Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lấy thế nhân ánh mắt mà nói, yêu bà là xấu xí. Đối với sông ngầm sinh linh mà nói, yêu bà là thần bảo vệ che chở bọn họ. Uy vọng của bà tăng theo từng năm tuổi. Bề ngoài của bà già yếu qua từng năm tuổi. So sánh với yêu nữ xinh đẹp như hoa trẻ trung trong tranh, nàng càng nguyện vẽ yêu bà lúc tuổi già được biết bao sinh linh nơi sông ngầm sùng bái, thế nhưng nàng không muốn treo yêu bà lên để chịu thế nhân chỉ trích.

Già đi, là vấn đề mà mỗi sinh mệnh đều phải đối mặt. Người đã già làn da đều sẽ chảy xệ, bắp thịt héo rút, thắt lưng không hề thẳng, lưng không hề ngay, thật có một số người già rồi khiến người ta ác tâm chán ghét, có vài người già đi lại làm người ta tôn sùng kính ngưỡng.

Ôn Trưng Vũ nghĩ đến chính mình. Ở tuổi 26, phong nhã hào hoa, đợi khi nàng bảy tám chục tuổi rồi sẽ trở thành quang cảnh như thế nào?

Nàng có thể tưởng tượng được dáng dấp của chính mình về già, thế nhưng nàng không biết đời này của mình sẽ trải qua thành thế nào.

Ôn Trưng Vũ chọn xong tranh, hướng Diệp Linh cáo từ.

Diệp Linh xem thời gian cũng đã đến giờ cơm, liền chân thành mời Ôn Trưng Vũ ở lại ăn.

Ôn Trưng Vũ thật lòng chưa có mong muốn ăn cơm cùng Diệp Linh, nàng nói rằng: "Tôi hẹn Ôn Lê đàm luận."

Diệp Linh nói: "Nếu như thuận tiện, tôi muốn hẹn em và Ôn Lê nói chuyện về Lễ khai trương, tôi xem qua việc sắp xếp khai trương, có chút ý kiến."

Ôn Trưng Vũ có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Linh, lòng nói: "Có ý tưởng cô còn không chịu nói sớm?" Lễ khai trương lưu trình đã sớm quyết định, còn hai ngày nữa khai trương mới nói. Thế nhưng Diệp Linh là đại cổ đông lớn nhất, ý tưởng của nàng, Ôn Trưng Vũ không thể nào không suy nghĩ. Nàng hơi chút trầm ngâm, nói: "Tôi nói trước với Ôn Lê một tiếng." gọi điện thoại liên lạc với Ôn Lê, nói nàng đang ở chổ Diệp Linh, muốn cùng Diệp Linh bàn bạc chuyện khai trương, trễ chút đi qua.

Ôn Lê nói: "Em với Diệp Linh cùng nhau tới đây luôn đi."

Ôn Trưng Vũ đành phải kêu Diệp Linh cùng đi.

Nàng mới vừa tiến vào trong xe, Diệp Linh liền cầm văn kiện cũng chui vào trong xe, ngồi bên cạnh nàng. Nàng hơi chút kinh ngạc liếc mắt sang xe Diệp Linh, nhìn thấy trợ lí của Diệp Linh chui vào trong xe của nàng ta.

Diệp Linh đưa văn kiện trong tay cho Ôn Trưng Vũ, hỏi: "Em ngồi xe xem giấy tờ có chóng mặt không?"

Ôn Trưng Vũ khẽ lắc đầu một cái, đáp một câu: "Không choáng." nàng nhận lấy văn kiện nhìn xem, trước nhìn thấy là sách truyên truyền của một công ty quảng cáo. Nàng xem phần giới thiệu công ty, là một công ty mới thành lập chưa đến ba năm, nhưng mà vốn đăng kí coi như hùng hậu, trong sách tuyên truyền giới thiệu các phương hợp tác đều rất có thực lực. Nàng xem hết sách tuyên truyền, liền nhìn thấy ngay một quyển dầy <Phương án tuyên truyền Lễ khai trương Côn Luân Họa Thất>. Nàng rất là kinh ngạc nhìn về phía Diệp Linh, hỏi: "Đây là?"

Diệp Linh nói: "Đây là công ty quảng cáo dưới danh nghĩa của tôi. Còn nhớ tháng trước em đưa kế hoạch sắp xếp lễ khai trương cho tôi, tôi hỏi em tài liệu về phòng tranh tuyên truyền với tài liệu liên quan hợp tác các phương không?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu.

