Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Min-jae trong chiếc mặt nạ màu bạc choáng váng bước vào trong bữa tiệc của một đám người cao quý. Suy nghĩ bản thân mình thật thấp hèn lập tức xuất hiện trong đầu nàng. Bởi những ánh nhìn đang hướng về phía này, nàng thực sự như muốn bị bóp nghẹt ở cổ họng.

Mình đang làm cái quái gì ở đây?

Với những gì nàng được biết, đây là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ. Nhưng, dường như nàng đã bị lừa.

Mình nên rời khỏi đây!

Đôi chân nàng quyết định không bước sâu vào trong bữa tiệc này nữa, nó dừng lại rồi đột ngột cơ thể quay lại, là hướng tới cửa ra vào.

*Pặc

Cổ tay Min-jae bị tóm thật chặt, ít nhất, nó là lý do khiến nàng dừng bước và quay lại.

Là một người đàn ông rất cao lớn. Anh ta mang vẻ ngoài bóng bẩy, với mùi nước hoa hắc đến muốn ngộp thở.

Mặt nạ đen bằng lụa che nửa gương mặt trên, nửa gương mặt dưới, đôi môi anh ta nở một nụ cười hết sức nam tính.

"Em có bạn nhảy chưa?"

Khẽ nhăn mày, Min-jae cố gắng khéo léo thoát khỏi cái nắm cổ tay thân mật vô lý của người đàn ông. Nàng đáp: "Tôi hơi mệt nên sẽ về sớm!"

Người đàn ông không lấy vậy làm chán nản, anh ta cười thêm căng cơ mặt, kéo nàng sát lại gần mình hơn.

"Em dường như đến một mình. Xin lỗi vì sự vô lễ, nhưng tên tôi là Song Byung-chul. Chắc em biết tập đoàn xây dựng SongDae chứ? Tôi là cháu nội của Chủ tịch tập đoàn SongDae. Nhiêu đó đáng để em dành một chút thời gian khiêu vũ với tôi phải không, tiểu thư?"

Đâu phải những lời ghê tởm?

Nàng thừa nhận, gã này quá lỗ mãng, nhưng nếu nói đến ghê tởm, chắc chắn không bằng những lời lẽ những kẻ quý tộc nàng đã ngủ cùng.

Nếu là Min-jae của mấy ngày trước, chắc chắn một điều, gã đàn ông này chính là một đối tượng thơm ngon của nàng.

Nhưng Min-jae của hiện tại lại hình dung ra gương mặt một cô gái nào đó.

Trong đầu nàng lúc này thực ra không hề nghĩ tới tiền hay những thứ liên quan, mùi nước hoa lấn át của gã đàn ông trước mặt khiến nàng thực sự khó chịu tới khó khăn, nó khiến bản thân nàng chỉ nghĩ đến duy nhất một người, cùng cái nhăn mày của người ta...

Nếu lúc trở về em ấy ngửi thấy... chắc chắn sẽ thành vấn đề lớn...

"Mong cậu bỏ tay ra, giờ tôi phải trở về!"

Một cái giựt mạnh, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi cái nắm tay hung hăng đó.

Gã đàn ông sẵn một chút men, anh ta không dễ dàng bỏ cuộc, mau chóng gằn giọng.

"Cô đang sỉ nhục tôi sao? Tập đoàn tôi đứng thứ tư trong bữa tiệc này về gia thế và thế lực. Cô không biết mình đang đắc tội gì đâu. Tôi sẽ không để yên mà cho qua. Ả đàn bà ngu ngốc!"

Đáp lại ánh mắt đang tức giận tột cùng bằng một ánh mắt ảm đạm. Trên đời này, những hăm dọa nào đó, thật sự khiến Min-jae chán ghét.

"Cuộc đời tôi đã đủ khốn nạn rồi, cái không để yên của cậu thực ra cũng chỉ như vết kiến đốt bên cạnh những bầm dập trên cơ thể tôi mà thôi.", Min-jae cười khẩy đáp trả.

