Chương 30. Hiểm Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30 - Hiểm tình


" Alo?"

Lâm Dịch bắt điện thoại, tim như muốn nhảy ra ngoài vậy mà đầu dây bên kia vẫn không có hồi âm.

" Alo, alo?... Thiển Ngữ?"

" Thiển Ngữ, em có sao không ?"

Thật lâu, đầu dây bên kia vang lên một loạt tiếng vang, hình như là điện thoại rớt từ trên cao xuống, sau đó cuộc gọi bị ngắt.

" Thiển Ngữ!" Lâm Dịch tim như muốn ngừng đập, luống cuống tay chân gọi lại nhưng chỉ nghe âm thanh rè rè, điện thoại đã tắt máy. Đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh toát, Lâm Dịch điếng người

Âm thanh không nhanh không chậm của chuông điện thoại làm cho Lâm Dịch sợ tới mức hồn phi phách tán, bất chấp tất cả cô đạp cửa chạy như điên ra ngoài.

Ngồi ở trên xe, Lâm Dịch siết chặt tay lái khiến cho gân xanh nổi lên, đầu ngón tay tái nhợt.

Đầu óc vẫn còn tỉnh táo cô vội vàng gọi 120.

Tắt điện thoại, Lâm Dịch trực tiếp đạp ga tối đa, xe chạy trên đường như một tia chớp màu bạc xẹt qua, chỉ để lại một chút ảo ảnh, cũng may mắn ban đêm trên đường ít người cùng xe cộ qua lại.

" Két!!!"

Đạp mạnh thắng xe, đẩy cửa bước ra đồng thời đằng sau cũng vang lên tiếng kèn xe cấp cứu 120.

Lâm Dịch chạy lên nhà thuê của hai cô, may mắn chỉ là tầng hai rất nhanh đã tới trước cửa.

Thiển Ngữ......

Lâm Dịch tay run rẩy kinh dị, vài lần vẫn chưa thể tra chìa khóa vào ổ để mở cửa. May mắn nhân viên y tế đoạt đi chìa khóa trong tay cô, mở cửa tiến vào.

Lâm Dịch vọt vào phòng ngủ, mền gối trên giường hỗn độn, Chương Thiển Ngữ ánh mắt nhắm lại, sắc mặt xanh mét, môi thâm lại, một tay ôm ngực còn một tay thì đặt trên bụng, lồng ngực đã thấy không còn đập.

Lâm Dịch sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức gấp rút kêu lên: "Bác sĩ, Bác sĩ mau cứu người!!"

Nhân viên y tế mang cáng lại, nhanh chóng kiểm tra một chút tình huống của Chương Thiển Ngữ: " Tim không đập.."

Lâm Dịch lập tức ngồi bệt xuống mặt đất, cả người đờ đẫn: "Thiển Ngữ..." Đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt, vô ý thức nhìn những nhân viên y tế vội vã cứu giúp.

" Có!! Có nhịp tim đập!! Mau....Mau đưa đến bệnh viện!!"

Mãi đến khi Lâm Dịch thấy Chương Thiển Ngữ bị nâng lên cán đưa ra ngoài, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy theo đi vào xe cấp cứu. Cô nắm lấy tay của Chương Thiển Ngữ, kêu lên: "Thiển Ngữ, Thiển Ngữ......""

Chương Thiển Ngữ nằm ở nơi đó, trên mặt đeo chụp dưỡng khí, hô hấp mỏng manh, sinh mạng như sợi chỉ có thể đứt đoạn bất kỳ lúc nào. Lâm Dịch nhìn Chương Thiển Ngữ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, vô tình đọng lại trên khuôn mặt nàng, cô khóc: "Thiển Ngữ, chị xin em...đừng đi....." Dụi đầu vào bên cạnh nàng, nắm chặt lấy tay nàng " Thiển Ngữ, Thiển Ngữ...." cô khóc đến không thở nổi.

Chương Thiển Ngữ vừa được đưa xuống xe liền bị đẩy vào phòng cấp cứu, y tá bác sỹ toàn bộ đều chạy tới: "Làm ơn tránh ra, làm ơn tránh ra!!"

