Chương 36. Tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 36: Tốt nghiệp

Lâm Dịch không muốn thỏa hiệp, cha mẹ cô cũng sẽ không thỏa hiệp như vậy. Hai tháng, tài khoản của Lâm Dịch vẫn còn đóng băng, lần này Dịch Nhàn cùng Lâm Vân rất quyết tâm. Có vài lần gặp họ hàng thân thích, ai cũng hỏi cô rút cuộc là xảy ra chuyện gì với ba mẹ, vì sao cả nhà đều cảnh báo không được giúp đỡ cô?

Lâm Dịch cười khổ, cũng không thể nói cho họ biết nguyên do mọi chuyện, chỉ có thể nói do mâu thuẫn với người trong nhà mà thôi.

Tuy gia đình bây giờ vẫn không đồng ý cho cô ở cùng Thiển Ngữ, nhưng Lâm Dịch vẫn cảm thấy rất may mắn là cha mẹ cô không phải thuộc dạng người không biết nói đạo lý. Nếu hai người thuộc dạng ba mẹ như vậy, gặp loại chuyện này liền đòi sống đòi chết, cắt đứt quan hệ, lấy tính mạng ra uy hiếp, hoặc là trực tiếp nhốt cô lại, không từ thủ đoạn chia rẽ hai cô. Nếu đúng là như vậy Lâm Dịch thật sự không biết phải làm sao cho tốt.

Dịch Nhàn cùng Lâm Vân đều là nhân vật tinh anh của xã hội, dù rất tức giận nhưng cũng không làm mấy chuyện như giam lỏng Lâm Dịch lại. Hơn nữa Dịch Nhàn cũng là luật sư, chuyện trái pháp luật như vậy bà chắc chắn sẽ không làm. Về phần nói với họ hàng thân thích không được trợ giúp Lâm Dịch, Lâm Dịch đoán đại khái đây là do ông nội cô làm, có lẽ Lâm ba Lâm mẹ cũng đồng ý

Tháng sáu này, Lâm Dịch rốt cục tốt nghiệp đại học.

Ngày 18 tháng sáu, đại học N tổ chức lễ tốt nghiệp cho sinh viên năm cuối. Sân trường đại học N đều tràn ngập các học viên mặc lễ phục tốt nghiệp màu đen sọc đỏ, trên đài đang đọc tên những sinh viên tốt nghiệp và cả những người tốt nghiệp dẫn đầu. Từ đầu đến cuối buổi lễ, hiệu trưởng trường thì đọc diễn văn còn sinh viên bên dưới thì tán gẫu. Trước mặt gần cả ngàn sinh viên sắp ra trường, ông khó nén được tiếc nuối, có chút kích động nói một câu " Cả đời thầy hạnh phúc cùng giấc mộng lớn nhất chính là có thể bồi dưỡng ra một lần lại một lần sinh viên đại học N tốt nghiệp, chính bản thân thầy lại từ từ già đi....." khiến cho học viên toàn trường rưng rưng mắt.

Hiệu trưởng đứng trên đài phát biểu hài hước, khiến cho toàn thể sinh viên liên tục bật cười, cười cười lại nghĩ đến sau này phải rời khỏi ngôi trường mà mình đã học bốn năm này, mắt liền có chút đỏ.

Phát biểu kết thúc, gọi tên từng sinh viên rồi trao giấy tốt nghiệp. Kế tiếp chính là học viên cùng phụ huynh tham gia buổi tiệc, ở giữa còn một chút thời gian rãnh là lúc cho sinh viên nói lời chia tay với bạn bè thầy cô.

Lâm Dịch lên đài nhận lấy bằng tốt nghiệp, ánh mắt lại nhìn xuống bên dưới tìm kiếm, một lần lại một lần, ánh mắt cô ảm đạm lan tràn.

Xuống khỏi khán đài, Chương Thiển Ngữ cùng Tô Thanh Nghiên đang ôm hai đứa nhỏ đứng đợi. Hai đứa bé đã bốn tháng tuổi, ngũ quan cũng rõ dần, không giống như lúc mới sinh nhăn nheo trắng bệch tròn tròn một khối, nay bộ dáng hai đứa bé đã rất cân xứng, khuôn mặt nho nhỏ rất tinh xảo, lông mi dài đậm, làn da mềm mại hồng hào, thật đúng là phấn điêu ngọc trác, ánh mắt nhìn thấy Lâm Dịch đang đi tới đằng sau liền giơ giơ tay nhỏ lên muốn cô ôm.