"Cô!!!!"

Nàng xoay người mặc kệ sự tức tối từ kẻ đứng phía sau mình.

Mỗi lúc càng thêm choáng váng đầu óc, Min-jae nhận ra không khí lúc này càng lúc càng ngột ngạt. Nàng nhăn mày, hơi tựa vào tường, cố điều chỉnh nhịp thở.

Một đám quý tộc cười cười nói nói...

Một bữa tiệc sa hoa....

Và một phụ nữ rẻ mạt như mình...

Bất chợt tiếng nhạc ngừng, một hỗn tạp thanh âm khác vang lên. Là xôn xao bàn tán.

Min-jae sau một hồi choáng ngợp cuối cùng cũng đã có thể đứng thẳng lưng, nàng cẩn trọng, bước về phía cửa lớn.

"Đứng lại!"

Tiếng gọi một người phụ nữ, khá rõ ràng nên khiến cho cả thân thể nàng phải phản xạ theo.

Lúc này, đám người đứng đối diện nàng, ánhh mắt của họ là hướng về nàng...

Lời bàn tán to nhỏ, cũng là hướng về nàng...

Mọi thứ hỗn tạp xấu xa... hết thảy là đang chĩa về phía Min-jae.

Khẽ nhíu mày, một trận khó hiểu phức tạp ập tới.

Min-jae có cảm giác bất an, thực sự bất an!

Người phụ nữ mới hô lớn tiến về phía nàng, Min-jae nhận ra trang phục thì không bất ngờ bởi vì đã gặp người này trong nhà vệ sinh khi nãy.

"Có chuyện gì?", Min-jae nhẹ nhàng lên tiếng nhưng cũng pha cả cẩn trọng theo bản năng.

Người phụ nữ kia liếc xuống bàn tay nàng, rồi một cái nhếch cười, ả gằn giọng mang nét chua ngoa hống hách: "Chiếc nhẫn này, cô lấy đâu ra?"

Giật mình, Min-jae nhìn về phía bàn tay trái của mình. Lập tức ánh mắt nàng căng thẳng, dường như nàng đã mường tượng gì đó trong đầu, nhưng lại không thể phản kháng mãnh liệt.

"C-Cái này... Không phải cô đã đưa nó..."

"Cô có phải khách mời của bữa tiệc này không?"

Ả chen ngang khiến Min-jae không thể thêm lời thanh minh. Sự tình trong đầu Min-jae lúc này là: khi nãy trong nhà vệ sinh, người phụ nữ đã-từng-cởi-mở này nhận là người quen của một người - người đàn ông mang cái tên nàng biết - cũng là nguyên nhân khiến nàng ở đây tối nay, người phụ nữ này đã cho nàng chiếc nhẫn rồi nói "đây là tín vật của bữa tiệc, muốn vào trong phải mang theo".

Là như vậy, tại sao lại có chuyện ả ta không quen biết nàng, cũng không biết chiếc nhẫn này từ đâu ra được?

Còn câu hỏi thứ hai của ả... thực sự nàng không rõ phải trả lời sao? Vì cảm giác có trả lời thế nào cũng vẫn là sai.

"Tôi..."

"Khách mời của buổi tiệc, phụ nữ mang mặt nạ trắng, đàn ông mang mặt nạ đen, chủ tịch Gong và gia đình của anh ấy sẽ mang mặt nạ vàng. Bao năm qua vẫn luôn là vậy, trong bữa tiệc toàn đối tác thân quen, không ai không rõ. Còn cô - một chiếc mặt nạ bạc, vậy tôi muốn hỏi cô, cô có phải là khách mời của bữa tiệc không? Và tại sao, tại sao cô lại lấy cắp chiếc nhẫn của tôi?"

Ăn... cắp sao???

Sửng sốt, Min-jae lập tức nàng tháo chiếc nhẫn đắt tiền ấy ra khỏi ngón tay mình: "Tôi không hề lấy cắp, chính là-..."

