Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng có hư một trận lo lắp đặt trang trí mà không dự tính lúc sáng làm cho Ôn Trưng Vũ ý thức được trên phương diện buôn bán nàng thậm chí ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng không hiểu. Nàng mở phòng tranh làm việc kinh doanh, ở trước mặt Đường tỷ nhà mình có chút thất thố cũng không gây ra chuyện gì, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài, hậu quả rất có thể sẽ khá là nghiêm trọng.

Xuất phát từ lí do thận trọng, Ôn Trưng Vũ không dám dễ dàng đi tìm các lão tiền bối hẹn bản thảo. 

Nàng trước tiên đem danh sách liệt kê ra, rồi tự mình điều chỉnh lịch trình đăng môn bái phỏng, lại đi nhà kho tìm kiếm trà, mực, rượu, bút các loại quà tặng.

Đến ban đêm, ôn Nho lão tiên sinh đi ra ngoài trở về, liền thấy trên khay trà phòng khách bày đầy đầy đống đống các hộp quà lớn nhỏ, trên mỗi hộp quà còn dán tấm giấy nhỏ, Ôn Trưng Vũ đang ghé vào bên cạnhbàn trà bận rộn.

Ôn Nho lão tiên sinh tò mò thong thả bước đến bên cạnh Ôn Trưng Vũ, thăm dò nhìn lại, hỏi: "Bận rộn gì sao?" hắn liếc mắt thoáng nhìn qua hộp Vũ Tiền Long Tỉnh hắn quý báu cất giữ, lòng đau như cắt. Hắn bất động thanh sắc đi vòng qua trước đống hộp quà, đem hộp quà phẩm loại cùng tên từng người dán trên mặt từng cái thẩm tra đối chiếu, hiểu được, hắn tôn nữ đây là đang chuẩn bị danh mục quà tặng đây mà. Tỷ như, Tiếu Sơn tiên sinh thích uống trà, độc nhất vô nhị trà Long Tĩnh, vì vậy, hắn tôn nữ bảo bối đem trân tàng Vũ Tiền Long Tỉnh của hắn đào ra; "Quy Hạc Sơn Nhân" thích sưu tầm nghiên mực, hắn tôn nữ đem cái Long Vĩ nghiên mực lật ra.

Ôn Nho lão tiên sinh mở hộp quà, lấy nghiên mực Long vĩ bên trong ra nhìn một chút, lại trả về, đau lòng "Ti" rồi một tiếng. Mấy năm nay nghiên mực Long Vĩ cũng là nước lên thì thuyền lên, liền khối nghiên mực này lúc đó mua đã tốn mấy ngàn khối, lấy giá thị trường bây giờ mà nói, không chừng đã hai trăm ngàn, đây chính là không xuống được. 

Ôn Trưng Vũ nhìn thấy Ôn Nho lão tiên sinh trở về, vội vàng đem danh sách cùng danh mục quà tặng chính mình đã chuẩn bị đưa cho Ôn Nho lão tiên sinh xem qua. Nàng nói cho Ôn Nho lão tiên sinh quyết định của chính mình, nàng nói: "Này đăng môn cầu người cũng không thể đi tay không, con nghĩ căn cứ sở thích của các lão tiền bối mang theo những thứ này đi qua làm thủ tín, ngài xem mấy lễ vật này hợp lí chưa? Ngài giúp con xem danh đơn này một chút." .

Ôn Nho lão tiên sinh mở danh sách ra, nhìn xem hàng dài danh tự liền có chút choáng váng. Hắn trợn to hai mắt nhìn về phía Ôn Trưng Vũ, rất hoài nghi hắn tôn nữ là chuẩn bị chạy hết cả vùng Giang Nam này. Trong Họa hiệp, đứng hàng đầu, đều ở hết trong danh sách này rồi. Trong danh sách này, giá thấp nhất đã là mấy ngàn khối một mét vuông, đắt hơn thì mấy trăm ngàn một mét vuông. Ôn Nho lão tiên sinh nhất thời lo lắng, nếu kinh doanh không lên được, tôn nữ của hắn thì đem tiền tiêu sạch không thừa chút xíu nào. Hắn kềm chế trong lòng không nỡ, trước hỏi câu: "Ngươi dự định xài bao nhiêu tiền mua tranh?"

