Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:

Thứ gì là bản chất thì không thể thay đổi được!

Chúng ta được định là phải đứng trên đỉnh cao, ánh mắt nhìn xuống đám ruồi bọ đương nhiên sẽ là khinh thường tuyệt đối.

Những kẻ ở cạnh bây giờ hay là về sau cũng chỉ là công cụ để chúng ta nhẵm lên.

Cái cầu thang người ngay ngắn này là để tôi và cậu bước lên ngai vàng đó Lee Eun-kyu.

Sự coi thường, sự nhẫn tâm, sự tàn bạo hôm nay trong đôi mắt cậu thực đẹp. Quả là chỉ có cậu mới có thể làm tôi nở nụ cười.

Tôi rất thích nét đẹp của cậu lúc đấy, chứ không phải là một đứa có thể dễ dàng nói chuyện với bất kể ai.

Cậu mở lòng quá nhiều rồi Eun-kyu.

Thu mình lại đi, cuộn tròn lại đi, như ngày xưa ấy...

Joong-woong cười rung vai, cười đến sảng khoái. Rất lâu rồi cậu chưa được vui như này... Cảm thấy chuyến đi đến Busan ngày hôm nay quả là có giá trị.

*-*-*-*-*

"Mua đồ lưu niệm?"

Joong-woong nhướn mày nhìn Gong Sik đang hào hứng chọn lựa mấy món quà nhỏ để mang về Seoul. Gong Sik gật đầu, trả lời Joong-woong: "Eun đã hứa với mấy người ở lớp đại học, là vậy nên bọn tôi mua một chút quà cho họ!"

"Eun-kyu?", Yoo-jin ngạc nhiên đánh mặt sang phía Eun-kyu.

Eun-kyu mặc một chiếc áo dạ rất ấm, không có ý định bước vào gian hàng để chọn đồ, nhưng một lúc giống như là sốt ruột, ngoái lại nhìn xem Gong Sik đã chọn được cái gì rồi.

Sớm nay Min-jae đã ra khu mộ mẹ lần nữa trước khi về Seoul, Eun-kyu cảm thấy vậy cũng tốt, còn hơn là ở đây bị Joong-woong soi mói. Nhưng Min-jae đi một mình khiến cô không yên tâm, là vậy nên nói Boo-jin đi cùng nàng. Boo-jin đương nhiên đồng ý rất nhanh, không có nửa giây suy nghĩ với đề nghị này.

Đêm qua Joong-woong mới vui vẻ vậy mà sáng nay như muốn giết người. Cậu ta cười ha một cái thật khẽ, gương mặt biến sắc liếc Eun-kyu.

"Tôi tưởng cậu Eun-kyu không có bạn bè nào khác ngoài Gong Sik và Boo-jin? Hoá ra cậu rất nhiều bạn!"

Eun-kyu bất động mấy giây. Sau đó cô hơi cười, nhìn sang phía Joong-woong đang chăm chăm nhìn mình.

"Sao cậu biết tôi rất kén chọn bạn bè?"

Joong-woong giật giật đuôi mày. Lời này mang hàm ý dù Eun-kyu có nhiều bạn nhưng cũng sẽ không bao giờ có Joong-woong trong danh sách đó. Nó chính là coi thường cậu ta ra mặt.

H-Hỗn xược...!!! Joong-woong nghiến răng.

Yoo-jin huých tay Kyung-bae đứng cạnh, thì thầm: "Rồi, Joong-woong tự đào hố cho mình luôn!"

Kyung-bae không đáp, chỉ lặng lẽ đặt ánh mắt lên cái cười nhếch của Eun-kyu. Lee Eun-kyu... có thể tỏ ra coi thường Joong-woong đến vậy sao?

Eun-kyu không coi mấy người cùng lớp kia là bạn, họ chỉ là nói chuyện với cô nên cô trả lời lại. Nhưng Eun-kyu không muốn Joong-woong hả hê, nếu đã thích mỉa mai cô, cô cũng sẽ đáp trả. Là vậy nên Eun-kyu thừa nhận họ là bạn trước mặt Joong-woong, và với diễn biến như hiện tại, cô rất vừa ý.