"Sao cô không tháo mặt nạ ra cho tôi xem? Nếu cô là khách mời, chủ tịch sẽ nhận ra ngay, còn không phải, thì mọi thứ sẽ rõ ràng!"

Chiếc mặt nạ bạc... người đàn ông kia nói cũng là tín vật để được vào trong bữa tiệc....

Nếu tháo chiếc mặt nạ này xuống, mọi chuyện coi như xong, nàng sẽ trở thành kẻ thù của một đám quý tộc nơi này.

Đã bao lần cay đắng, cứ nghĩ sẽ có một cuộc sống khác, vậy mà... Min-jae cắn chặt môi... vậy mà tại sao mình vẫn đâm đầu vào rắc rối?

Tủi nhục bấy lâu, sao hết lần này đến lần khác vẫn cứ làm trái tim con người trở nên muốn nhuộm một màu đen?

*PẶC

Chiếc mặt nạ của Min-jae bị người phụ nữ thô bạo đối diện giật mạnh xuống. Trong chốc lát, gương mặt mỹ lệ lộ diện.

Quá đỗi thu hút...

Quá đỗi xinh đẹp...

Quá đỗi quyến rũ...

Mọi lời tán dương đều hướng tới gương mặt rồi cả những đường cong trên thân thể nàng.

Nhưng những thứ đó chỉ hiện hữu trong chốc lát.

Sau cùng, nét đẹp này lại đính kèm với cụm từ - ả đàn bà trộm cắp.

Một đám đàn ông tặc lưỡi: "thật phí phạm!".

"À, ra đây là bộ dạng của cô sao? Quả là ả đàn bà không có liêm sỉ?"

Lại thêm một tội danh nào đó quá đỗi bất ngờ gán thêm lên người nàng.

Min-jae lúc này tai thực sự chỉ nghe tiếng ù ù bên tai. Bàn tán chưa vơi đi, sau câu nói ban nãy càng thêm náo động.

Người phụ nữ hướng về phía Chủ tịch Gong: "Chủ tịch Gong, chắc chắn ả đàn bà này không phải khách mời của bữa tiệc của anh phải không?"

Chủ tịch Gong vốn đang nén giận nãy giờ, lời này của ả đàn bà kia như giọt nước tràn ly. Ông ta không ngờ rằng bữa tiệc sinh nhật của mình lại trở thành một mớ hỗn độn đáng xấu hổ. Mọi tội lỗi lúc này chỉ do một người gây nên - một ả đàn bà trộm cắp không ra gì.

Một cái gật đầu nghiêm khắc từ phía người chủ trì bữa tiệc: "Đúng!"

"Vậy là đúng rồi! Một con điếm làm sao có đủ cốt cách để đến đây?"

Sửng sốt, Chủ tịch Gong không thể tin vào tai mình. Mức độ nghiêm trọng trong bữa tiệc ngày hôm nay thực sự gia tăng, nó bị vấy bẩn một cách tệ hại: "Là sao?", Chủ tịch Gong cả kinh.

"Anh không biết gì sao? Đây là một con điếm cao cấp, chuyên dụ dỗ những người giàu có, những nhà tài phiệt, kể cả các thiếu chủ mới lớn, ả ta cũng không buông tha. Em tình cờ biết được khi ả đang cố câu dẫn anh Cha Joon. May mắn vì anh Cha Joon chỉ yêu mỗi em nên đã đem chuyện này kể với em. Các vị phu nhân, nhân đây hãy nhớ kỹ gương mặt con điếm này, vẻ đẹp này, thân hình này chính là vũ khí của ả, khiến ả cướp chồng của mọi người đấy!"

Xôn xao đã không còn nữa.

Thay và đó là những lời chửi rủa thật khó nghe.

"Con điếm khốn nạn"...

"Không có liêm sỉ sao?"...

"Sao nó dám vào đây?"...

"Nó định kiếm mối làm ăn?"...

"Thật bốc mùi"...

Một miếng bánh kem ném thẳng vào người nàng.

