiểu vì sao thái độ phổng mũi này của Gong Sik có thể quá đà như vậy.

"Anh có biết, là Chủ tịch Joo Tae-gyu. Anh đã được đi ăn cùng anh ấy hai lần đấy! Em là cô con gái thứ hai đúng không? Anh nhớ là anh Tae-gyu có hai cô con gái. Một cô đang học bên nước ngoài, em hẳn là cô con gái út rồi!"

Boo-jin nghe nhắc về chị gái có tia phức tạp. Nàng ta khẽ nhăn mày một chút, nhưng rất nhanh tươi cười, gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng! Em là con gái út. Trên em có một người chị hơn bốn tuổi!"

"Thật sao?", Eun-kyu kinh ngạc nhìn Boo-jin. Cô đương nhiên biết về xuất thân của nàng ta, nhưng về hoàn cảnh gia đình chẳng nắm được chút gì, chưa bao giờ để tâm tới. Thậm chí cô còn nghĩ Boo-jin cũng là con một giống như mình và Gong Sik. Hoá ra còn có chị gái sao?

"Cậu ngạc nhiên cái gì?", Boo-jin nhướn mày.

"À không... Tính cách bướng bỉnh ngang ngạnh của cậu thì đúng là con gái út thật rồi!", Eun-kyu gật gù tỏ ra thấu hiểu mọi chuyện.

"Cậu!!! Đồ chết tiệt! Chị đây dịu dàng lại đoan trang lễ phép, sao từ miệng cậu lại giống như đứa con gái đáng ghét xấu xa vậy???"

Eun-kyu hơi bĩu môi nhưng cũng không muốn tranh luận thêm, vớ lấy cốc nước uống, mặc kệ Boo-jin ôm ngọn lửa trên đầu.

"Cậu!!!"

"Được rồi mà hai người đẹp!"

Giám đốc Ahn buồn cười trước sự trẻ con của đám thanh niên trước mặt, nhân danh người lớn, lên tiếng can dự. Anh nhìn sang phía người đẹp cuối cùng trên bàn ăn này, cũng là người đối với anh là thu hút nhất trên bàn ăn. Lee Eun-kyu được đánh giá mang nét đẹp phi giới tính, có sắc màu lạnh lùng, nếu đến độ tuổi trưởng thành hoàn toàn sẽ hết sức sắc xảo. Joo Boo-jin thì theo trường phái gợi cảm, nét đẹp phóng khoáng có pha cả hoang dã, làm người ta liên tưởng đến hai từ táo bạo. Còn người phụ nữ kia, nàng hội tụ rất nhiều sắc màu của cái đẹp, nàng có dịu dàng, có đoan chính, nhưng có cả sự trải đời, giống như đã từng câu dẫn rất nhiều gã đàn ông. Nét đẹp của nàng giống như một con mèo vậy, khi thì ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng người, khi thì nhe nanh giơ móng, không ngần ngại cào người ta. Nàng mang nét đẹp hỗn loạn như vậy đấy, nhưng chính vì hỗn loạn này khiến nàng mang một mùi vị lạ lùng, một mùi vị chẳng giống ai trên đời.

Đàn ông thì thường bị thu hút bởi cái lạ mà...

Đàn ông có gia đình khi nhìn nhan sắc của Min-jae còn có thể động lòng điên cuồng, nói gì đến gã đàn ông 34 tuổi chưa gia đình như Ahn Il-sung.

"Vậy còn vị này là..."

Giám đốc Ahn lấp lửng hướng bàn tay trịnh trọng về phía Min-jae. Gong Sik không hề ngốc quá mức cho phép, đặc biệt là vấn đề liên quan đến Eun-kyu sẽ khắc cốt ghi tâm những thứ cô dặn, miệng há ra lúc này chỉ muốn nói: "chị ấy là Min-jae, hàng xóm của Eun!", nhưng Eun-kyu không để cho cậu nói ra, cô nhìn thẳng vào mắt Ahn Il-sung, mở lời: "Chị ấy là Seo Min-jae. Anh không cần biết chị ấy là con ai, làm ở đâu đâu. Điều anh cần biết là mình nên cụp ánh mắt tình ý hướng chị ấy xuống. Người yêu chị ấy là một người hết sức đáng sợ đấy, nếu người đó biết bạn gái mình bị tán tỉnh, hẳn anh sẽ không yên đâu!"