Hắn lại đem danh sách cùng danh mục quà tặng so lại lần nữa, phát hiện hơn phân nửa sở thích của những người trong đó, hắn tôn nữ cư nhiên đều biết. Hơn phân nửa người biết được sở thích này đều là hắn mang Ôn Trưng Vũ đi gặp qua, đã từng quen biết, gần phân nửa người không biết kia là Ôn Trưng Vũ không có tiếp xúc qua.

Ôn Trưng Vũ nói: "Con nghĩ qua, con đi hẹn tranh, người ta không nhất định chịu vẽ cho con, khẳng định có công cốc. Danh sách nhiều như vậy, có thể hẹn được phân nửa cũng không tệ, vậy còn được mặt mũi ngài. Con trước đi hẹn tranh, hẹn được tất nhiên là tốt, hẹn không được, tặng lễ vật đăng môn bái phỏng một cái, lưu cái ấn tượng, như vậy đến lúc khai trương phòng tranh con lại sẽ đi qua đưa thiếp mời, bọn họ từ chối con một lần, vạn nhất ngượng ngùng từ chối con lần thứ hai, lại nhìn thấy đồng hành tới tương đối nhiều, nói không chừng thời điểm phòng vẽ tranh khai trương, bọn họ sẽ đến thì sao? Lần thứ hai từ chối con, con còn có thể đi hẹn tranh sau khi khai trương, lại đi hẹn tranh, cái này cũng bày tỏ được thành ý của con. Có phải hay không? Mở phòng tranh, dù sao cũng phải bán tranh, hẹn nhiều cũng không sợ, không sợ tranh nhiều, chỉ sợ không có tranh bán. Tranh nếu như hẹn nhiều, mua nhiều, giữ lại đặt trong phòng vẽ tranh để bán hoặc là lấy danh nghĩa phòng vẽ tranh mang đi tham gia triển lãm, bán đấu giá đều được. Đều là tranh của các đại họa sĩ danh tiếng, không sợ bán không được." .  

Ôn Nho lão tiên sinh "Hắc" một tiếng, nói Ôn Trưng Vũ: "Ngài nghĩ thật tốt đẹp" .  

Ôn Trưng Vũ rất là thấp thỏm nói: "Chính là phải khiến ngài lại xuất huyết thêm một lần." nàng lục lọi một trận như vậy, ông nội nàng chỉ còn lại một chút đồ cổ không quá đáng tiền lại đi một đống. Nàng nói: "Bất quá con sẽ ghi lại phần tiền này vào trương mục đầu tư của phòng tranh cho ngài."

Ôn Nho lão tiên sinh thấy nhà mình tôn nữ biết ký tiền tính sổ, trái tim già cỗi đau đến quặn thắt lại cảm thấy chút an ủi. Hắn xem khối nghiên mực Long Vĩ của hắn, suy nghĩ một chút, nói: "Thành a!, cứ như vậy a!." chỉ chỉ Ôn Trưng Vũ, lại nhìn một chút danh sách cùng danh mục quà tặng, đứng dậy đi nhà ăn.

Hắn ăn cơm tối xong, cầm danh mục quà tặng của Ôn Trưng Vũ lên lầu, đại khái qua hơn một giờ, hắn cầm danh mục quà tặng đi cho Ôn Trưng Vũ, nói:"Giá cả ông đã nghĩ cho ngươi trên danh mục quà tặng, hồi đầu tìm được đầu tư, trước tiên thanh toán phí dụng này cho ông." .

Ôn Trưng Vũ liếc danh mục quà tặng, nhìn thấy cái giá của nghiên mực, kêu thành tiếng: "Gia gia, con đổi nghiên mực khác." đem tờ giấy nhỏtrên nghiên mực kéo xuống, ôm nghiên mực chuẩn bị trả về kho, nói: "Ngài giúp con chọn một khối giá từ năm chục ngàn trở xuống."

Ôn Nho lão tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sẽ tặng khối này a!. Lão nhân kia kén chọn, đồ đạc không tốt, không lọt nổi mắt hắn."

Ôn Trưng Vũ suy nghĩ một chút, lại chuẩn bị một ít trà lão tiên sinh thích để mang theo. Nếu như lão tiên sinh không vẽ tranh cho nàng, nghiên mực đắt, hắn sẽ không thu nghiên mực, nàng sẽ tặng loại trà mấy ngàn đồng một cân này để thay thế. Đồ vật có mấy ngàn, làm lễ vật lui tới vẫn là có thể tặng được.

Nàng lại để cho gia gia nàng giúp nàng xem lại danh mục quà tặng với danh sách lần nữa, xác định không hố gì rồi, lại mượn điện thoại di động của Ôn Nho lão tiên sinh, lật danh bạ của Ôn Nho lão tiên sinh, tìm số điện thoại. 