Diệp Linh nói: "Tuyên truyền cường độ hơi yếu, giờ không nói chuyện phía sau, trước hết nói đến Lễ khai trương đi. Tôi xem qua danh sách phát thư mời của em, cùng với danh sách nhân viên xác minh có thể tới em đã ghi lại, cũng lý giải cặn kẽ lực ảnh hưởng của những người này trong ngành, sự xuất hiện của bọn họ có thể khiến cho Lễ khai trương phòng tranh biến thành một cuộc hành nghiệp thịnh hội. Thế này đối với phòng tranh mà nói là một cơ hội tuyên truyền trắng trợn phi thường khó được để khai hỏa danh khí cùng kết cấu, nhưng đối với mức độ tuyên truyền của phòng tranh ngày hôm đó mà nói thì khá yếu, không đủ để tối đa hóa hiệu quả tuyên truyền của trận khai trương này." nàng dừng lại, nói: "Tuyên truyền hiệu quả yếu, không phải đối với nội bộ hành nghiệp, ý của tôi là chỉ thị trường ngoài ngành, phương diện các nhóm khách hàng."

Ôn Trưng Vũ hiểu ý tứ của Diệp Linh. Có thể quyết định địa vị hoạ sĩ, một trong số những yếu tố mấu chốt nhất chính là tranh được ra giá bán bao nhiêu. Kinh doanh phòng tranh, mục đích cuối cùng là vì lợi nhuận. Thế nhưng để thực hiện được điều này, phải có người nguyện ý dùng tiền đến mua tranh. Diệp Linh nói lời này ý tứ kỳ thực chính là đang nói nàng chỉ tuyên truyền trong hành nghiệp nội bộ không có ích gì, phải tuyên truyền đến những người nằm ngoài quần thể họa sĩ, có khả năng dùng tiền mua tranh mới hữu hiệu.

Ôn Trưng Vũ đối với việc công tác của mình làm chưa đến nơi đến chốn, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bất quá làm một tay mơ mới vừa bước vào lĩnh vực thương nghiệp, đối với việc Diệp Linh đưa ra điểm thiếu sót, đồng thời giúp nàng tìm lấp sai sót, vẫn là cảm kích. Nàng đối với Diệp Linh nói: "Tôi xem trước trình bày phương án một chút."

Diệp Linh mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, ứng tiếng: "Được."

Ôn Trưng Vũ lơ đãng thoáng nhìn đôi mắt Diệp Linh, nàng phát hiện lúc Diệp Linh cười, con mắt cong cong, tiếu ý từ trong mắt lộ ra, cả người đều mang theo vài phần nhu hòa. Cười rộ lên Diệp Linh, gương mặt không có đáng ghét như thế.

Phát giác đến ý nghĩ của mình không ổn Ôn Trưng Vũ chột dạ chuyển ánh nhìn, nhanh lật phương án truyên truyền trên tay.

Ôn Trưng Vũ không nghĩ tới trong ấn tượng của mình, Diệp Linh lại còn có thể cùng diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét) có liên quan. Nhưng trên thực tế, từ Diệp Linh tướng mạo mà nói, vẫn là rất phù hợp đương thời chủ lưu thẩm mỹ. Cho dù là từ ánh mắt người làm nghề hội họa chuyên nghiệp đến xem, tỉ lệngũ quan, tỉ lệvóc người của Diệp Linhđều rất tốt, đạt đến tiêu chuẩn tỉ lệ vàng thì không dám nói nhưng cũng không xê xích gì nhiều lắm. Nếu như Diệp Linh có thể thay thế một thân trang phục chức nghiệp có vẻ cường thế của nàng ấy thành trang phục tinh sảo một chút, kéo ra ngoài có thể dùng làm người mẫu. Từ cách Diệp Linh hành sự, nàng làm chuyện gì đều có thể đặt tới trên đài quang minh chính đại mà nói, khiến người ta không khơi ra được bất cứ điều gì không phải. Cho nên, kỳ thực Diệp Linh cùng diện mục khả tăng không dính dáng gì cả.

Ôn Trưng Vũ giật mình đến chính mình lại thất thần, mau chóng thu hồi tâm tư, nhìn trong tay trình bày phương án.

Nàng mơ hồ cảm giác được Diệp Linh tựa hồ đang nhìn mình, quay đầu hướng Diệp Linh nhìn lại, liền thấy Diệp Linh ôn hòa cười với nàng, nói: "Em cứ từ từ xem, không vội. "

Ôn Trưng Vũ tâm nói: "Tôi xem trình bày phương án, cô xem tôi làm cái gì?" bất quá ngồi ở trong xe khá nhàm chán,dường như Diệp Linh ngoại trừ xem người hoặc xem bên ngoài cửa xe, cũng không có gì để xem nữa. Làm sinh ý đối tác, Diệp Linh ít nhiều cũng sẽ tiến hành tỉm hiểu nàng một chút a!?