"Tôi không nghĩ cậu kén chọn bạn bè. Chỉ là nghĩ ngoài Gong Sik và Boo-jin ra thì không có ai tiến đến cậu!"

"Tức là tôi bị cô lập sao? Ý cậu là vậy à?"

Eun-kyu biết Joong-woong đã thua ngay từ câu đầu rồi, câu thứ hai này chỉ muốn vớt vát chút thể diện. Cô giả bộ mang vẻ suy nghĩ, tóm cằm một hồi lâu, sau đó gật gù: "Có lẽ vậy. Nhưng giờ tôi có rất nhiều người tiến về phía tôi đấy chứ? Sức hút của tôi không tệ, ở Busan nhưng người tại Seoul vẫn rất quan tâm!"

Người ở Seoul chính là Joong-woong, Yoo-jin, Kyung-bae.

Joong-woong từ đầu đã mất hứng, cái bình tĩnh thường ngày vốn không còn từ khi biết Eun-kyu mua đồ lưu niệm cho đám hạ lưu ở lớp rồi. Cậu ta trong đầu có rất nhiều câu hỏi tại sao, chủ đề chỉ xoay quanh việc Eun-kyu thực sự thay đổi?

"Cậu tự tin với việc tôi muốn kết bạn với cậu nhỉ?" Joong-woong mang ánh mắt thật lạnh nhìn Eun-kyu. Hắc khí toả ra người cậu ta khiến tất cả muốn rùng mình, ngoại trừ Eun-kyu.

Eun-kyu bật cười ngớ ngẩn, thậm chí là mang cái nhìn khó hiểu hướng Joong-woong. Cô nâng điện thoại mình lên, chỉ tay vào nó nói tiếp: "Tôi đâu nói cậu. Tôi nói việc mấy người cùng lớp nhắn tin cho tôi thông báo tình hình tiết học hôm qua!"

Cái hố thứ hai... Yoo-jin tròn mắt nhìn Eun-kyu. Nụ cười kiêu ngạo ấy làm nàng ngẩn người. Eun-kyu đang chứng tỏ bản thân trên cơ Joong-woong? Nàng không biết cuộc chiến của họ sau này ra sao, nhưng màn đấu khẩu hiện tại, Eun-kyu thắng là cái chắc.

Kyung-bae ghé tai Yoo-jin, khẽ tiếng: "Tôi sẽ trả tiền chuyến đi Nhật!"

"Đương nhiên rồi!", Yoo-jin thì thào đáp lại.

"Mà, cậu không được họ nhắn sao? Bài kiểm tra cuối của sáu người chúng ta sẽ được 0 điểm đó! Cậu không biết?"

Eun-kyu không nhìn Joong-woong, nhìn sang Gong Sik mới bước ra từ cửa hàng, trên tay cầm mấy túi quà lỉnh kỉnh, gương mặt nghệt ra, miệng lắp bắp: "0...0 điểm sao???"

Không chỉ Gong Sik, Yoo-jin cũng hết sức thất kinh: "0... điểm?"

"Không có gì lạ, tôi đã bảo chúng ta nên làm giấy phép rồi mà!", Kyung-bae trong người lấy ra bao thuốc, châm lên một điếu, rít một hơi rồi bỏ đi đâu đó. Cậu thấy không khí ở đây quá ngột ngạt, vả lại, Kyung-bae đang có vài điều khác cần suy tư.

Yoo-jin hết sức lo lắng, cũng bỏ ra một góc, là đi gọi điện.

Eun-kyu cầm lấy một túi quà trên tay Gong Sik, mở ra ngó vào. Cô nhăn mặt, ngước lên nhìn cậu ta: "Gu thẩm mỹ của cậu..."

"Hơ... C-Của tôi làm sao? Mà mẹ nó, giờ chuyện này quan trọng à? 0 điểm sao? Sao giờ cậu mới nói??? Hai bài trước trung bình suýt trượt rồi, giờ 0 điểm sao mà qua môn?"

