Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41:

Eun-kyu nằm trên đùi Min-jae, mắt nhắm nghiền, môi mỉm cười thực tận hưởng. Một buổi lao động vất vả, thời gian này chính là thiên đường đối với cô.

Len lỏi từng ngón tay vào mái tóc ngắn của Eun-kyu, tóc Eun-kyu đã dài hơn ngày mới quen khá nhiều, hình như có ý định nuôi. Min-jae nhớ lại ngày trước có khen một cô gái để tóc gáy dài nom rất cá tính, còn nói nếu Eun-kyu để kiểu vậy hẳn sẽ rất hợp. Có lẽ đây chính là lí do Eun-kyu không cắt tóc nữa. Min-jae vì vậy mà bật cười làm cho Eun-kyu chậm rãi mở đôi mắt ra, nhìn lên hỏi: "Sao vậy?"

"À, tại tôi nghĩ, tôi cứ khen cái gì em đều mang đến cho tôi, thậm chí là kiểu tóc cũng là đang có ý định nên buồn cười!"

Eun-kyu xấu hổ. Chuyện như vậy mà Min-jae cũng nhìn ra. Cô lúng túng ho chữa thẹn, nhưng cũng không mở lời ra phủ nhận.

"Đáng yêu thật!"

Min-jae nhẹ nhàng cài lọn tóc vào tai cô. Nàng muốn ngắm góc nghiêng này rõ hơn.

Một lúc như vậy, Min-jae như nhận ra có điểm khác biệt trên mặt cô. Nàng cúi xuống thêm một chút, hơi nheo mắt nhìn lên trán Eun-kyu. Quả thực nơi này có một vết sẹo mờ, khá sâu, tiến về phía thái dương bên phải. Bình thường có lẽ do cô trắng, một phần do màu ánh đèn vàng ở nhà nên nàng không nhìn rõ như bây giờ.

"Vết sẹo này từ đâu mà có vậy?"

Min-jae chạm tay đến sẹo mờ, có hơi lồi một chút. Eun-kyu cũng đưa tay đến đó, xoa xoa rồi thản nhiên mở lời đáp: "À, cái này sao? Thực ra hồi nhỏ tôi bị bắt cóc hai lần, một lần là Gong Sik kể rồi. Nhưng kí ức lần gây ra vết sẹo này rất mơ hồ, chắc vì tôi bị thương ở đầu nên ảnh hưởng đến trí nhớ. Vả lại cuộc bắt cóc đó rất chóng vánh, bị phát hiện chỉ sau hai tiếng đồng hồ. Nghe cảnh sát kể lại, tôi bị bắt cùng một đứa nhỏ nữa, chính đứa nhỏ đó mang theo thiết bị khẩn cấp nên chúng tôi mới được giải cứu nhanh. Còn vết sẹo này bọn bắt cóc khai là do bọn chúng biết đứa nhỏ kia ngầm báo cảnh sát nên cầm chai rượu định đánh xả cơn giận, tôi lao ra đỡ cho nó!"

Eun-kyu chu môi nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu mấy cái, vừa nằm vừa khoát tay: "Tôi chẳng có ký ức gì về chuyện này cả, đúng là chỉ nghe mấy cảnh sát kể lại!"

"Chuyện tệ như vậy, không cần nhớ!"

Min-jae xót xa xoa vết sẹo trên trán Eun-kyu. Sẹo trên người Eun-kyu rất nhiều, toàn từ hồi nhỏ mà có được. Một đứa nhỏ như vậy phải chịu bao nhiêu đau đớn về thể xác đây? Vậy mà vẫn chỉ cắn răng chịu đựng. Lì lợm hay kiên cường thì nỗi đau này là minh chứng cho quá khứ bị giày xéo. Eun-kyu sinh ra trong gấm lụa nhưng cũng chẳng có tuổi thơ hạnh phúc, không đúng, hạnh phúc đó rất ngắn ngủi mới đúng. Gồng mình lớn lên, Eun-kyu thực ra quá tài giỏi, là người khác cũng chẳng thể được như cô.

