Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Trưng Vũ không thích xã giao giao thiệp, càng không thích xã giao với người nàng không thích.

Diệp Linh hành sự có chút kỳ quái, cho dù bây giờ trở thành đối tác, nàng cũng không muốn cùng Diệp Linh có tiếp xúc quá nhiều.

Nàng cùng Diệp Linh, Mục Yểu lão tiên sinh bọn họ ăn, chỉ duy trì lễ tiết khách khí, cơm nước xong liền về nhà.

Từ Diệp Linh mua tòa nhà của nhà nàng, không thể không mua tranh của nàng, đến mở triển lãm, rồi đến nhờ Mục Yểu lão tiên sinh đứng ra mời nàng kết phường mở phòng vẽ tranh, rồi đến nhập cổ, kì thật là có thể nối thẳng thành một đường. Nếu như thêm vào chuyện của ba nàng, rất có thể là nàng hoặc là nhà nàng có thứ gì đó Diệp Linh mong muốn, sau đó Diệp Linh bày ra từng điểm, từ từ mưu đồ.

Nàng có thể mang ra được chỉ có tranh, thế nhưng làm một tiểu họa sĩ mới chừng hai mươi, thụ tuổi tác, từng trải, tư lịch hạn chế, đường phải đi còn rất dài. Không nói đến cái khác, chỉ từ cấp bậc của mỹ thuật sư mà nói, không phải chỉ có bản lĩnh thực lực thành tích, còn phải dựa vào tư lịch tích lũy, mới có thể tăng lên từng bậc từng bậc. Tư lịch của nàng, ngay cả tiêu chuẩn của Mỹ thuật sư tạo hình hạng hai cũng kém một mảng lớn, nhấc nàng, chống đỡ chết rồi thì là cái tuổi trẻ tài cao, trong vòng mười năm không có quá lớn hiệu quả, nếu như nàng có thể kiên trì hai mươi năm, có khi có thể đã có thành tựu, cũng có thể chen vào hàng ngũ hoạ sĩ hạng nhất. Lấy Diệp Linh thực lực kinh tế, tiêu chuẩn mà nói, tìm họa sĩ nổi tiếng hợp tác mới phù hợp hiện trạng.

Về phần nhà nàng,  của cải đã sớm bị móc rỗng. Nếu như nhà nàng thật có thứ gì đó Diệp Linh mong muốn, từ lúc nhà nàng xoay tiền trả nợ cho ba nàng, Diệp Linh đã có thể tìm người tới cửa tới đem đồ mong muốn mua đi.

Nàng nghĩ không ra, muốn hỏi ông nội nàng có ý kiến gì không, lão tiên sinh chỉ để cho chính nàng suy nghĩ.

Nàng buổi tối rửa mặt xong, trước khi ngủ nằm ở trên giường cầm điện thoại di động cùng Ôn Lê nói chuyện phiếm, lại bắt đầu nói đến mưu đồ của Diệp Linh.

Ôn Lê nghe xong lời nàng, suy nghĩ nửa ngày, đáp một câu: "Chị cảm thấy được a!, nhà cô bây giờ đáng giá nhất chắc là cô rồi."

Ôn Trưng Vũ nhíu mày, lòng nói: "Vẫn là lấy tôi làm chiêu bài mở phòng tranh?" tuy nói nhà nàng không có tiền, thế nhưng nhiều năm như vậy, cũng còn có chút giao tình cùng quan hệ, chí ít nàng có thể hẹn được nhiều tranh như vậy liền có thể nói rõ điểm ấy. Nàng đáp một câu: "Em vẫn chưa bị tính là bùn nhão đắp tường không dính, có đúng không?"

Ôn Lê nói: "Cũng tạm được, ngoại trừ trông hơi ngu một chút, không có gì không tốt."

Ôn Trưng Vũ liền không biết nên nói cái gì.

Một lát sau, Ôn Lê lại gửi tới câu: "Vị trí Tài vụ tổng giám của phòng tranh để lại cho chị."