Nhìn thấy hai bảo bối, ảm đạm trong Lâm Dịch nháy mắt tan biến, đưa tay ôm lấy Chương Cẩn Huyên mà Tô Thanh Nghiên đang bế, khuôn mặt nhỏ bé kia được cô ôm liền lập tức hé miệng cười. Lâm Cẩn Du đang ở trong lòng Chương Thiển Ngữ, thấy Lâm Dịch không ôm mình thì cái miệng nhỏ liền nhếch lên, giống như bị ủy khuất lắm vậy.

" A, Tiểu Vô Ưu thật sự là vong ân phụ nghĩa, dì ôm con nửa ngày, con vừa thấy Talia liền chạy qua đó !" Tô Thanh Nghiên nhìn thấy đứa bé kia chu mỏ vui vẻ nằm trong lòng Lâm Dịch liền bất mãn nói.

Lâm Dịch cười hôn hôn hai má mũm mỉm của Tiểu Vô Ưu, đắc ý nói:" Con gái của mình dĩ nhiên phải gần gũi với mình rồi !" Như là đáp lại lời của Lâm Dịch, Tiểu Vô Ưu hai tay nhỏ bé liền 'chụp' một phát lên mặt Lâm Dịch. Lâm Dịch nụ cười nháy mắt cứng đờ, đổ mồ hôi hột.

" Ha ha....." Tô Thanh Nghiên vui sướng khi người gặp họa cười nói: " Tiểu Vô Ưu thật ngoan, đến đây, Tô tỷ tỷ mang con đi mua kẹo ăn." Nói xong đưa tay muốn ôm Chương Cẩn Huyên, nhưng mà Chương Cẩn Huyên cũng rất biết giữ mặt mũi cho cô, lập tức quay đầu chui vào lòng Lâm Dịch.

Tô Thanh Nghiên buồn bực, chu miệng nổi giận nói: " Không được, tớ cũng muốn làm mẹ của Tiểu Vô Ưu "

Lâm Dịch mang hai đứa bé tới tham dự lễ tốt nghiệp, khiến cho đám bạn đại học đều vây lại, mỗi người lại sờ sờ vuốt vuốt khuôn mặt hai đứa nhỏ. Hơn nữa mấy bạn học nữ mẫu tính dâng trào, mỗi người đều phải ôm bọn trẻ một chút. Tuy Lâm Dịch cũng thật sự nói cho mọi người đây là con của cô, nhưng không ai cảm thấy đây là con của Lâm Dịch, chỉ là với việc một mỹ nhân như Chương Thiển Ngữ lại sớm làm mẹ như vậy mọi người đều thấy đáng tiếc. Ngoại trừ Ôn Văn, không ai cảm thấy giữa Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ có gì kỳ lạ, họ chỉ nghĩ một người bạn của Lâm Dịch mang con đến dự lễ tốt nghiệp của cô mà thôi.

Bạn cùng ban hội họp lại, ở một góc sân trường Lâm Dịch đặc biệt nhờ người ta chụp rất nhiều ảnh cho cô, Chương Thiển Ngữ cùng bọn trẻ. Trong ảnh, Lâm Dịch ôm Chương Cẩn Huyên, Chương Thiển Ngữ ôm Lâm Cẩn Du, hai đứa bé một đứa nắm áo, một đứa lại nắm chiếc nón cử nhân của cô lắc qua lắc lại. Khoảnh khắc ấy, vừa chụp xong nón của Lâm Dịch cũng rơi xuống, tóc dài buông xõa.

Chụp ảnh xong liền tới năm giờ chiều, bảy giờ tiệc tốt nghiệp liền bắt đầu. Nhìn thấy Lâm Dịch hay lơ đãng nhìn vườn trường, ánh mắt tìm kiếm gì đó, Chương Thiển Ngữ hiểu tâm sự của cô, quay đầu nói: " Chú dì chắc là quên mất thôi, có cần gọi cho hai người thêm lần nữa không ?"

Nghe vậy vẻ mặt Lâm Dịch liền thất lạc: " Không cần, ba mẹ chắc chắn còn rất giận chị."

Sáng sớm Lâm Dịch đã gọi điện thoại cho Dịch Nhàn, chỉ là chỉ một lát điện thoại liền tắt cuộc gọi, Lâm Dịch gọi lại lần nữa thì đã tắt máy. Bất đắc dĩ Lâm Dịch đành phải nhắn tin cho bà, hi vọng bà và Lâm Vân có thể tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô. Đương nhiên, Lâm Dịch cũng muốn nhờ vào lần này cơ hội có thể làm dịu mối quan hệ một chút, nhưng mà có vẻ như ba mẹ vẫn còn rất giận.

