Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45:

"Xin lỗi hai em, hai em hào hứng với một nhà hàng sang trọng, nhưng tôi lại làm mất cái hào hứng đó!"

Min-jae quả thực cảm thấy có lỗi với tình huống này. Nếu theo kế hoạch ban đầu, Eun-kyu, Gong Sik, Boo-jin hướng tới một nhà hàng cao cấp và việc tỉ mỉ thiết kế với nội thất đắt tiền là điều phải làm để đẩy cấp độ nhà hàng lên cao. Khi từ Busan trở về Seoul, mấy ngày sau đó Gong Sik và Boo-jin lôi kéo Min-jae đi rất nhiều các nhà hàng 5 sao nổi tiếng thuộc các quận để tham khảo. Mà càng tới nơi sang trọng ấy, nàng càng cảm thấy làm việc trong môi trường cao cấp không hợp với nàng.

Không khí những nơi đó rất tịch mịch, mang cho Min-jae cảm giác trống trải. Hơn nữa giá cả quá cao, không phải ai cũng có thể tới nơi sang trọng đó dùng bữa. Tầng lớp thượng lưu mới có thể.

Nhà hàng Min-jae muốn mở là một không khí vui vẻ, người ta có thể nói chuyện với nhau thoải mái mà không bị đánh giá hay cảm thấy bị làm phiền, một nơi mà bất kể tầng lớp nào cũng có thể ghé qua dùng bữa. Một nơi không có rào cản giữa mọi người, ai ai cũng bình đẳng.

Nàng chỉ muốn có thể được nấu ăn ở môi trường như vậy mà thôi. Nó phù hợp với nàng nhất.

Gong Sik và Boo-jin ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn Min-jae. Họ không hiểu nàng sao lại cảm thấy có lỗi, thậm chí nghe Eun-kyu giải thích cặn kẽ họ còn thực sự ủng hộ quan điểm của Min-jae, sao lại có thể mất hứng đây?

"Hào hứng của bọn em là được cùng chị và Eun mở nhà hàng mà chị dâu!", Gong Sik khoác vai Eun-kyu, cười nhăn nhở nói tiếp: "Em cảm thấy sự thay đổi này rất nhân đạo. Em duyệt!"

"Em cũng duyệt! Quan trọng là chúng ta đều vui vẻ. Nếu mở một nhà hàng tầm trung, số lượng người tới thưởng thức tay nghề của chị Min-jae sẽ tăng cao hơn! Very good!", Boo-jin nâng ngón cái lên biểu quyết.

Eun-kyu nhăn nhó thoát khỏi cái bá vai bá cổ của Gong Sik. Cô nâng giáo trình lên, vỗ vào nó mấy cái cằn nhằn: "Tập trung vào bài thi tuần sau đã! Hai cậu cứ đổi chủ đề để thoát khỏi việc học thì bao giờ mới xong? Mà không muốn học có thể về mà? Ở đây làm gì???"

"Xì! Keo kiệt!", Gong Sik bĩu môi, ngay ngắn trở lại chỗ của mình, nói tiếp: "Sao cậu thu hẹp phạm vi kiến thức kiểu gì mà còn nhiều như này chứ? Đúng là bằng không mà!"

Eun-kyu cười như ma như quỷ. Cô thậm chí đã cất công làm một tập đề cương ngắn nhất có thể, đầy đủ nhất có thể cho riêng hai cái người lười học này vậy mà viễn cảnh gì đây? Vẫn bị kẻ ngốc nghếch Gong Sik phàn nàn, có phải hết sức đáng giận không?

"Ba trăm trang thu hẹp còn ba mươi trang rồi vẫn còn chê bai sao tên khốn có phúc không biết hưởng????"

Eun-kyu xắn tay áo, thái dương nổi gân xanh, mặt dí sát về phía Gong Sik doạ nạt. Gong Sik tái đi nhiều chút, ra dấu hoà hoãn, mau mau chóng chóng trở lại việc nghiêm chỉnh dùi mài kinh sử.

"Nhưng dài thật đấy! Bốn môn môn nào cũng như này tôi sẽ già rất nhanh cho xem! Eun-kyu, làm cho ngắn hơn đi!", Boo-jin uể oải nằm gục xuống bàn. Nàng ta ghét học nhất trên đời, tự hỏi có thể nào không cần học cũng ra trường được không?