Ôn Nho lão tiên sinh giao du rộng rãi, những lão tiền bối trong danh sách của nàng cùng Ôn Nho lão tiên sinh ở trong một hiệp hội hội họa, số điện thoại của bọn hắn đều có thể tìm tới trong danh bạ điện thoại của Ôn Nho lão tiên sinh. Nàng tỉ mỉ kiểm tra qua tên, ghi chú danh hào, đem số điện thoại chép vào danh sách. Nàng mạo muội gọi điện thoại tới liên hệ các lão tiền bối không quá thích hợp, trước hết để cho Ôn Nho lão tiên sinh giúp nàng dựng một tuyến, thông qua điện thoại liên lạc hẹn thời gian đăng môn bái phỏng xong, lại kêu Ôn Lê cùng nàng cùng đi bái phỏng cầu tranh. 

Nàng mở phòng vẽ tranh kinh doanh, chính mình cũng phải đánh cho mình một dấu chấm hỏi đặc biệt lớn. Có Ôn Lê ở, chính là một viên thuốc an thần lớn, độ tin cậy tăng vụt lên đến tiêu chuẩn có thể hợp tác. 

Có giao tình, mặt mũi của gia gia nàng, có vị thương giới nhân sĩ Ôn Lê nhập cổ, hẹn tranh thuận lợi ngoài ý liệu.

Hơn hai mươi phần hợp đồng ở trên tay, Ôn Trưng Vũ đều cảm thấy có chút khó có thể tin. 

Nhiều tác phẩm của danh họa như vậy cũng đủ để nàng mở một triển lãm tranh đặc biệt rồi.

Ôn Lê ngồi trên xe, xem qua từng hợp đồng, kinh ngạc nửa há miệng nhìn về phía Ôn Trưng Vũ, một lúc lâu mới nói: "Không uổng phí cả tuần chị khổ cực chạy cùng cưng." nàng xoa nắnkhuôn mặt nhỏ nhắntrắng như xương sứ của Ôn Trưng Vũ, nói: "Đi, tỷ tỷ ngày hôm nay mời cưng ăn một bữa đại tiệc."

Lúc ăn cơm, Ôn Lê nói cho Ôn Trưng Vũ, bằng những bản hợp đồng này, các nàng có thể tăng giới hạn chiếm cổ phần lên năm mươi lăm phần trăm.

Ôn Trưng Vũ ngạc nhiên hỏi: "Lại tăng?" 

Ôn Lê nói: "Nước lên thì thuyền lên, hợp tình hợp lý." nàng hé miệng cười, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, lộ ra vài phần đường làm quan rộng mở, nói: "Trên tay chúng ta nhiều thêm nửa phần, là có thể vững vàng nắm quyền phát biểu trong lòng bàn tay, cái này mới là quan trọng nhất." .

Ôn Trưng Vũ suy nghĩ một chút phí dụnghẹn tranh vẽ, lại nghĩ tới phương diện sinh ý buôn bán là nghề của Ôn Lê, nàng tìm không được lý do phản bác, vì vậy gật đầu đồng ý. 

Ôn Lê nói: "Thành, chị đoán chừng Mục lão khẳng định đã nhận được tin tức, nội trong hai ngày hẳn là sẽ tới tìm em. Các người đã nói là bốn sáu? Em bốn ổng sáu?" .  

Ôn Trưng Vũ gật đầu. 

Ôn Lê nói: "5-5, em đi đàm luận, thái độ cường ngạnh một chút, ổng cố gắng có thể đồng ý. Năm mươi lăm phần trăm cùng bốn mươi lăm, nói đến giá này sẽ có chút khó khắn. Khi nào ổng gọi em nói chuyện hợp tác, nhớ gọi chị." 

Ôn Trưng Vũ gật đầu đáp ứng. Giá cả căng ác như vậy, nàng cũng không biết phải đàm luận với Mục lão thế nào, quả thực phải có Ôn Lê.

Ăn cơm xong, Ôn Lê đưa nàng về nhà, thuận tiện tìm gia gia nàng lấy chìa khóa tiểu lâu thuê làm phòng tranh, chuẩn bị bắt đầu bắt tay vào làm trang hoàng.