Lâm Dịch không biết rằng, hôm nay Dịch Nhàn cùng Lâm Vân là ở bên cạnh Lâm Thiên, lúc cô gọi điện thoại tới vừa đúng lúc để cho Lâm Thiên thấy được. Nhớ đến ngày đó Lâm Dịch không thèm để ý lời uy hiếp của ông mà rời đi Lâm Gia, Lâm Thiên vẫn không quên được. Nên khi thấy cuộc gọi đến của Lâm Dịch, ông trực tiếp bắt Dịch Nhàn cắt điện thoại, hơn nữa còn bắt bà tắt máy. Dịch Nhàn cũng không dám cãi lời ông.

Đến bảy giờ tối, vẫn không thấy Dịch Nhàn cùng Lâm Vân đến, Lâm Dịch cũng không ôm hi vọng nữa. Có hai đứa bé bên người, nên Lâm Dịch cũng không tính tham gia bữa tiệc tốt nghiệp, chỉ không ngờ lúc cô vừa định rời đi thì liền đụng mặt người đã lâu không gặp.

" Talia......"

Là giọng của Chu Viện.

Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dịch nhìn một vòng liền thấy Chu Viện đang ngồi trong xe ở cách đó không xa. Nơi Chu Viện ngồi bị cây to che mất, nên nhất thời Lâm Dịch không nhìn thấy cô.

Chu Viện đứng lên đi lại gần, cô ấy không mang đồng phục tốt nghiệp, chắc là đã thay ra rồi, thay vào đó là bộ váy màu đỏ bó sát thân thể xinh đẹp, chiều cao 168 cm cộng thêm giày cao gót mười phân thật sự khiến cô ấy cao càng thêm cao, trang điểm làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm mê người, dây chuyền pha lê ngay cổ như tỏa ra ánh hào quang. Theo từng bước cô tới gần, tất cả mọi vật xung quanh đều như mờ nhạt đi, vẻ đẹp ấy như ngang nhiên lấy đi linh hồn của người khác. Không chỉ có Lâm Dịch, ngay cả Chương Thiển Ngữ cũng rõ ràng cảm nhận thấy khó thở, trong lòng cảm thán, người con gái này đúng là một vưu vật trời sinh*.

[*] Báu vật trời sinh thì thiên về sự quý giá, nhưng vưu vật trời sinh lại thiên về mặt xinh đẹp dục mỵ, cảm giác giữ nguyên chữ đó là tốt nhất.

Lâm Dịch hơi cuối đầu, lấy lại tinh thần: " Viện Viện......"

Chương Thiển Ngữ nghe thấy lời Lâm Dịch liền quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ: Thì ra cô ấy chính là Chu Viện !

Vốn có trực giác của phụ nữ, nàng có thể rõ ràng nhìn ra được tình ý trong mắt Chu Viện dành cho Lâm Dịch, như vậy còn suy nghĩ của Lâm Dịch thì sao đây?!

Đây là lần đầu tiên Chương Thiển Ngữ thấy Chu Viện, tới tận hiện tại, nàng cũng chỉ nghe qua tên của cô ấy. Từ Hạ Tử Thành liền biết được quan hệ của Lâm Dịch cùng Chu Viện không đơn giản, nay nhìn thấy người nàng không thể không thừa nhận, đây là một nữ tử cực kỳ mỵ lực. Thậm chí chính bản thân nàng ở trước mặt cô ấy cũng không có một chút ưu thế. Nếu không phải nàng nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Dịch là thất lạc cùng ảm đạm, thì có lẽ cô ấy đã là một nữ tử kinh diễm mỵ lực a !

Chương Thiển Ngữ quan sát Chu Viện, Chu Viện đồng dạng cũng đang đánh giá nàng. Mặc dù ở bệnh viện nàng đã gặp qua Chương Thiển Ngữ một lần, bất quá lần đó chỉ là đứng xa xa ngoài cửa sổ mà nhìn, căn bản nàng ấy ra sao cũng không biết rõ.

Chương Thiển Ngữ tỏa hào quang, mông lung làm cho người ta không nhìn rõ vẻ đẹp của nàng, chỉ mơ hồ lộ ra khuôn mặt tinh xảo cùng đôi mắt long lanh như nước, mi mắt của nàng chớp động hiển nhiên ẩn dấu một cổ thanh khí. Khuôn mặt tuyệt mĩ dù không hề trang điểm, làn da mềm mại như ngọc, tuyết trắng nhẵn nhụi, mi mắt hơi rung rẩy nhướng lên, ánh mắt trong trẻo màu nâu nhạt, trên cổ thon dài của nàng đeo một vòng cổ màu u lam, tai đeo một đôi bông hình giọt nước, tóc dài xõa sau lưng, có vẻ nhàn nhã nhưng tùy ý.  