Lâm Dịch chạy theo nhưng tới trước cửa phòng cấp cứu thì bị cản lại, cô nắm lấy tay bác sĩ, khẩn cầu: "Bác sĩ, xin chị cứu em ấy. Tôi xin chị vô luận thế nào cũng phải cứu sống em ấy."

Vị bác sĩ kia gật đầu, chỉ nói một câu: "Sẽ cố gắng hết sức." rồi tiến vào phòng cấp cứu.

Lâm Dịch sắc mặt trắng bệch, đờ dẫn đứng bên ngoài. Đã không còn khóc nổi nữa, cô chỉ có thể nhìn đèn phòng cấp cứu, khoanh tay đứng một góc không động đậy, đầu óc hỗn loạn.

Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện suy nghĩ của Lâm Dịch bị rối rắm như vậy. Đây không phải sợ, mà là rối rắm vì bất lực, một loại vô lực cái gì cũng không nắm bắt được. Ánh mắt của cô nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, thật sự sợ một lần rời đi liền thành xa nhau vĩnh viễn. Cô khoanh tay, đi qua đi lại nơi hành lang, chờ đợi tin tức bên trong, không ngừng nói với chính mình: " Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể loạn!!! Bình tĩnh, Thiển Ngữ sẽ không xảy ra chuyện gì....."

Thời gian một giây lại một giây qua đi, Lâm Dịch cứ đi qua đi lại một chỗ, vẻ mặt bình tĩnh đến nhìn không ra cảm xúc. Nhưng cặp mày nhíu lại cùng ánh mắt lạnh tanh và hơi thở nặng nề liền làm cho người ta khó mà có thể xem nhẹ cô.

Cô phải làm điều gì đó, nếu không cô cảm thấy bản thân sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Đợi cho tới khi Lâm Dịch ý thức lại thì đã phát hiện không biết từ lúc nào mình đã cầm điện thoại gọi cho Dịch Nhàn.

Vừa định tắt đi thì bên kia đã bắt máy

" Alo, xin hỏi là vị nào...." Dịch Nhàn mơ mơ màng màng bắt điện thoại, nhìn thời gian thì đã gần năm giờ sáng. Trong lòng bà nén giận, không biết là ai thất đức lại gọi điện lúc mới sáng sớm thế này.

Vừa nghe thấy tiếng của Dịch Nhàn, Lâm Dịch đột nhiên liền khống chế không được lập tức khóc: " Mẹ...."

Dịch Nhàn tự nhiên nghe thấy tiếng Lâm Dịch khóc, cũng bị dọa ngây người, nửa ngày cũng không mở lời được, qua một hồi lâu bà mới lớn tiếng hỏi: " Con làm sao vậy?!"

" Mẹ, con rất sợ...Thiển Ngữ, em ấy...em ấy...."

Dịch Nhàn đầu dây bên kia nghe mà như lọt vào sương mù: " Talia, con đừng khóc, nói rõ một chút, Tiểu Ngữ bị làm sao?!"

Lâm Dịch siết chặt điện thoại, khóc nức nở: " Thiển..... Thiển Ngữ em ấy sắp không được...."

Dịch Nhàn bên kia cũng dọa hết hồn: " Tiểu Ngữ hiện tại đang ở đâu? Con bé thế nào? Đứa nhỏ xảy ra chuyện sao? Một người đang tốt lành như vậy làm sao mà lại có chuyện?!"

Trên mặt Lâm Dịch nước mắt tùy ý rơi xuống, khóc đến không nói thành lời.

Ngay cả Dịch Nhàn gọi vài tiếng, Lâm Dịch cũng không phản ứng: " Con hiện tại đang ở đâu?!"

" Là bệnh viện Nhân dân."

" Bệnh viện?"

Dịch Nhàn cúp máy, chuẩn bị rời giường, Lâm Vân nằm bên cạnh cũng bị đánh thức: "Làm sao vậy? Sáng sớm mà đi đâu..."

Dịch Nhàn một bên mặc quần áo một bên trả lời: "Điện thoại của Talia. Hình như con bé Tiểu Ngữ xảy ra chuyện, giờ đang ở bệnh viện Nhân Dân, em qua đó xem sao."

