Chương 4. Bạn Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Bạn học

Lâm Dịch nghe vậy liền quay đầu, bên trái các cô là một cô gái mặc nguyên bộ đồ màu xanh đang lôi kéo một cô nàng cao gầy mặc quần jean cùng áo thun trắng đi tới, chỉ vài bước liền chạy tới trước mặt hai người

Chương Thiển Ngữ trí nhớ thật tốt, tuy không biết 'Talia' là nghĩa gì nhưng nàng vẫn nhớ rõ ở Nghiễm Châu lúc gặp những người nước ngoài kia, Lâm Dịch từng nói ra từ này. Cho nên khi nghe những người kia gọi, nàng cũng theo điều kiện phản xạ liền ngừng lại

" Talia, đã lâu không thấy cậu, kỳ nghỉ thế nào?"

Lâm Dịch nhìn chằm chằm cô gái đang nói chuyện, chiều cao khoảng 160cm, mái tóc hơi nâu nâu buông xõa, lọn tóc hơi quăn, lúc cười thì có hai má lún đồng tiền, bộ dáng có vẻ trẻ con, ưa cười đáng yêu

" Tô Thanh Nghiên?" Cô có chút không xác định nói

Ký túc xá đại học trọ sáu người, hai người là bạn chung ký túc xa với cô, Tô Thanh Nghiên cùng Ôn Văn, chỉ là 'lâu lắm' rồi nên cô có chút không nhớ rõ

" Như thế nào, mới một kỳ nghỉ không gặp đã không nhớ rõ tớ?! Trước kia đều là kêu 'Nghiên Nghiên', sao giờ lại kêu xa lạ như vậy chứ?!" Cô hơi chu mỏ làm bộ giận dỗi nói

Quả thật có chút không nhớ rõ lắm, Lâm Dịch nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói:" Như thế nào có thể, chỉ là nhìn thấy các cậu có chút hơi ngạc nhiên thôi"

Cô nhìn cô gái còn lại vẫn đứng bên cạnh nãy giờ chưa nói gì, hướng cô ấy chào hỏi: " Văn Văn, khi nào thì đến N thị?!"

Nhà của Ôn Văn cũng không phải ở Thành Phố N, bất quá lại học đại học ở đây.

" Hai ngày trước cùng chị họ đến đây chào hỏi người thân, vô tình gặp Nghiên Nghiên liền cùng nhỏ đi dạo một chút. Chúng tớ vừa nãy còn muốn gọi điện hỏi cậu đi đâu, không quấy rầy đến các cậu chứ?!" Ôn Văn nghi hoặc hỏi, bọn họ còn tưởng rằng Lâm Dịch không có ở đây cơ. Con người Lâm Dịch có chút thần bí, tuy ở chung ký túc xá, nhưng các cô vẫn chưa hiểu biết hết được

Điện thoại?

Lâm Dịch lúc này mới nhớ tới đúng là có vật này, liền ngượng ngùng nói: " Tớ bỏ quên điện thoại ở nhà, không mang theo."

" Talia, cô bé xinh đẹp này là ai vậy, sao không giới thiệu một chút?"

Tô Thanh Nghiên nhìn đến Chương Thiển Ngữ ánh mắt liền sáng ngời, chuyện vui thường ngày của cô chính là gặp được các mỹ nhân xinh đẹp. Hôm nay liền gặp được một mỹ nữ vừa có khí chất tuyệt hảo lại có vẻ đẹp thượng thừa, làm sao mà buông tha cho được

" Chào em, chị là Tô Thanh Nghiên bạn chung phòng với Talia, em tên gì vậy?!"

Chương Thiển Ngữ bị ánh mắt tỏa sáng của cô làm cho sợ hãi, thoáng không được tự nhiên lui về phía sau hai bước, núp sau lưng Lâm Dịch

" Aa, còn thẹn thùng nữa chứ, thật đáng yêu nha!" Tô Thanh Nghiên vui cười, trong lòng cũng nhói nhói, mình dọa người như vậy sao?