"Từ giờ chúng ta hãy tạo nên những kỷ niệm tốt đẹp nhé, Eun-kyu!?"

Eun-kyu mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Min-jae đặt lên môi mình. Cô hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng ấy, một cái rồi hai cái, rồi rất nhiều cái. Cô thực rất hạnh phúc, chẳng có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc lúc này của cô. Tuyệt vời cũng không thể nào diễn tả được trọn vẹn niềm vui lúc này. Tình yêu là một điều thực kì diệu...

"Tất nhiên rồi, có chị ở cạnh, mỗi ngày trôi qua đều là một kỷ niệm thật đẹp và tôi sẽ luôn ghi nhớ thật kỹ!"

.

.

.

"Kim Joong-woong, Park Kyung-bae, Kang Yoo-jin đồng loạt nghỉ không phép???"

Giáo sư Mong muốn phát điên thật rồi. Lại là một nhóm ba người khác nghỉ tiết của ông không giấy phép, mà một trong ba người này lại có một sinh viên ưu tú mới là điều khiến ông phát tiết thêm một lần nữa.

Trừng mắt nhìn đám sinh viên còn lại đang co rúm trong lớp, ông đập bảng mấy cái, quát tháo muốn điếc tai.

"Lee Eun-kyu vắng sáu tiết, Kim Joong-woong vắng ba tiết. Giỏi quá nên coi thường tôi sao? Hay lắm! Sáu người hôm nay nghỉ, chuyên cần 0 điểm, và bài kiểm tra cuối cùng hôm trước tôi cũng cho 0 điểm! Báo với mấy người đó như vậy cho tôi!!!!!"

Nói xong Giáo sư Mong tức tối bỏ khỏi hội trường giảng dạy.

Ông ta bước ra, tất cả thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Một đám bạn túm tụm quanh một nữ sinh viên, chính là nữ sinh viên lúc trưa Joong-woong nhìn thấy đang nhắn tin cho Eun-kyu.

"Này Yul-mi, nhắn cho hội Eun-kyu chưa? Sao nhắn rồi chiều còn không xuất hiện? Sáu tiết lận, họ chết chắc rồi!", một sinh viên sốt sắng.

"Tôi nhắn thậm chí còn rất chi tiết, tả rõ ràng cơn giận của Giáo sư Mong. Tôi còn đếm được bốn vết nhăn hằn trên trán ông ta, đem nó nói với Eun-kyu, khuyên ba người họ chiều nay xuất hiện mà xin xỏ. Nhưng các cậu xem cậu ấy nhắn trả lời gì tôi này..."

Sinh viên Yul-mi thở dài, biểu cảm là không biết nên nói gì, nâng điện thoại lên cho mọi người xung quanh đọc.

Tin nhắn đến, từ Lee Eun-kyu: "---Tôi không xin xỏ ai hết!---"

"Sặc! Cái đồ kiêu ngạo trời đánh này!!!", mấy sinh viên ngán ngẩm kêu ca.

"Cậu nhắn diễn biến cả chiều nay cho cậu ấy nữa rồi sao?", lại một người nữa lên tiếng.

"Phải a, vừa nhắn xong!", sinh viên Yul-mi thở dài thêm lần nữa, nói tiếp: "Phen này đám Eun-kyu xong rồi, Giáo sư Mong không tha đâu. Ông ta nổi tiếng khó tính mà!"

"Ừ... Ơ, có tin nhắn đến kìa! Lee Eun-kyu trả lời kìa!", một cười khác nói lớn, tất cả lại chụm đầu vào điện thoại của Yul-mi.

Sau khi đọc xong tin nhắn, đám sinh viên này không hẹn, cùng nhau trưng ra bộ mặt ghét bỏ chán chường.

Tin nhắn đến, từ Lee Eun-kyu: "---Bài đó 0 điểm, tổng số của tôi vẫn cao hơn các cậu---"

"Cái đồ kiêu ngạo chết tiệt!!!"