Nàng đứng ở nơi đó, tỏa ra một sự tĩnh lặng mà lại chan hòa. Trong lòng, đứa bé đang y y nha nha kéo tóc nàng, nàng nhìn đứa nhỏ, ánh mắt ôn nhu như tích nước, quanh thân tỏa ra hào quang thánh khiết.

Chu Viện cảm thấy mình như đang nhìn một nữ tử cổ đại từ trong tranh bước ra, nhàn tĩnh thanh lịch cùng khí chất, ưu nhã với khí độ thản nhiên, tất cả đều bộc lộ ra từ phong vận của cô gái này.

Hai người Chu Viện cùng Chương Thiển Ngữ như hai đầu thái cực, một người nóng bỏng một người điềm đạm, một người phóng khoáng một người nội liễm. Chu Viện như hoa hồng đẹp đến chói mắt, Chương Thiển Ngữ như u lan, đẹp đến trầm lắng khắc sâu.

Chu Viện dời tầm mắt khỏi Chương Thiển Ngữ, kiềm chế nội tâm chua xót, nói với Lâm Dịch:" Chúng ta nói chuyện đi !"

Lâm Dịch nghe vậy nhìn về phía Chương Thiển Ngữ, như hỏi ý kiến nàng. Cô như vậy lại càng làm Chu Viện không chịu nổi, xót xa nói: " Sẽ không tốn nhiều thời gian của cậu !"

Chương Thiển Ngữ không biết giữa Lâm Dịch cùng Chu Viện đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác cho nàng bị bầu không khí giữa hai người không đúng. Nàng vốn thông minh, biết khi nào nên làm điều gì, liền nở nụ cười yếu ớt với Lâm Dịch: " Dịch, nếu Chu tiểu thư có việc cần nói thì chị cứ đi đi. "

Lâm Dịch nhíu mi trong chốc lát, cũng cảm thấy nên nói chuyện một lần rõ ràng với Chu Viện. Cô lấy điện thoại gọi cho Ôn Văn, chỉ trong chốc lát Ôn Văn liền tới, nhìn thấy Chu Viện cũng không ngạc nhiên lắm.

Lâm Dịch ôm Chương Cẩn Huyên đã ngủ say, nói với Chương Thiển Ngữ: " Chị nhờ Văn Văn đưa em và con về nhà. Nếu chị về trễ em cũng không cần đợi nha."

Chương Thiển Ngữ nhìn cô gật gật đầu.

Trong xe có ghế cho trẻ con, Lâm Dịch cẩn thận bế Chương Cẩn Huyên vào xe, chỉnh tư thế của con bé một chút. Ở phía sau Chu Viện thấy cô bận rộn, ánh mắt không hiểu sao cảm thấy cay cay, cô ngẩn đầu nhìn trời, mở to mắt đem nước mắt đang tràn bờ mi kéo trở về.

Hai đứa nhỏ được đặt vào xe tốt rồi, Lâm Dịch mới nhẹ nhàng nói vào tai Chương Thiển Ngữ: 

"Tin tưởng chị."

Chương Thiển Ngữ nghe vậy, chút lo lắng trong lòng rốt cuộc tiêu tan, vừa rồi nhìn thấy Chu Viện, không thể không nói nàng có chút bất an. Loại cảm giác bất an này đến từ vẻ ngoài bắt mắt của Chu Viện, cũng đến từ việc nàng hoàn toàn không hiểu được chuyện giữa Lâm Dịch cùng Chu Viện, rốt cuộc trong lòng Lâm Dịch Chu Viện có vị trí như thế nào nàng đều không biết. Hai cô ấy quen biết đã lâu lại có cùng giáo dục cùng tư tưởng, tất cả nàng so ra đều không bằng, khoảng cách giữa nàng và Lâm Dịch là tám trăm năm, cô có bao giờ cảm thấy sự cách trở giữa hai người hay không?!

Hiện tại, Lâm Dịch nói câu này dù không phải là giải thích nhưng liền khiến nàng an tâm không ít, nàng biết A Dịch của nàng không ai có thể cướp đi được.

Nàng thích nhiên* gật đầu.

[ *] Hiển nhiên, vui thích.

Như nghĩ tới điều gì đó, Lâm Dịch vừa rời khỏi xe liền quay lại, với tay lấy một chiếc áo khoác ở ghế sau xe rồi mới đóng cửa rời đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net