Tuy ở hiện đại, như vậy cũng không tính là thất lễ, nhưng Chương Thiển Ngữ tu dưỡng khiến cho nàng không thể nào thất lễ với người khác được. Nên lúc Lâm Dịch vừa định thay nàng trả lời, nàng liền đứng ra yếu ớt cười với Tô Thanh Nghiên: " Chào chị, em là Chương Thiển Ngữ"

Những lời này là do nàng thông qua lời giới thiệu của Tô Thanh Nghiên mà nghĩ ra, nàng đoán phương thức giới thiệu của tám trăm năm sau chính là như vậy. Vốn nàng còn muốn thêm gia tộc xuất thân rồi này nọ, nhưng nghĩ đến Chương gia ở hiện tại chắc không còn nữa nên mới bỏ đi. Cũng may mắn là nàng thôi không thêm vào, bằng không ' Chương gia tại Lâm An thành' gì gì đó lại rước lấy sự nghi ngờ của hai người kia

Chương Thiển Ngữ mười chín tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn như mới mười sáu mười bảy, chính là khí chất trầm ổn không giống với một thiếu nữ mười sáu. Này khí chất Thiên kim phủ Tể tướng vừa phát ra liền khiến cho Tô Thanh Nghiên ngốc lăng, đem chữ 'em gái' kia nuốt trở vào

" Em họ Chương sao, chị còn tưởng là em gái của Talia chứ, hai người khí chất thật giống nhau." Nói xong ánh mắt của cô còn nhìn nhìn đánh giá hai người, đột nhiên cô nhíu mày " Talia, sao mới qua một kỳ nghỉ lễ mà tớ thấy cậu có gì đó khác khác ?!"

" Chính xác, hình như có chút gì đó thay đổi!" Ôn Văn một tay chống cằm, cũng có chút đăm chiêu đánh giá cô.

Lâm Dịch tâm nhảy dựng, trên mặt vẫn bình thường:" Làm sao không giống, tớ hôm nay không mặc váy khiến cho các cậu nhìn không ra sao?!"

Vốn Tô Thanh Nghiên cũng chỉ là trực giác cảm thấy có chút lạ lạ mà thôi, về phần rốt cuộc là làm sao bất đồng cô cũng không ý thức được. Giờ nghe Lâm Dịch nói như vậy cô cũng thấy có lẽ là chính mình nhìn Lâm Dịch mặc váy nhiều quá nên hôm nay cô ấy không mặc váy liền có chút không quen

" Tiện thể nhắc đến thì hôm nay sao cậu lại mặc như vậy, thời tiết nóng sao không mặc váy?!"

" Cũng không ai quy định mùa hè đến là phải mặc gì nha, tớ sợ đen nên liền mặc hơi kín một chút"

Tô Thanh Nghiên u oán xem cô một hồi lâu mới tác quái nói:" Cậu không mặc váy cũng tốt, miễn cho đám giống đực trên đường chỉ là nhìn cậu mà quên cả lộ. Nơi này không có cột điện cho bọn hắn đâm vào, có đâm là đâm xe luôn à!"

Tô Thanh Nghiên nói vụ đụng cột điện này cũng có lai lịch rõ ràng. Lúc năm hai đại học, có một lần cô hẹn Lâm Dịch ở trước cửa trường, Lâm Dịch đến trước liền đứng đấy đợi cô. Tới khi cô ra chổ hẹn, Lâm Dịch thấy cô liền cười chào hỏi. Ngày đó Lâm Dịch bởi vì phải tham gia một bữa tiệc nên liền mang một bộ váy dạ hội màu trắng cùng giày cao gót đỏ, trên mặt cũng trang điểm nhẹ nhàng, cả người cô ấy như tỏa sáng, phảng phất như một thiên sứ rới xuống phàm trần. Hơn nữa cô ý cười nhẹ nhàng, liền khiến cho hai nam sinh đi phía trước Tô Thanh Nghiên bị mê hoặc, lăng lăng ngốc ngốc đâm đầu vào cột điện, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Tô Thanh Nghiên ở phía sau nhìn thấy hai nam sinh kia ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Dịch, liền cười đến ôm bụng.

Một cái được rồi, nhưng thế nào đến cả hai người đụng cột điện đây?!

Lâm Dịch lúc trước cũng là một trận ngạc nhiên, không biết hai người kia bị làm sao. Việc này sau này còn bị Tô Thanh Nghiên trở về ký túc xá tuyên truyền làm trò đùa một phen a

Tô Thanh Nghiên nhìn thấy đống sử thư cô đang cầm trên tay, có chút kỳ quái: " Cậu mượn nhiều sách sử như vậy làm gì, chuyển qua nghiên cứu lịch sử sao?!"

" Không, chính là tùy tiện mượn đọc, đọc nhiều sách cũng không xấu nha. Các cậu hiện tại là chuẩn bị đi đâu?!" Lâm Dịch bất động thanh sắc nói sang chuyện khác.

Quả nhiên hướng chú ý của Tô Thanh Nghiên lập tức bị dời đi, hưng phấn nói:" Chúng tớ đang muốn đi trung tâm mua sắm mới mở ở đường Hoa kiều, nghe nói nơi đó mới nhập hàng mới, lại giảm ba bốn phần. Hai người cũng đi cùng đi!" Nói xong nhìn đến một đống sách sử trên tay Lâm Dịch liền tiếc nuối, vẻ mặt đau khổ:" Chính là cậu cầm nhiều sách như vậy cũng không tiện lắm!"