Nàng tìm các lão tiền bối nổi danh hẹn tranh xong, lại tìm các sư huynh các sư muội hẹn tranh. Cùng thế hệ huynh đệ tỷ muội, đều quen dùng internet hoặc điện thoại liên lạc. Nàng gọi video cho sư các huynh đệ tỷ muội liền thành công đem tranh hẹn đến tay, nhưng bởi vì là mở phòng tranh, còn muốn cầm hợp đồng đàm luận chia cổ phần công ty, vẫn phải nghĩ hợp đồng, gọi chuyển phát nhanh đưa qua. 

Tiết kiệm được thời gian bôn ba chạy đi chạy lại, hẹn tranh với các các huynh đệ tỷ muội  cộng thêm nghĩ hợp đồng, tổng cộng mất thời gian hai ngày liền làm xong.

Nàng cảm thấy Ôn Lê thật có vài phần bản lĩnh thần cơ diệu toán, nói là "Trong vòng hai ngày hẳn là ổng sẽ tới tìm em", kết quả mới vừa hết hai ngày, nàng mới vừa cùng sư các huynh đệ tỷ muội hẹn tranh xong, Mục Yểu lão tiên sinh liền gọi điện thoại cho nàng, nói nguyện ý chia 4:6 phần, lúc nào đem hợp đồng nói chuyện.

Ôn Trưng Vũ không dám đáp ứng, nói: "Mục lão, chỗ con có ít đồ, con nghĩ ngài xem qua rồi chúng ta bàn lại sẽ tương đối thích hợp. Không biếtngày nào thuận tiện cho ngài, con với Đường tỷ Ôn Lê đi qua tìm ngài?" .  

Mục Yểu lão tiên sinh hỏi: "Ôn Lê?" .  

Ôn Trưng Vũ nói: "Đúng vậy. Bên này của con đã bàn xong chuyện hợp tác với nàng, con chia một nửa phần trăm cổ phần công ty của con cho nàng. Nếu như không có nàng, con nghĩ là con không dám mở phòng tranh này." .  

Mục Yểu lão tiên sinh bên kia trầm mặc vài giây, mới truyền đến thở dài nặng nề: "Ai!" một tiếng, nói: "Tiểu Vũ a, nói chuyện làm ăn cái này làm sao có thể mỗi lúc một dạng đâu?" .  

Ôn Trưng Vũ rất là uyển chuyển nói: "Lúc trước ngài tới, hai tay cũng đi không, khi đó ước chừng ngài chia hai tám phần cho con còn lo lắng. Trước khác nay khác, ngài xem qua vật trong tay con, đợi trong lòng có cân nhắc, chúng ta bàn lại, ngài thấy thế nào?"

Mục Yểu lão đầu lại thở dài, phi thường miễn cưỡng lại lộ ra vài phần ôn hoà nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng giằng co, ta chiều mai đi qua tìm ngươi." .  

Ôn Trưng Vũ đáp: "Được, vậy con cùng Đường tỷ ở nhà con chờ ngài." .  

Nàng cùng Mục Yểu lão tiên sinh nói chuyện điện thoại xong, lập tức gọi điện thoại cho Ôn Lê, nói cho nàng biết ngày mai Mục Yểu lão tiên sinh qua đây nói chuyện hợp tác.

Ôn Lê đáp: "Thành, ngày mai chị đi qua." .  

Ôn Lê trước bữa trưa liền tới, ở nhà nàng ăn cơm trưa, còn chiếm giường Ôn Trưng Vũ ngủ một giấc ngủ trưa. 

Ngủ trưa dậy không lâu sau, Mục Yểu lão tiên sinh tới. 

Ôn Lê trước để cho Mục Yểu lão tiên sinh xem hợp đồng hẹn tranh hai nàng hai chạy một tuần mới kí được. 

Đợi Mục Yểu lão tiên sinh cẩn thận xem xong hơn hai mươi phần hợp đồng này, Ôn Lê lại đem số hợp đồng mới vừa kí xong được các huynh đệ tỷ muội của Ôn Trưng Vũ chuyển phát tới sáng nay cho Mục Yểu lão tiên sinh xem qua đại thể. Nàng lúc này mới hỏi: "Lão tiên sinh cảm thấy những hợp đồng này trị giá bao nhiêu tiền?"

Mục Yểu lão tiên sinh thần tình ngưng trọng, tay nhẹ nhàng mà gõ mặt bàn, suy tư một lát, mới hỏi: "Bây giờ lại nói cái gì đây?"

Ôn Lê dựng thẳng lên một ngón tay, nói: "Mười triệu, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần." .  