Ôn Trưng Vũ ngoài ý muốn sửng sốt một chút. Lấy giá trị bản thân của Ôn Lê mà nói, chút xíu cổ phần đó của phòng tranh mời không nổi Ôn Lê đến làm tài vụ tổng giám, cho nên ngay cả việc mời Ôn Lê đảm nhiệm chức vụ gì đó ở phòng tranh nàng cũng không dám nhắc tới, chỉ cầu Ôn Lê có thể lấy thân phận cổ đông giúp nàng cầm giữ một chút, nàng liền đủ hài lòng. Nàng lập tức hiểu rõ, đoán chừng là Diệp Linh gia nhập vào khiến cho Ôn Lê lo lắng, mới chủ động nhắc tới muốn làm tài vụ tổng giám. Trong bụng nàng cảm động, trả lời: "Lê Lê tỷ, cảm tạ."

Ôn Lê đáp một câu: "Không cần cảm tạ, phải trả tiền lương."

Không quá hai ngày, Diệp Linh liền mang giấy tờ làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần công ty đem ra cho Ôn Trưng Vũ kí tên.

Ôn Trưng Vũ tuy là chỉ cầm có 27.5% cổ phần, nhưng nàng là người đứng tên của công ty, rất nhiều thủ tục vẫn phải cần chữ kí của nàng mới có thể làm.

Phòng tranh mới vừa thành lập, chính là thời cơ tốt cho Diệp Linh xếp nhân thủ vào, nàng vốn nghĩ rằng Diệp Linh làm xong thủ tục chuyển nhượng công ty cổ phần rồi sẽ dựa vào thân phận cổ đông nhúng tay vào chuyện của phòng vẽ tranh. Nhưng mà, Diệp Linh lại không có lộ diện. Chuyện của phòng tranh hầu như từ nàng và Ôn Lê toàn quyền xử lý. Diệp Linh đối với chuyện sắp xếp nhân lực chỉ nói không có ý kiến, thậm chí ngay cả chính nàng ta đều chỉ để cho Ôn Trưng Vũ cho nàng làm cái chức quan nhàn tản.

Ôn Trưng Vũ tuy cảm thấy ngoài ý muốn cùng khó hiểu, nhưng nàng trong phút chốc lại không nghĩ ra khúc mắc trong đó, lại bởi vì Diệp Linh có quá nhiều sự tình khác thường, chính mình lại bận bịu đủ loại hạng mục mở phòng vẽ tranh, không có thời gian cũng không còn tâm tình đi quan tâm chuyện của Diệp Linh.

Thời gian bận rộn trôi cực nhanh, chớp mắt liền qua hơn một tháng.

Phòng tranh đã trùng tu xong, nội thất văn phòng, các loại thiết bị cũng đã được dọn vào, lễ tân, tiếp khách, kế toán các loại chức vị tương quan đã tuyển được kịp thời, còn có một vài chức vị quan trọng bởi vì thời gian gấp rút mà chưa tìm được người thích hợp, tạm thời do nàng kiêm nhiệm, Ôn Lê cùng với ông nội nàng, sư phụ, các sư huynh sư tỷ sư đệ làm tham mưu đưa ý kiến, làm chỉ đạo.

Mỗi ngày nàng nghỉ ngơi không đến năm tiếng, thế nhưng những thứ trước đây nàng chưa từng tiếp xúc qua hoặc chưa từng đi sâu tìm hiểu, nàng học được rất nhiều. 

Sắp tới khai trương, tranh nàng hẹn mua dùng để làm phòng vẽ khai trương tranh cục diện họa tác được vận đến phòng vẽ tranh.

Những bức họa này có giá trị không nhỏ, nhà nàng hiện tại chỉ còn có một mình Triển Trình làm hộ vệ, phần lớn thời gian hắn đều kiêm chức tài xế cùng ông nội nàng ra ngoài không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại có một mình Tôn Uyển, tòa nhà nhỏ, ít phòng, không có nhà kho lắp đặt thiết bị bảo an để cất giữ vật phẩm quý trọng, nàng không dám để tranh trong nhà, phải mang vào ngân hàng bảo quản. Đợi phòng vẽ tranh trùng tu xong, thiết bị an ninh được lắp đặt, nhân viên an ninh, các loại phương tiện toàn bộ đến nơi, nàng mới thuê người của công ty bảo an theo nàng đến ngân hàng lấy tranh, sau đó, đưa đến phòng tranh, để vào kho chứa vật phẩm quý trọng của phòng tranh.