Rượu vang từ lúc nào cũng hất đến chỗ nàng không thương tiếc.

Thức ăn, thức uống, đã dính đầy trên một vẻ đẹp lộng lẫy.

Đôi mắt Min-jae tối sầm, một chút lờ đờ bất cần lộ ra.

Nàng nhắm mắt một cái thật chặt, rồi lập tức, mở căng đôi mắt mình.

Là một ánh nhìn lả lơi, với một nụ cười chế giễu.

Nàng cười ngặt nghẽo, đến mức phải ôm lấy cơ thể mình, để tràng cười lớn này cứ vậy phát ra cả một căn phòng rộng lớn.

HAHAHAHA....

"Cô ta bị điên sao?"

"Con đàn bà vô học, vô liêm sỉ!"

"Hahaha... một bữa tiệc thật thú vị. À phải rồi, đúng là tôi tới kiếm "mối làm ăn" mới đấy, chỉ tiếc là bị phát giác quá sớm mà thôi. Hahaha..."

"Ai đó mau lôi cô ta ra ngoài đi!"

"Làm gì có ai dám động tới thứ dơ bẩn đó, thật là..."

"Đúng là điên thật rồi, sao có thể nói như vậy?"

"Nhưng mà!"

Min-jae ngừng cười, tròng mắt bất giác như một khối băng, ảm đạm, lạnh lẽo, đầy u uất. Một ánh nhìn mà khiến cho người ta mang cảm giác cô độc và lạc lối đến sợ hãi.

"Chửi rủa tôi cũng hay lắm, nhưng tôi đếm được vài gương mặt "khách quen" của mình ở trong đây. Nếu có cốt cách, có liêm sỉ thì sao còn ngủ với một con điếm như tôi đây đám đàn ông quý tộc?"

Min-jae cầm chiếc nhẫn, chậm rãi tiến về phía người phụ nữ vừa "vạch trần" mình phút ban nãy.

Nàng mỉm cười, nụ cười lẳng lơ mà đưa đẩy: "Thứ này trả cô! Với cả..."

Đặt chiếc nhẫn lên bàn tay người phụ nữ kia, nàng hơi ghé tai ả, ánh mắt mềm mại hơi rủ xuống phía dưới sàn nhà.

Khẽ tiếng, chỉ đủ để hai người họ nghe được: "Tôi tới đây thay cô bồ nhí của chồng cô. Cô ta muốn trả lại cặp vé máy bay và muốn chấm dứt quan hệ, nhưng chồng cô sau tin nhắn cụt lủn "hẹn gặp tại bữa tiệc này" liền mất liên lạc nên cô ta không còn cách nào khác là phải tới dự bữa tiệc như đúng cái tin nhắn chồng cô gửi đến. Coi như tôi xui xẻo khi nhận lời giúp cô ta, vì cô ấy đang phải ở trong viện chăm sóc bà mẹ già mới trải qua cơn đau tim thập tử nhất sinh. Lý do chính là vậy, còn lý do phụ, có lẽ cô ấy không muốn nhìn thấy gương mặt của người đàn ông cô ấy thực sự yêu rồi buông một lời kết thúc. Màn bẫy này của cô thực nhầm đối tượng, nhưng tôi sẽ bỏ qua vì sự công phu của nó. Rất đáng "trân trọng" đấy chứ!? Giờ tôi phải đi rồi, vậy, tạm biệt phu nhân!"

Min-jae xoay người, bỏ ngoài tai lời chửi rủa khốn kiếp của đám đông thêm một lần cuối và bước đi.

Đâu ai nhìn ra cái nghiến răng?

Đâu ai nhìn ra đôi mắt mềm yếu cô độc?

Người ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng lả lơi của một con điếm nào đó...

Chẳng hơn chẳng kém...

Trong đám đông, một cô gái với chiếc đầm đen tuyền khẽ chen qua đám đông, bước chậm rãi, cũng là rời khỏi bữa tiệc, nối gót theo một người phụ nữ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net