Mục Yểu lão tiên sinh chân mày đều nhảy dựng lên, hỏi:  "Bao nhiêu? Mười triệu, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần? Bốn mươi lăm?" hắn giơ tay chỉ Ôn Trưng Vũ cùng Ôn Lê một cái, nói: "Các ngươi chiếm năm mươi lăm phần trăm?" vừa chỉ chỉ chính mình, hỏi: "Ta chiếm bốn mươi lăm?" một bộ "Ta có nghe lầm hay không" biểu tình. 

Ôn Lê gật đầu, nói: "Vâng." nàng thở dài, vẻ mặt đau lòng nói: "Mục lão, trước ngài muốn tìm Tiểu Vũ con thật sự không biết con bé muốn mở phòng tranh, cũng không biết con bé có khả năng như vậy, bằng không...", nàng buồn bã mà vỗ trán, nói: "Nhưng là làm việc đối nhân xử thế cũng phải coi trọng tới trước tới sau, ngài tới trước, con cũng không thể nói gì hơn. Nếu không, ngài suy nghĩ thật kỹ?"

Mục Yểu lão tiên sinh suy tư cả nửa ngày, tâm tình trầm trọng nói: "Ngươi để cho ta suy nghĩ hai ngày." hắn nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu như ta muốn chiếm cổ phần trên năm mươi phần trăm thì là cái giá gì?".  

Ôn Lê nói: "Mục lão, ngài biết ý nghĩa của nửa phần cổ phần là thế nào, chổ này nếu trên 50%, bọn con không có cách nào nhường đường."

Mục Yểu lão tiên sinh lại suy nghĩ trong chốc lát, trùng điệp thở dài, nói: "Ta suy nghĩ một chút nữa." hắn không yên tâm hỏi: "Trong vòng hai ngày này, sẽ không có trở quẻ nữa chứ!?"

Ôn Lê nói: "Không có tình huống đặc biệt, không thể.".

Mục Yểu lão tiên sinh con mắt đều trợn tròn, râu mép đều mau nhếch thẳng lên rồi, hỏi: "Cái gì gọi là tình huống đặc biệt? Còn có thay đổi?".

Ôn Trưng Vũ cho Mục Yểu lão tiên sinh rót chén trà, nói: "Mục gia gia, ngài uống trà." nàng nói tiếp: "Mười triệu, 45% cổ phần, trông thời gian ngài suy tính, bọn con tuyệt đối không thay đổi. Nếu ngài đồng ý, chính là cái giá này. Nếu ngài không đồng ý, chúng ta lại làm tính toán khác. Bọn con chờ ngài trả lời." . 

Mục Yểu lão tiên sinh đạt được cam đoan của Ôn Trưng Vũ, tâm tình mới trầm trọng thế này mới than thở, lắc đầu, ly khai.

Ôn Trưng Vũ tiễn Mục Yểu lão tiên sinh đến ngoài cửa, nàng đưa đi Mục Yểu lão tiên sinh xong trở lại phòng khách. 

Ôn Lê nâng cằm lên hữu khí vô lực nói: "Than thở cái gì nha, chị đây mới muốn than thở có được hay không? Chị đây hiện tại cũng muốn đầu tư số tiền này có được hay không?" nàng rất là ai oán mà nhìn về phía Ôn Trưng Vũ.

Ôn Trưng Vũ an ủi: "Chị có 27.5% cổ phần an ủi rồi, không cần ai oán a."

Ôn Lê nói: "Di? Không phải cho chị 20% sao?" .  

Ôn Trưng Vũ ngồi xuống bên cạnh Ôn Lê, nói:  "Chia một nửa, dễ tính sổ. Giá là chị tăng, tất nhiên phải cộng vào cho chị."

Ôn Lê nghĩ cũng phải. Nàng đưa ngón tay câu lấy cằm của Ôn Trưng Vũ, nói: "Bé con còn rất biết điều." đứng dậy xách túi của mình lên, nói: "Được rồi, chị về trước." nàng còn nói thêm: "Hơn hai mươi phần hợp đồng này của em chính là định hải thần châm, có mấy thứ này, Mục lão đầu là đập nồi bán sắt cũng sẽ nhập cổ của em. Chờ ổng hai ngày a!, đến lúc mọi người cùng nhau kí hợp đồng xong, các loại tiền vào tài khoản, em nên đi đăng ký giấy phép kinh doanh rồi." nàng nói xong, vẫy tay với Ôn Trưng Vũ một cái, đi. 


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp Linh: Tôi hết muốn nói chuyện rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net