Nàng kiểm kê họa tác, thu vào, làm đăng ký nhập kho xong, khóa lại cửa phòng, theo từ trong họa thất đã quét dọn sạch sẻ, ngay cả thảm cỏ đều đã dọn lên, đi ra, liền thấy Diệp Linh bất động đứng trước họa thất ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu phòng tranh, dường như xem rất chăm chú, khóe miệng còn ngây ngây ngốc ngốc treo một nụ cười yếu ớt.

Ôn Trưng Vũ hiếu kỳ trong bụng, bàng hiệu này chọc cho Diệp Linh cười, là có vấn đề?

Nàng đi tới bên cạnh Diệp Linh, theo góc độ ngẩng đầu của Diệp Linh nhìn hướng bảng hiệu của họa thất, cổ hương cổ sắc, rồng bay phượng múa bốn chữ "Côn Luân Họa Thất", tức có ý nhị, lại có khí thế, lại hợp với cảnh hồ này, không có gì không thích hợp. Nàng hỏi: "Diệp tiểu thư, bảng hiệu phòng tranh có vấn đề?"

Diệp Linh quay đầu nhìn về phía Ôn Trưng Vũ, nói: "Không có vấn đề, tôi rất thích."

Ôn Trưng Vũ nghe được Diệp Linh nói "Tôi rất thích." cũng rất không thích, hơi cảm thấy tâm tắt, ngoài miệng khách khí nói: "Diệp tiểu thư thích là tốt rồi."

Diệp Linh nói: "Sắp khai trương, tôi tới xem một chút."

Cổ đông lớn nhất tới xem một chút, Ôn Trưng Vũ không dám không tiếp đãi, nàng dẫn Diệp Linh tiến vào phòng tranh, hướng Diệp Linh giới thiệu tình huốngphòng tranh.

Khi nàng giới thiệu họa thất, ánh mắt Diệp Linh thỉnh thoảng rơi vào trên người nàng, ý tứ trong đôi mắt nàng không đọc được, vừa tựa như đang đánh giá hiệu quả công tác của nàng, lại tựa như nói "Tựa hồ thật phù hợp phong cách của em.", vừa tựa như còn cất giấu cảm xúc khác.

Lầu một là lễ tân, phòng triển lãm, cùng một khu tiếp khách nhỏ.

Lầu hai là phòng làm việc, phòng khách, phòng hội nghị các loại khu vực làm việc, lầu ba còn lại là phòng làm việc, nhà kho.

Nàng dẫn Diệp Linh, trước hếtxem lầu một, lại đến lầu hai, đợi cho đi một vòng hết lầu ba xong lại đi phòng kho xem s61 tranh mới được chuyển tới, sau đó liền mời Diệp Linh đến phòng làm việc của nàng.

Phòng làm việc là mới trang hoàng, đồ nội thất hai ngày trước mới vừa vận chuyển tới, mùi rất nặng, vì vậy phải bày vào rất nhiều cây kiểng khử mủi formandehyd mới đem đến hôm qua.

Nàng bước vào phòng làm việc, mở ra toàn bộ cửa sổ, thông gió, vốn muốn đi pha trà đãi khách, mới nhớ tới nàng vẫn chưa chính thức dọn vào phòng làm việc, đừng nói trà, ngay cả nước cũng không có. Nàng chỉ có thể rất bất đắc dĩ xin lỗi, nói cho Diệp Linh, trà cùng nước cũng phải ngày mai mới có thể đưa đến.

Diệp Linh biểu hiện không sao cả, nàng ngồi xuống ghế salon, nói: "Lần này tôi qua đây là có chuyện muốn thương lượng với em một chút."

Không biết vì sao, Ôn Trưng Vũ mỗi lần nghe được Diệp Linh nói có việc muốn tìm nàng thương lượng đã cảm thấy không có chuyện tốt, thế nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng lại bắt không ra bất cứ chỗ nào Diệp Linh gây bất lợi cho nàng. Nàng ngồi xuống đối diệnDiệp Linh, nói: "Diệp tiểu thư mời nói."