Mọi người đồng loạt mắng Eun-kyu một câu, sau đó họ nhìn nhau, rồi bật cười.

"Này Yul-mi, ghẹo cậu ấy một chút đi. Bảo các cậu ấy trốn đi chơi thì nhớ mua quà về cho bạn cùng lớp!"

"Ok, tôi nhắn liền!"

Yul-mi thao tác mau lẹ, gửi một tin với nội dung như bạn học kia phím. Mà Eun-kyu dường như đang cầm điện thoại, trả lời lại tin nhắn khá nhanh chóng.

Yul-mi cười hì hì đưa màn hình điện thoại ra cho những người khác đọc cùng, tất cả đồng loạt lại bật cười thật vui vẻ.

Tin nhắn đến, từ Lee Eun-kyu: "---Gong Sik sẽ mua!---"

.

.

.

Eun-kyu thấy bóng dáng Joong-woong xuất hiện tại quán café này, gương mặt tỏ ra hết sức kinh ngạc. Cô ngoái ra phía cửa nhà vệ sinh, thấy Min-jae chưa bước ra, gương mặt có nhẹ nhõm một chút. Không quan tâm tới ba người Joong-woong kia đang làm gì, cô cũng không đáp lại cái chào của Joong-woong hay Yoo-jin, lập tức tiến vào nhà vệ sinh.

"Aigoo~ nhìn cậu lạ lắm nha, vội vội vàng vàng. Đau bụng sao? Hahaha...", Boo-jin thấy Eun-kyu thì buông câu chọc ghẹo rồi lau tay ra khỏi nhà vệ sinh trước.

Min-jae cũng đang rửa tay, nhìn thấy Eun-kyu có tia phức tạp ở gương mặt, lo lắng lau vội tay vào thân áo, tiến đến phía cô hỏi: "Em sao vậy?"

Eun-kyu nhìn xuống cổ tay Min-jae, cô nâng cổ tay này lên, cầm tới chiếc vòng, tháo nó ra, cất vào túi quần mình.

Min-jae rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao Eun-kyu lại làm vậy, tròn mắt nhìn cô: "Có chuyện gì à?"

"Phải!"

Eun-kyu cũng không có ý định giấu giếm, mày cô hơi nhăn lại, nghiêm túc nhìn Min-jae, nói tiếp: "Bên ngoài kia có một kẻ khiến tôi có cảm giác rất bất an. Tôi không hề muốn che giấu chị nhưng mà..."

"Không sao hết! Eun-kyu, cứ bình tĩnh mà nói!"

Min-jae đặt tay lên vai cô, chậm rãi lại vững vàng. Nàng biết cô đang gấp gáp, rất không giống cô. Nếu là vậy thì chỉ có một khả năng, người kia sẽ là mối nguy hại đến nàng. Eun-kyu sẽ không lộ ra bất thường ở cảm xúc, trừ khi là liên quan đến Min-jae.

Eun-kyu nhờ Min-jae trấn tĩnh nên đã hết vội vàng. Cô hít sâu một hơi, khi thở ra, ánh mắt cô đã có thể bình tĩnh được rồi. Lúc này trước mặt Min-jae chính là một Lee Eun-kyu thông minh, sắc bén và có thể dễ dàng nhìn thấu mọi sự nếu quan sát đủ lâu.

"Chị là Seo Min-jae, trợ lý thư ký mới của Thư ký Han. Là người Busan, thông thạo địa hình nên cùng tôi tới Busan để dẫn đường cho việc riêng của tập đoàn KongMix!"

Min-jae không ngốc, nàng biết thời gian không có nhiều để Eun-kyu giải thích chi tiết. Gật đầu hiểu chuyện, Min-jae đáp: "Tôi hiểu rồi! Còn gì nữa không?"

"Còn! Chị sẽ ra khỏi nhà vệ sinh sau tôi ba phút nữa! Lát nữa vẫn ngồi cạnh tôi như bình thường!"