Eun-kyu muốn đuổi Boo-jin ra khỏi nhà quá mức. Nếu Min-jae không đặt tay lên đùi kìm hãm sự bực bội của cô lại, cô quả thực không muốn nhân nhượng thêm. Số kiếp của Gong Sik và Boo-jin đúng là may mắn, nếu không có Min-jae bao lần dập lửa trên đầu Eun-kyu, họ chắc chắn đã "tạch" môn lâu rồi, khỏi thi thố.

"À này, trong bữa tiệc sinh nhật của ba tôi lần trước, cậu có đi không nhỉ?"

Gong Sik như nhớ ra chuyện gì lập tức nhìn sang Boo-jin. Nàng ta lắc lắc đầu, vẫn tư thế nằm gục xuống mặt bàn.

Chủ đề này làm Eun-kyu kinh ngạc, dò xét nhìn Gong Sik, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ba tôi hôm đó bị chọc giận, sau bữa tiệc càng giận hơn khi nghe được tin bà chị Sin-ah đó bắt ghen nhầm người. Người phụ có hào quang rực rỡ hôm đó là do được nhờ tới, không liên quan gì đến anh Cha-joon. Chuyện quan trọng là, cô gái cặp với anh Cha-joon, chết rồi đấy! Là bị giết chết!"

"S-Sao???"

Min-jae kinh hãi, mở căng mắt nhìn Gong Sik. Nàng muốn nghe một câu xác nhận lại, để biết mình không hề nghe nhầm điều gì.

Gong Sik không hiểu sao Min-jae lại mang biểu cảm hoang mang như vậy, nhưng nghĩ phụ nữ nghe chuyện chết chóc nên nhạy cảm, không thắc mắc thêm. Cậu gật đầu hướng Min-jae, kể tiếp sự tình mình nghe ngóng được: "Tôi biết được chuyện này là vì anh Cha-joon vẫn liên lạc với người phụ nữ đó nên thành kẻ tình nghi. Mà anh ấy có bằng chứng ngoại phạm nên được thả rồi. Rất sợ đúng không?"

Gong Sik rùng mình kể lại. Không khí lúc này rất tệ, trùng xuống đến thảm hại. Min-jae thất thần, bủn rủn chân tay, bấu víu lấy cổ tay Eun-kyu.

Nàng nhìn cô, cảm giác kinh sợ hiện rõ trên gương mặt.

Cô gái đó là một người quen của nàng. Thời gian đó đã nương tựa nhau vài lần nên hảo cảm dâng cao, đối xử với nhau không tệ, miễn cưỡng cũng có thể coi nhau như bạn bè. Mà người ta chết rồi, là bị giết chết... Nàng sao không cảm thấy sợ hãi và đau buồn đây?

Nhưng tại sao lại bị giết chết?

Eun-kyu gỡ tay Min-jae ra khỏi cổ tay mình, rồi nắm lấy bàn tay ấy của nàng, khăng khít chặt chẽ. Cô nhìn Gong Sik, nhăn mày: "Sao biết bị giết?"

"Cô ta là gái điếm, ôm một đống nợ. Khi cảnh sát kiểm tra hồ sơ xuất cảnh thì thấy có một lần đã mua vé máy bay nhưng không kịp rời khỏi, chắc là bị tóm về. Lần này không rõ tại sao, có thể là trốn tiếp, họ không tha cho nữa nên giết. Dàn dựng như vụ treo cổ tự tử, nhưng cảnh sát vẫn chưa khép vụ án, nghi vấn là bị giết! Điều tra anh Cha-joon kĩ lắm. Cổ phiếu công ty giảm mạnh ngay trong ngày hôm nay, hôm nay cậu không đọc báo sao?"

Eun-kyu thường nắm tất cả tin tức nhưng hôm nay có nhiều việc xảy ra nên bận bịu cả ngày, giờ nghe tin từ Gong Sik mới mau chóng lấy tay không thuận, mở điện thoại ra đọc thử thông tin.

"Tự nhiên kể chuyện này ra làm gì? Cậu làm tôi mất hứng học rồi! Không học nữa! Về thôi mai tiếp tục!"

Boo-jin rất muốn về, đây là cái cớ hoàn hảo nhất, và Eun-kyu dường như bị thu hút bởi tin tức ban nãy Gong Sik kể nên sẽ không cằn nhằn thêm, chắc chắn!

"Ừ... Vậy mai! Chị dâu, Eun, bọn em về trước đây! Trưa mai tan học bọn em qua nhé chị!"