Diệp Linh nói: "Vừa rồi tôi để ý phòng triển lãm ở lầu một hình như còn có phòng trống?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu, nói: "Có. "

Diệp Linh tiếp: "Trên tay tôi có chút tranh tư nhân sưu tầm..." nàng nói đến đây, dừng lại, cố ý cường điệu nói: "Hàng không bán.", nàng còn nói: "Tôi lấy hơn mười bức ra, muốn treo ở phòng tranh triển lảm, hàng trưng bày không bán."

Ôn Trưng Vũ đối với Diệp Linh, khó tránh khỏi lưu tâm mấy phần, hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút đó là tranh gì, của họa sĩ nào sao?" nàng nghĩ lấy Diệp Linh thân gia địa vị mà nói, cất giữ họa tác khẳng định cũng không kém, thế nhưng tưởng tượng đến Diệp Linh có thể gom luôn cả mấy bức tranh nhi đồng xấu xí của nàng, liền lại cảm thấy Diệp Linh thưởng thức rất có điểm đặc biệt, vậy nên Diệp Linh sẽ mang ra thể loại tranh gì cũng khó nói. Xuất phát từ lý do cẩn thận, vẫn là hỏi rõ ràng tốt hơn.

Diệp Linh thoáng do dự hai giây, mới nói: "Tranh của em."

Ôn Trưng Vũ không nghĩ tới Diệp Linh lại mang tranh của nàng ra, nghe vậy không khỏi giật mình sửng sốt một chút. Trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc không rõ, lại bị nàng ép xuống.

Diệp Linh nói rằng: "Tôi nghĩ họa thất này là em đứng ra xử lý, em lại là họa sĩ trẻ trong lứa đại tân sinh có danh tiếng nhất định trong nghành, nếu như lúc khai trương trên triển lãm tranh lại không có họa tác của em, không khỏi làm ngọc có tì vết."

Ôn Trưng Vũ trầm mặc không nói. Trong lòng của nàng có chút khó chịu. Tranh của mình lại không ở trên tay mình, lúc khai nghiệp còn muốn để Diệp Linh cung cấp cho mình. Nàng biết Diệp Linh là xuất phát từ hảo ý, làm như vậy bất kể là đối với nàng hay là đối với phòng tranh kinh doanh đều có lợi. Nếu không..., nàng làm một tiểu họa sĩ có chút danh khí trong nghề, họa thất của mình khai trương, treo hơn mấy chục bức tranh của người khác, nhưng ngay cả một bức họa tác của mình cũng không có, không chỉ khiến mặt mũi nàng khó coi, cũng sẽ làm cho người khác suy nghĩ nhiều. Thêm nữa chính là những bức họa đó của nàng, thế giới trong tranh của nàng, cái thế giới thuộc về chính nàng, có rất nhiều thứ nàng không muốn triển lộ ra trước mắt người khác, đó là thế giới nội tâm sâu nhất của nàng, tình cảm sâu nhất trong nội tâm nàng.

Nàng ngẩng đầu, thấy Diệp Linh đang lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt kia cùng khí tức đều khác hẳn với sự trầm mặc lúc bình thường. Nàng hướng Diệp Linh nhìn lại, Diệp Linh chống lại tầm mắt của nàng, lộ ra một nụ cười ôn hòa khách khí, phá vỡ trầm mặc, hỏi nàng: "Đề nghị của tôi có gì không ổn sao?"

Ôn Trưng Vũ hỏi: "Có thể để tôi chọn tranh nào muốn đem triển lãm không?"

Diệp Linh gật đầu, nói: "Có thể."

Ôn Trưng Vũ đáp: "Cảm tạ."

Diệp Linh nói rằng: "Không cần khách khí." nàng nói: "Hai ngày nữa sẽ khai trương, thời gian có lẽ hơi gấp, bây giờ đi ngay sang nhà tôi xem tranh đi, tôi cho người ngày mai đưa tới. "

Ôn Trưng Vũ ứng tiếng: "Được", cùng Diệp Linh cùng nhau xuống lầu.

Ra phòng vẽ tranh, Diệp Linh hỏi Ôn Trưng Vũ: "Ngồi xe của tôi?"

Ôn Trưng Vũ nói: "Không được, tôi cho tài xế chạy theo xe của chị là được rồi." nàng nói xong, trực tiếp đi hướng chiếc Audi A6 nàng bao thuê toàn thời gian cả xe lẫn tài xế.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net