"Xảy ra chuyện gì?!" Lâm Vân hỏi, ấn tượng của ông đối với Chương Thiển Ngữ không tồi, vừa nghe nàng xảy ra chuyện cũng có chút lo lắng

"Không biết, trong điện thoại Talia cũng không có nói!" Dịch Nhàn trả lời, trong lòng lại nghĩ đến biểu hiện thất thố vừa rồi của Lâm Dịch trong điện thoại, chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn gì rồi.

" Anh cũng đi theo xem sao!" Lâm Vân nói xong cũng đứng dậy.

Đợi chờ trong vô vọng, tâm Lâm Dịch chậm rãi nặng nề hơn. Cô bắt đầu nghĩ có phải hay không ngay từ đầu mình đã sai lầm rồi không? Có lẽ không nên vì một chút chờ mong trong lòng mình, dẫu biết là nguy hiểm nhưng vẫn không để ý, khiến Thiển Ngữ lâm vào tình trạng như ngày hôm nay. Rõ ràng bác sỹ từng nói, thân thể Thiển Ngữ không thích hợp để mang thai, cô lại còn ích kỷ cứ hi vọng vào một điều may mắn viễn vông nào đó.

Cô quay đầu lại nhìn cửa phòng cấp cứu, có một dự cảm không lành chiếm cứ lấy suy nghĩ của cô, cô càng nghĩ lại càng bất an, toàn thân từng trận lạnh toát không ngừng run rẩy, đến đứng cũng đứng không nổi. Lâm Dịch tựa vào tường, không ngừng vuốt ve vòng tay đang đeo, thì thào:

" Thiển Ngữ, em có nghe thấy chị nói không? Đừng đi, em đi rồi thì chị biết làm sao bây giờ?!"

Lâm Dịch cúi đầu, không ngừng siết lấy vòng tay, cắn chặt môi. Dần dần, một chút sức lực trên người cô cũng biến mất, đứng cũng đứng không nổi nữa, khụy xuống ngồi dưới chân tường, co ro vùi đầu gục xuống đầu gối.

Tiếng bước chân chạy tới vội vã vang lên, ngẩn đầu lên liền nhìn thấy thân ảnh của Dịch Nhàn và Lâm Vân đang chạy tới, bà vừa chạy tới liền hỏi : " Sao rồi? Thiển Ngữ thế nào?!"

Lâm Dịch nhìn thấy hai người, vội vàng chạy qua ôm lấy Dịch Nhàn:

" Mẹ...."

Dịch Nhàn ôm Lâm Dịch, vuốt tóc cô: " Talia, rút cuộc có chuyện gì vậy?!"

Lâm Dịch ngẩn đầu, nước mắt đột nhiên trào dâng, lăn trên khuôn mặt, từng giọt lại từng giọt thay nhau rơi xuống: " Mẹ... Thiển Ngữ...." Cô rưng rưng, muốn nói gì đó thì nước mắt cùng tiếng khóc nấc lên làm cô không nói được.

Dịch Nhàn ôm Lâm Dịch vào lòng: " Đừng khóc, con bé Thiển Ngữ phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu!!" bà giống như đang khuyên Lâm Dịch, lại giống như đang thuyết phục chính mình. Ai lại có thể cam đoan loại chuyện này chứ ? Cánh cửa kia khi đi vào thì còn thở, khi đi ra thì....

Lâm Dịch gật đầu, gục đầu vào lòng Dịch Nhàn, liều mạng ức chế tiếng khóc.

Đèn của phòng cấp cứu rốt cuộc tắt, Lâm Dịch cùng cha mẹ lập tức chạy qua, bác sỹ đi ra tháo khẩu trang, không đợi cô hỏi đã nói: " Bệnh nhân tạm thời đã ổn định nhưng cần nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Động mạch chủ của cô ấy rất hẹp, đã vậy van tim còn bị dị tật bẩm sinh, cho dù phẫu thuật thì rủi ro cũng rất cao. Tốt nhất nên bỏ đứa bé đi, người nhà hãy chuẩn bị tâm lý..."