Mua quần áo a!

Lâm Dịch khóe mắt nhìn đến cái quần dài phải cuộn lên mấy vòng mà Chương Thiển Ngữ đang mặc, trong lòng liền động:" Cùng đi đi, tớ cũng phải mua thêm vài bộ quần áo"

" Sách cậu mượn làm sao bây giờ?"

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, liền nhìn đến một cửa hàng chuyển phát nhanh cách đó không xa liền nảy ra chủ ý: " Đem nó cho công ty chuyển phát nhanh, để họ chuyển đến tận nhà của tớ cũng được"

Xử lý xong đống sách, Lâm Dịch nắm tay Chương Thiển Ngữ cùng Tô Thanh Nghiên, Ôn Văn đi trên đường. Tô Thanh Nghiên cùng Ôn Văn đi bên ngoài, Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ bị áp bên trong. Dọc đường đi, Tô Thanh Nghiên phát huy tình thần nhiều chuyện của mình, tựa như muốn tra rõ mười tám đời tổ tông nhà Chương Thiển Ngữ. Ôn Văn thì một mực cùng Lâm Dịch nói chuyện, nên cô lập tức không dứt ra được, chỉ có thể hơi chút để ý tới hai người

" Chị nhìn em có vẻ nhỏ tuổi, em năm nay bao nhiêu rồi?!"

" Nhất thập có cửu."

Tô Thanh Nghiên bị ngớ một chút, khờ khờ nói:" Nhất thập có cửu? haha, em thật đáng yêu!"

Chương Thiển Ngữ nhíu mi nhìn cô ấy, cái đó và đáng yêu có cái gì quan hệ sao?

" Mười chín tuổi, thanh xuân tốt đẹp tuổi trẻ a. Em có học đại học không?"

Đại học?

" Khi còn nhỏ có theo tiên sinh học một chút"

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Thanh Nghiên liền không duy trì nổi nữa: " Em mới nhiêu đây tuổi liền học qua Đại học rồi sao?!"

" Vâng, 'Đại học' cùng 'Luận ngữ' đều có xem qua, khi nhàn hạ cũng có xem chút thi tập từ phú khác "

Tô Thanh Nghiên lau một chút mồ hôi không tồn tại trên trán: " Ách, em nói chính là cái kia 'Đại Học'. Em cũng thật là hoài cổ a!"

Chương Thiển Ngữ khó hiểu nhìn cô, cái đó và hoài cổ có quan hệ gì với nhau sao?!

Lâm Dịch lo ứng phó Ôn Văn, bị cuộc đối thoại của hai người kia dọa cho một thân mồ hôi lạnh. Vài lần muốn lên tiếng cản trở, cũng may Tô Thanh Nghiên lại chuyển qua đề tài khác

" Chương Thiển Ngữ, Thiển Ngữ, Thiển Ngữ, tên của em nghe thật hay nha!"

" Tên Tô tỷ tỷ cũng rất hay. Hàn Văn công có câu thơ 'Hàn trì minh nguyệt quang, tân nguyệt tựa ao khúc. Nhược bất đố thanh nghiên, lại thành đồng ánh chúc'. Tên của Tô tỷ tỷ chính là lấy từ đây phải không?!"

Hở, Hàn Văn công là ai vậy? Tô Thanh Nghiên tươi cười cứng ở trên mặt. Em gái à, em chuyên môn đến chỉnh chị phải không?!

Ôn Văn không nhịn được cười: " Bằng vào cậu ấy?! Chỉ sợ ngay cả câu thơ kia của em ấy cậu còn chưa nghe qua nha!" Cô cười xong bỗng nhiên lại hỏi:" Bất quá, Hàn Văn công là ai ?"

Tô Thanh Nghiên chết cũng không buông tha cơ hội đùa giỡn điều này, một bàn tay đánh vào vai cô: " Cậu còn nói tớ, chính cậu với tớ không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?! Đừng nghĩ đến cậu họ Ôn liền ôn nhu, tên Văn cũng chưa chắc là văn hóa nha"

Giỡn xong rồi cô lại chuyển qua hỏi Chương Thiển Ngữ:" Bất quá, Chương Thiển Ngữ, em cùng Talia quan hệ là thế nào?"