Gong Sik muốn mắng chửi Boo-jin lắm rồi. Nếu nàng ta không vô trách nhiệm, nếu nàng ta không khuyến khích việc không làm giấy phép xin nghỉ, liệu tình hình có khác không?

"Môn đó không khó, học theo tôi là được!", Eun-kyu đáp lại thật thản nhiên, mở thêm vài túi quà nữa trong tay Gong Sik ra, kết quả vẫn là cái nhăn nhó coi thường thẩm mỹ của cậu bạn thân quá tệ.

"V-Vậy sao? Được! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ!", Gong Sik như con cá mắc cạn được ném trở lại biển, long lanh ánh nhìn biết ơn hướng Eun-kyu.

"Ừ, nên chăm chỉ...", ngừng một chút, Eun-kyu quay sang phía Joong-woong vẫn đang chăm chăm nhìn mình. Cô lại cười với cậu ta, thậm chí là giương khoé môi lên hết cỡ: "Tôi nghĩ cậu Joong-woong cũng nên cởi mở hơn với bạn cùng lớp, sau này nếu có trốn học còn có người báo tin cho!"

Joong-woong nổi gân xanh ở thái dương, nắm tay siết lại thật chặt. Một lúc như vậy, Joong-woong chớp mắt một cái thật lâu, khi mở ra, sự bình tĩnh đã trả về phía cậu. Joong-woong cũng nở nụ cười, gật đầu nhìn Eun-kyu: "Cậu Eun-kyu nói rất đúng! Tôi nghĩ tôi đã quá cẩn thận trong việc kết bạn rồi. Từ giờ tôi có lẽ thực sự phải thay đổi, như vậy mới xử lý được nhiều tình huống! Tôi sẽ về Seoul trước, các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé!"

Joong-woong hơi nghiêng người chào Eun-kyu. Cậu xoay lưng, chậm rãi rời khỏi nơi này, nụ cười ban nãy diện ra cũng đã thu lại rồi.

Mình sao phải bực đây? Eun-kyu càng yếu đuối như bây giờ càng có nhiều điểm yếu, sao mình phải bực bội?

Hôm nay tôi để cậu thắng, chuyện sau này, sẽ trả cả vốn lẫn lãi!

"Ơ... Joong-woong, về rồi sao? J-Joong-woong!", Gong Sik lật đật chạy theo Joong-woong.

"Ừ, tôi có chút chuyện nên về trước! Về thôi Yoo-jin!"

"... Vâng, em rất xin lỗi, liệu Giáo sư có thể... Alo-alo!!!!" Mẹ kiếp, đúng là khốn nạn mà! Mẹ sẽ giết mình mất!!!

"Chúng ta có thể đi cùng nhau mà, cậu vội quá vậy-...."

Eun-kyu dõi theo Joong-woong. Đôi mắt cô tỉ mỉ đặt lên bóng lưng cậu ta, nụ cười tự tin ban nãy của Joong-woong làm Eun-kyu muốn nhe nanh phòng vệ. Cô không rõ Joong-woong vì sao lại nhắm vào cô. Nếu là vì đồng hạng liên tục khiến sự kiêu ngạo của cậu ta bị đả kích thì quá đơn giản rồi. Hẳn phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó. Joong-woong quá bí ẩn, có người cha là Nghị viên, thông tin tuyệt đối được bảo mật cẩn trọng, không thể có chuyện muốn điều tra là có thể điều tra.

Mình còn chưa nói chuyện với thằng đó bao giờ, sao lại chọn mình làm đối tượng công kích?

Eun-kyu nghiêng đầu một cái suy tư, mà tạm thời chưa có câu trả lời nên quyết định gác sang một bên.

"Kệ vậy! Đi đến chỗ Min-jae đã!!!"

.

.

.