"Tôi hiểu rồi!"

Eun-kyu mệt mỏi bóp sống mũi, nghĩ về cuộc gọi ban trưa khiến Gong Sik vui vẻ hết sức, cô khẳng định với sự xuất hiện của Joong-woong, Gong Sik có tham gia giúp đỡ. Nếu cô biết Joong-woong đến Busan, nhất định không đồng ý nán lại đây, lập tức trở về Seoul.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Eun-kyu đã thấy hội Joong-woong nhập bàn với các cô rồi. Gong Sik được thu xếp ngồi giữa Yoo-jin và Joong-woong, Kyung-bae thì ngồi cạnh Joong-woong, Boo-jin ngồi với Yoo-jin, còn hai ghế trống hẳn là ghế của cô và Min-jae.

Gong Sik vẫn đang cười nói hết sức tự nhiên, thời gian cô vào nhà vệ sinh rất nhanh, cậu ta chắc chắn chưa có cơ hội phun ra chuyện gì. Là vậy nên Eun-kyu sau khi ngồi xuống, chủ động nói lớn tiếng với Boo-jin: "Seo Min-jae sẽ ngồi cạnh cậu!"

"À, ừ! Tất nhiên rồi!"

Boo-jin khó hiểu, không biết tại sao Eun-kyu phải thông báo chuyện này. Càng không rõ sao tự nhiên Eun-kyu lại nói cả tên họ của chị Min-jae ra như vậy.

Eun-kyu có mục đích riêng của mình.

Joong-woong nhìn thấy Eun-kyu đã trở lại thì rất nhanh nở nụ cười hướng cô, chào hỏi: "Ban nãy cậu gấp gáp quá tôi chưa kịp chào. Tôi nghe nói các cậu đến Busan, tôi cao hứng theo, cũng đem hai người bạn của mình đi cùng giải khuây!"

"Vậy sao?"

Eun-kyu không cảm xúc đáp Joong-woong, nửa khắc sau cô quăng ánh mắt tức giận về phía Gong Sik và Boo-jin, quát: "Tôi có việc đem trợ lý Seo theo, các cậu vẫn nghĩ là đi chơi, như một cái đuôi bám theo!"

T-Trợ lý Seo????

Gong Sik và Boo-jin nhìn nhau, bọn họ đều hiểu ra thân phận hiện tại của Min-jae rồi. Gong Sik có vẻ vẫn bối rối lắm, còn là người ruột bỏ ngoài da, hay quên nên chọn im lặng. Boo-jin sẽ diễn nốt màn này giúp Eun-kyu.

"Cậu keo kiệt thật! Bọn tôi đi cùng không phải sẽ bớt buồn chán hay sao?"

"Tôi đi công chuyện, không phải đi chơi! Còn đòi ở lại qua đêm, các cậu làm tốn thời gian của tôi!"

Eun-kyu từ giận bộc phát trở thành làu bàu trong miệng, có ý giận dỗi thì đúng hơn. Cô ám thị không khí sẽ bớt căng thẳng. Mà... Boo-jin hiểu sai ý tứ, diễn bộ dạng giận hơn cả Eun-kyu ban nãy, quát Eun-kyu: "Mẹ nó, đi chơi chút thì sao? Tốn thời gian? Cậu bận có thể về mà? Bọn tôi ở lại đây!"

L-Lố rồi.... Tôi mà về, không biết ai sẽ giữ cái miệng Gong Sik...

Sao cậu... lại biến tôi thành cái đuôi chứ?

Giờ tôi về hay không cũng đều hết sức nhục nhã mà...

Con mẹ nó.... Boo-jin... Tôi nhất định về Seoul sẽ giết chết cậu!!!

"Sao tôi thấy lạnh thế nhỉ? Chủ quán ơi, đã bật điều hoà chưa vậy?"

Gong Sik run run xoa xoa người, thâm tâm ca ngợi Boo-jin diễn xuất quá giống thật, sao không tham gia các trường diễn xuất đi làm diễn viên chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net