"À... Ừ! Để tôi... ra mở cửa!"

Eun-kyu giữ Min-jae lại, cô sẽ không để nàng đứng lên mà làm bất kể điều gì với tâm trạng như bây giờ, nói: "Để tôi tiễn các cậu!"

"Aigoo~ Quý hoá quá~~~!"

Boo-jin chọc ghẹo, rời khỏi nhà Eun-kyu với mấy cái ngáp dài.

Nhìn Gong Sik và Boo-jin lên xe ô tô, trong xe vẫn ồn ào tiếng chí choé, hai người này luôn cãi cọ như vậy. Xe nổ máy rồi lăn bánh, Eun-kyu đứng đó nhìn đến khi đèn đỏ ở đuôi xe không còn thấy được nữa, cô mới đóng cổng trở vào trong nhà.

Min-jae giống như mất hồn, tay xếp tập sách vở nhưng không nhìn tới nó, vô định nhìn đi một nơi khác. Trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ.

"Chị và người đó thân thiết không?"

Eun-kyu cúi người, cùng Min-jae thu dọn đồ đạc, vừa chậm rãi hỏi nàng.

Giật mình, Min-jae nhìn lên cô. Nàng nhớ lại khoảng thời gian rất lâu về trước, nhớ về sự giúp đỡ của người kia dành cho mình và ngược lại rồi ngập ngừng gật đầu: "Bọn tôi bị nhốt cùng một nơi khi cả hai mới 16. Sau này bọn tôi bị tách ra, tôi không rõ cô ấy đi đâu nhưng khoảng thời gian vừa rồi cô ấy tìm được số điện thoại của tôi và chủ động nhờ vả chuyện dự tiệc. Tôi không ngờ..."

Min-jae bặm môi, sự sợ hãi khiến nàng không thể nói thêm bất kì điều gì nữa.

Bị tách ra?

Là sao?

Eun-kyu nhăn mày thực đậm. Cô muốn biết cặn kẽ, cô phải biết tất cả để có thể bảo vệ được Min-jae. Cô không rõ người phụ nữ kia tại sao bị giết? Liệu có phải do thiếu nợ không? Sự bỏ trốn khiến cô ta làm bọn chủ nợ ngứa mắt? Giá trị cô ta không còn? Là gì cũng được, cô muốn biết, cô phải biết. Eun-kyu phải cẩn trọng và đa nghi, như vậy mới có thể bảo vệ người cô yêu.

Eun-kyu sẽ không hỏi thêm Min-jae. Nàng cần được trấn an, giờ không phải lúc tìm hiểu những điều đó.

"Min-jae, tôi biết giờ chị đang hoảng loạn nhưng hãy bình tĩnh. Sẽ không có chuyện chị bị đám người nào muốn đoạt mạng, chị đã trả hết số nợ đó, không còn ràng buộc nào hết. Và tôi ở cạnh chị, tôi sẽ bảo vệ chị khỏi mọi chuyện nên chị hãy yên tâm, được chứ?"

Dang tay ôm lấy Min-jae vào lòng. Eun-kyu dựa mặt lên đầu nàng, khi cảm thấy sự run sợ của nàng đã dịu đi trong vòng tay mình, cô mới nhẹ nhõm được một phần.

Eun-kyu biết mình có rất nhiều việc phải làm để bảo vệ tình yêu này. Ngày mai khi ánh bình minh ló rạng, cô sẽ bắt đầu đi tìm hiểu mọi chuyện. Cô chỉ muốn Min-jae yên lòng, an yên ngày qua ngày, không phải lo lắng hay sợ hãi. Nàng xứng đáng được hạnh phúc bên cô, Eun-kyu chỉ cần biết vậy thôi.

Tôi sẽ bảo vệ chị... Nhất định là vậy...

*-*-*-*-*

Thư ký Han tóm cằm đọc lướt tin tức trên tab, bài báo này hôm qua anh đã đọc rồi nên rất nhanh đã đem trả lại tab cho Eun-kyu, nói: "Tôi hiểu rồi, vậy là cô Seo Min-jae quen người phụ nữ này!?"

Eun-kyu gật đầu, không nghĩ Thư ký Han bình tĩnh như vậy, hỏi: "Anh biết được gì sao?"