Min-jae đặt hoa lên phần mộ, chắp tay lẩm nhẩm gì đó, xong xuôi hướng về phía Boo-jin, nhẹ nhàng nói: "Phiền em quá, còn đi cùng tôi tới tận đây!"

"Phiền gì chứ? Eun-kyu không nói em cũng muốn đi cùng chị, nếu em ở lại đó với họ em sẽ bị ngộp thở mà chết mất!", Boo-jin ngán ngẩm.

Nói đến đây, Min-jae nhìn Boo-jin, cẩn trọng hỏi: "Cậu Joong-woong đó, em có biết cậu ta không?"

"Cậu ta là con trai một nghị viên. Là người đồng hạng với Eun-kyu rất nhiều năm rồi. Gia thế hay trí tuệ đều có thể sánh với Eun-kyu đó chị, Gong Sik bảo họ được gọi là kì phùng địch thủ thời học sinh!"

"Tính cách thì sao?", Min-jae nâng mày.

"Em không rõ nữa, mà sau hôm qua chị cũng cảm nhận được đúng không? Đó là một người đáng sợ, hình như chẳng coi ai là bạn bè đâu!", nghĩ về nụ cười của Joong-woong khi thấy Kyung-bae bị Eun-kyu dạy dỗ hôm qua, Boo-jin nhăn mày lè lưỡi: "Em muốn chuyển lớp quá, học cùng cậu ta có lẽ từ giờ áp lực lắm đây!"

Min-jae đương nhiên cảm nhận được sự đáng sợ Joong-woong đem lại. Nó khiến con người ta hết sức bất an khi đối diện với cậu ta, đặc biệt là ánh mắt soi xét và phán xét ấy, nó làm mọi người đều muốn nhảy xuống vách núi để thoát khỏi cái nhìn chăm chăm của cậu.

Min-jae rất lo cho Eun-kyu.

"Tôi không ở cùng Eun-kyu khi ở trên trường. Tôi sẽ luôn dặn dò em ấy cẩn thận khi ở nhà nhưng... nếu chẳng may có gì đó bất chợt ập tới tại lớp học, Boo-jin, em có thể giúp tôi để mắt đến Eun-kyu được không? Có một người thông minh như em ấy, người đó lại mang ác ý sẽ là kẻ rất nguy hiểm!"

Boo-jin tròn mắt nhìn nét lo lắng lộ liễu triệt để trên mặt Min-jae, một hồi thật lâu mới cười một tiếng, gật đầu.

"Em không thích phiền phức nhưng nếu là chị Min-jae nhờ vả em sẽ chú ý đến cậu ta. Nhưng chị Min-jae à, chị đừng lo lắng, Eun-kyu sẽ không thua người đó đâu, cậu ấy đã nói với em thế đó! Nên nếu là Eun-kyu khẳng định, chị hãy yên tâm!"

"Eun-kyu nói vậy sao?"

"Vâng! Nên là chị cứ yên tâm! Chúng ta về thôi, còn đi chơi một chút chứ!?"

"À... Ừ..."

["Này, nhưng tôi cảm thấy lạ lắm!"]

["??? Cậu vẫn chưa ngủ sao? Im miệng mà ngủ đi!"]

["Thì có cậu ở đây nên mới chưa ngủ được mà muốn hàn huyên chút đó!!! Cậu không thích thì sang phòng Gong Sik đi!"]

["... Muốn nói gì nói đi!"]

["Hì hì... Sao cậu tự tin cậu không thua vậy? Joong-woong đó rất giỏi đó, còn đồng hạng với cậu bao năm rồi!"]

["Vì sao tôi tự tin à? Đơn giản thôi, vì nó chưa bao giờ được tôi coi là đối thủ!"]

["Aigoo~~~ Cậu kiêu căng thật đấy! Không phải đối thủ mà đồng hạng sao?"]

["Vì nó đồng hạng tôi nên tôi mới biết nó không thể là đối thủ của tôi đấy!"]

["Trời ạ, cậu nói chuyện thật khó hiểu!"]

["Ngủ dùm tôi đi!"]

["Cậu chán chết mà!!!"]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net