Lâm Dịch vừa nghe những lời này liền run lên: " Nếu không phẫu thuật thì thế nào?!"

" Bất kể lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm!!" Bác sỹ nói xong liền rời đi.

Chỉ trong chốc lát, Chương Thiển Ngữ được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu rồi trực tiếp đẩy thẳng đến phòng hồi sức cách li cho bệnh nhân nghiêm trọng. Lúc đi theo băng đẩy, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, Lâm Dịch lập tức liền rơi nước mắt.

Cô quay đầu lại nói với Dịch Nhàn: " Mẹ, mẹ giúp con tìm trong nước, không, quốc tế về các chuyên gia về phẫu thuật tim, phải là tốt nhất, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, mời nhiều người cũng không sao, tất cả đều mời tới cũng được, nhất định phải giỏi nhất..." Lời nói của cô có chút hỗn loạn, bước đi vừa nghĩ vừa nói: " Còn nữa, hỏi thăm xem bệnh viện nào giỏi nhất về vấn đề này..."

Cô nhìn Lâm Vân đang yên lặng đứng kế bên: " Ba, ông nội quen biết rộng, ba có thể hỏi dùm con, nhờ ông hỗ trợ một chút..." Cô lau nước mắt trên mặt:"... Có lẽ đầu tiên nên tìm chuyên gia chẩn đoán, nghiên cứu một phương án vẹn toàn. Có lẽ....có lẽ sẽ tăng cơ hội thành công hơn" Hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: " Con, con ở cùng em ấy...con sẽ ở bên cạnh em ấy, em ấy sẽ không bỏ đi được...."

Ánh mắt của Dịch Nhàn cũng đỏ hồng, nhưng cho dù trong tình huống này, bà vẫn nhận ra được sự khác lạ của Lâm Dịch, nhớ tới vụ án lần trước bà vừa phá xong, ánh mắt bà trầm xuống. Nhưng lúc này lại không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể mở miệng đáp ứng: "Con yên tâm, mẹ biết vài chuyên gia về lĩnh vực này, mẹ sẽ mời họ đến đây khám cho Thiển Ngữ, sẽ không sao cả!"

Lâm Dịch sắc mặt tái nhợt, phải nhờ đến Lâm Vân giúp mới có thể đứng vững được

" Talia, con phải chú ý sức khỏe. Đừng để Thiển Ngữ chưa kịp tỉnh dậy thì con đã té xỉu."

Lâm Dịch mệt mỏi cả đêm, bây giờ có thể đứng được chính là do gắng sức chống đỡ. Cô gật đầu: " Ba, người yên tâm, con không có việc gì..." Lại nói thêm " Thiển Ngữ cũng nhất định không có việc gì. Tốt nhất là để con chăm sóc em ấy, để em ấy biết con luôn ở bên cạnh..." Do dự một chút rồi nói thêm: " Ba, con đi tìm viện trưởng bệnh viện, để cho con có thể vào phòng cách li."

" Ba đi nói dùm con, con nghỉ ngơi đi!" Lâm Vân vội dỗ Lâm Dịch

Lâm Vân tìm đến viện trưởng bệnh viện, hai bên nói chuyện với nhau nửa ngày, cuối cùng phía bệnh viện cũng chịu nhượng bộ cho Lâm Dịch vào phòng bệnh của Chương Thiển Ngữ. Người ta giảng giải cho Lâm Dịch nghe về những điều cần chú ý, còn đặc biệt để hai y tá đi cùng.

Lâm Vân cuối cùng cũng đem việc này nói cho Lâm Thiên biết. Tuy Lâm Thiên đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất lớn, ông gây áp lực lên bệnh viện khiến cho viện trưởng lại tự mình ra tay. Ông ấy nơi nơi gọi điện để liên lạc chuyên gia, các chuyên gia tim mạch trực tiếp được mời tới bệnh viện.

Ngay buổi tối hôm đó, các chuyên gia tụ họp lại nhằm nghiên cứu ra phương án chữa bệnh cho Chương Thiển Ngữ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net