"Vâng! Không nhiều nhưng tôi nghĩ đáng để tiểu thư lắng nghe và yên tâm!", Thư ký Han đan mười đầu ngón tay vào nhau, đặt lên mặt bàn, chậm rãi tiếp tục: "Cô Seo Min-jae không thuộc đường dây gái gọi của người phụ nữ này. Danh tính của người phụ nữ này bị che đậy tuyệt đối, không thể tìm thấy thông tin nào từ cô ta, cô ta có lẽ phục vụ vài người quyền lực. Còn cô Seo Min-jae chỉ là gái gọi cao cấp thông thường, phục vụ những người có nhiều tiền, được môi giới công khai. Có tiền là sẽ chuộc được cô Seo Min-jae, có tiền cũng mua lại được hết thông tin của cô ấy. Họ bán rất nhanh vì cuộc trao đổi này có lợi cho họ, dây dưa với người tự do sẽ khiến họ dễ bị cảnh sát đánh hơi vả lại với họ cô Seo Min-jae đã hết giá trị từ lâu rồi. Độ tuổi 25 là đã không còn nhiều giá trị trong thế giới đó, cô Seo Min-jae, lúc hỏi tới họ còn rất mơ hồ nhớ đến là ai. Vậy nên tiểu thư, đừng lo lắng!"

"Vậy sao...", Eun-kyu ngờ vực nhìn Thư ký Han. Cô soi xét anh ta, tỉ mỉ đến mức Thư ký Han đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Cô nhàn nhạt mở lời: "Sao anh biết chuyện đó?"

Tiểu thư đa nghi như Chủ tịch vậy...

Thư ký Han cười khổ, ra dấu tay hoà hoãn, là muốn Eun-kyu thu áp lực đặt lên người anh. Eun-kyu cũng không ngại, cô chớp mắt một cái, không khí đã trở nên dễ thở hơn rất nhiều rồi.

Thở phào, Thư ký Han sau khi uống cốc nước mới nói tiếp: "Tôi không am hiểu rõ như tiểu thư nghĩ đâu. Ba tôi khi còn sống có nói nên tôi mới biết. Trường hợp như cô Seo Min-jae xử lý rất dễ, còn nếu cô Seo Min-jae phục vụ những người quyền lực, cô ấy sẽ không bao giờ được tự do đi lại hay đưa danh thiếp giữ mối, chưa kể sẽ không thể tìm thấy bất kể thông tin gì của cô ấy!"

Eun-kyu híp mắt chăm chăm nhìn Thư ký Han. Thấy anh ta lộ rõ khổ sở và oan uổng thì mới ngừng lại sự đa nghi của mình dính lên người anh. Thở hắt một tiếng, dù rằng vẫn còn vài thứ khó hiểu nhưng dẫu sao Min-jae không liên quan đến sự nguy hiểm kia, vậy là được rồi.

Eun-kyu đứng lên, Thư ký Han cũng vội vã đứng lên theo.

"Vị trí bất động sản tôi nhờ anh tìm sao rồi?"

"Vâng! Tôi tìm được ba chỗ, giờ tôi sẽ đưa tiểu thư đi!"

"... Ông không có việc gì cần đến anh sao? Nếu anh bận tôi có thể tự đi!"

"Chủ tịch nói tôi sau này sẽ là Thư ký của tiểu thư, giờ nên dành thời gian đi lo công chuyện cùng tiểu thư nhiều hơn. Tiểu thư yên tâm, tôi đã dặn trợ lý, có việc gì thực quan trọng tôi sẽ về xử lý!"

"Được rồi... Cảm ơn anh! Xin lỗi anh chuyện ban nãy, tôi buộc phải đa nghi!"

Tiểu thư xin lỗi sao...

Thư ký Han xúc động không thể nói câu nào khiến Eun-kyu nhướn mày khó hiểu nhìn anh ta: "Sao vậy?"

"K-Không... Tiểu thư, chúng ta đi thôi!"

"À, ừ!"

Cô Seo Min-jae khiến tiểu thư thay đổi nhiều quá...

Thực tốt quá...

- - - - -

Tác giả: Vào đọc bình luận thấy mấy bạn sợ hãi bắt đền tôi... drama mà... phải kịch tính chứ... Aigoo~~~ Tôi không đẻ ra tình tiết hư cấu trong khi viết đâu đó, mạch truyện đúng như tôi đặt ra từ ban đầu. Đại khái drama dây dưa còn dài, cứ thong thả thôi!!!! Chúc mọi người đêm Noel vui vẻ nhé!!!

------
Editor: mình đang đi công tác, dịch hơi ẩu có gì mọi người note chỗ sai cho mình nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net