Không khí vui vẻ bị mấy lời này của Eun-kyu kéo xuống vực thẳm. Hắc khí bao quanh cô, lan toả ra cả bàn ăn, như tạo ra một ngàn lưỡi kiếm kề cổ Ahn Il-sung vậy.

Min-jae thấy tình thế này không tốt, sợ Eun-kyu gây ra bất hoà không đáng có, định là đá chân cô một cái nhắc nhở nhưng nàng chưa kịp làm gì, Eun-kyu đã nở nụ cười thật tươi nhìn Ahn Il-sung đang tái mét, nói tiếp: "Vì anh là người quen của Gong Sik nên em phím cho anh chuyện này. Nếu sự nghiệp anh mà bị ảnh hưởng gì vì người đi cùng em, em sẽ hết sức áy náy!"

"A... V-Vậy sao...", Giám đốc Ahn ấp úng.

Boo-jin hiểu ý rất nhanh, sau cái hơi hoảng ban nãy, tâm trạng nàng ta cũng ổn định được rồi. Boo-jin mau miệng bổ sung: "N-Người yêu chị Min-jae xuất thân đáng gờm lắm a, tài phiệt mấy đời a!"

Boo-jin nháy mắt Gong Sik, Gong Sik hiểu ý, phụ hoạ thêm: "P-Phải! Bữa... Bữa rồi có Giám đốc Công ty nào đó để ý chị dâ- à chị Min-jae, hôm sau người yêu chị ấy biết được, Giám đốc đó bị sa thải luôn đấy! Đáng sợ!"

Lố rồi!!! Eun-kyu nhăn mặt, miệng há ra như là muốn mắng chửi người.

Nhưng mấy lời này rất hiệu quả, bằng chứng là Ahn Il-sung hốt hoảng đến muốn đổ mồ hôi, lắp bắp hướng Min-jae: "C-Cô Seo, tôi thực không có tình ý, chỉ là vì cô đẹp nên chiêm ngưỡng một chút. Cô bỏ qua cho tôi!"

Tình ý triệt để biến mất, Eun-kyu gật gù, đúng là doạ đến sự nghiệp cũng phải cụp mắt chó lại! Sao dám có ý định tán tỉnh Min-jae chứ? Gong Sik, Boo-jin, làm tốt lắm!!!

Con mẹ nó, ban nãy cậu doạ tôi muốn chết! – Gong Sik.

Đúng là cái đứa điên tình! – Boo-jin.

"Vâng...!", Min-jae bối rối, không biết đáp thêm gì, chỉ có thể buông một lời ngắn như vậy.

"Tôi sẽ tạ lỗi và uống hết chén này!", Giám đốc Ahn thận trọng rót rượu đầy chén, hướng Min-jae nghiêm túc, sau đó uống cạn chén rượu này chỉ bằng một lần ngửa cổ.

"Anh còn phải uống thêm ba chén để cảm ơn ba người bọn em chứ!? Suýt chút nữa là to chuyện rồi!", Eun-kyu nở nụ cười, rót thêm rượu cho Ahn Il-sung, ánh mắt hiện rõ gian xảo.

"À... Ừ... Anh sẽ uống! Cảm ơn ba em!"

"Vâng! Uống chậm thôi anh!"

Cậu đúng là đứa ác độc, Eun... – Gong Sik.

Cậu đúng là đứa giả tạo, Eun-kyu... – Boo-jin.

Em... trẻ con thật đấy Eun-kyu... Chấp nhất cả chuyện này sao.... – Min-jae.

Sao mình cứ thấy nhộn nhạo khó chịu trong lòng vậy ta? Ai nói xấu sao? – Eun-kyu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net