Tô Thanh Nghiên chính là tùy ý hỏi một câu, Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ lại bỗng nhiên giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt cứng ở nơi đó. Ôn Văn không giống như Tô Thanh Nghiên can đảm như vậy, rõ ràng liền cảm thấy hai cô gái trẻ đối với vấn đề này rất mẫn cảm, liền lập tức đổi sang đề tài khác

Đúng vậy, là quan hệ gì đây?

Chương Thiển Ngữ nghĩ vậy liền theo bản năng rút khỏi tay Lâm Dịch.

Dọc theo đường đi có Tô Thanh Nghiên cùng Ôn Văn hai người hi hi ha ha náo loạn, rất nhanh hai người cũng quên mất chuyện khó xử vừa nãy

Đi vào trung tâm mua sắm mới mở, Tô Thanh Nghiên liền như chim sổ lồng, bay nhanh tới đống quần áo đang được xếp ngay ngắn

Chương Thiển Ngữ trong lòng có chút rung động, đây, là cửa hàng quần áo sao?!

Tuy đã sớm hiểu được thế giới này rất kỳ lạ, nhưng là Chương Thiển Ngữ vẫn bị mấy ma nơ canh bằng nhựa đứng trước các cửa tiệm quần áo dọa sợ. Khuôn mặt khống chế không được liền ửng đỏ, cho dù tâm nàng có trấn định đến như thế nào chăng nữa thì cũng không nhịn được phải dời mắt

Kỳ thật, nếu Chương Thiển Ngữ hiểu rõ thế giới này một chút, sẽ biết ba cái mảnh vải này gọi là Bikini hai mảnh a

" Mọi người nhìn dùm tớ coi, cái váy này thế nào?!"

Tô Thanh Nghiên qua không bao lâu liền từ phòng thử đồ đi ra, cô đang mặc trên người một chiếc váy màu hồng phấn mỏng bằng lụa, bên hông điểm xuyết một con bướm thật to, nơi làn váy vừa qua gối không quá ngắn, cô ở trước gương qua lại vài cái, muốn người xem cho điểm bình chọn

" Không tồi, không tồi!" Ôn Văn vuốt cằm giả bộ dân chuyên nghiệp, cảm thán nói

" Phải không? Tớ cũng thấy không tồi, nhìn tỷ tỷ như vậy có thấy giống tiên nữ hạ phàm không?!" Tô Thanh Nghiên thích nhất là nghe người ta khen cô, trên mặt liền cười như nở hoa

" Tớ là nói váy không tồi, về phần cậu......" Cô khinh thường hừ hừ:" Váy này mặc ở trên người cậu thật sự là mất giá."

Nháy mắt hỏa long bùng nổ, phật sơn vô ảnh cước trực tiếp bay qua:" Ôn Văn, cậu muốn chết!"

Ôn Văn lui về phía sau hai bước:" Đừng nha chị hai, chú ý trường hợp, thục nữ phong phạm của cậu đâu rồi?"

Lâm Dịch cười xem hai cô đùa giỡn, trong lòng cũng thả lỏng một chút, cảnh như vậy hình như đã qua rất lâu rồi. Nhớ tới mấy khu của nơi này, cô liền nắm tay Chương Thiển Ngữ, dẫn nàng đến khu quần áo thường ngày. Váy đầm quá mức hở hang, cô cảm thấy Chương Thiển Ngữ chắc chắn không chấp nhận, nghĩ nghĩ liền trực tiếp mua quần áo là được

Tuy trên danh nghĩa mua quần áo cho Chương Thiển Ngữ, bất quá mọi thứ đều là do Lâm Dịch lựa chọn. Một buổi sáng liền đi cửa hàng quần áo, tiệm giầy, tiệm bán nội y, một buổi mua sắm thỏa sức, trên tay Lâm Dịch cũng tràn đầy mấy gói to

Xấu hổ nhất chính là lúc đi cửa hàng bán nội y, khi Lâm Dịch đang chọn nội y, Tô Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: " Talia, cậu biến thành cup C khi nào vậy?!" làm cho tất cả mọi người trong cửa hàng đều nhìn chằm chằm ngực cô

Ôn Văn ánh mắt nhìn trước ngực cô và Chương Thiển Ngữ lướt qua lại vài cái, nhịn không được lớn tiếng cười

Muốn chết nhất chính là vị đại tiểu thư kia còn không biết thu liễm, quấn quýt lấy cô hỏi: " Cậu có bí quyết gì vậy?! Dạy tớ với!!"

Chương Thiển Ngữ đại khái cũng không hiểu các cô đang nói gì, chỉ là khó hiểu nhìn vẻ mặt cười đến vui vẻ của Ôn Văn

Lâm Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể trả tiền nhanh nhanh rồi rời đi nơi này


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net