Ôn Trưng Vũ thà rằng vùi đầu xem tài liệu chứ không muốn cùng Diệp Linh hàn huyên.

Nàng cùng Ôn Lê hẹn ở quán ăn đàm luận.

Ôn Lê là một người bận rộn, suốt ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy tay không thấy đuôi), hành trình sắp xếp rất vẹn toàn, chỉ có thể đem thời gian ăn cơm vắt ra cho nàng, ngay cả ở phòng tranh của nàng đảm nhiệm chức vị tài vụ tổng giám cũng chỉ là khống chế phương hướng, an bài cái tài vụ quản lí để xử lý sự tình của bộ tài vụ.

Có Ôn Lê trấn thay nàng cùng giúp nàng chải chuốt mạch lạc, tổ chức cơ cấu phòng tranh, mới có thể khiến nàng trong vội vàng có trật tự, không đến mức mù vội vàng hoặc loạnmột đoàn.

Nàng và Diệp Linh tiến vào bao sương, nhìn thấy Ôn Lê đang ngồi trên ghế sa lon trong bao sương xem gì đó ở trên máy vi tính xách tay. Tay nàng chống càm, ngón tay gõnhẹ nhẹ mặt bàn, dáng vẻ đang suy tư.

Ôn Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai nàng, nói với người phục vụ : "Mang thức ăn lên." lại hướng Diệp Linh nhìn lại, nói: "Diệp tổng, tôi xem qua phương án tuyên truyền với hợp đồng cô gửi cho tôi rồi." ánh mắt của nàng hơi đảo qua trên người Ôn Trưng Vũ, chậm rãi nói: "Báo giá cô gửi, thấp hơn giá thị trường trước mắt, tính toán tớitương lai hành nghiệp mở rộng, giao dịch này của cô không có lời a.".

Diệp Linh rất lịch sự mà giúp Ôn Trưng Vũ kéo ghế mời Ôn Trưng Vũ ngồi, rồi hướng Ôn Lê nói: "Làm cổ đôngphòng tranh, tôi cũng xem như là một trong số những lão bản. Dùng tay trái kiếm tiền của tay phải, cuối cùng vẫn là tiền trong túi của mình. Cho cái giá vốn, không thua thiệt là được."

Ôn Lê rất có ý tứ hàm xúc mà kéo dài thanh âm  "Ah" rồi một tiếng, đối với Ôn Trưng Vũ nói: "Chúng ta đây được thơm lây." nàng ngồi xuống bên cạnh Ôn Trưng Vũ, tự tiếu phi tiếu xem xét ánh mắt Ôn Trưng Vũ, nói: "Chị nói với cô, Diệp tổng chiếm 65% cổ phần ở công ty truyền thông bên này."

Ôn Trưng Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Linh. Hai công ty chiếm lượng cổ phần không giống, sinh ra lợi nhuận lấy được tiền cũng không giống nhau, học sinh tiểu học đều biết tính bút trướng này.

Diệp Linh rất là thản nhiên nói: "Điểm ấy lợi nhuận so với việc có thể tiến quân vào lĩnh vực mình thích, cùng hợp tác với hoạ sĩ mình thích, không thành vấn đề."

Ôn Trưng Vũ không biết nghề quảng cáo hành giá là bao nhiêu, nhưng Diệp Linh kê ra báo giá nhượng bộ cũng không phải con số nhỏ. Từ trong tài liệu phương án, cái này không phải chỉ là hợp tác một lần làm lễ khai trương, mà là hợp tác phát triển của hai công ty ở thời gian dài. Nàng tuy là muốn kiếm tiền, nhưng không muốn chiếm tiện nghi của người khác. Phải bảo đảm tình huống quyền lợi song phương, mới có thể hợp tác tốt đẹp lâu dài. Nàng đối với Diệp Linh nói rằng: "Diệp tổng, chị xem có phải nên đem lợi nhuận bên này của chị cộng vào hay không?"

Ôn Lê có chút bất đắc dĩ liếc nhìnÔn Trưng Vũ phản ứng trì độn, nâng chung lên uống trà.

Ôn Trưng Vũ không thấy Diệp Linh đáp lại, chỉ là xem biểu tình của Diệp Linh tựa hồ có chút vô ngữ. Nàng lại nhìn hướng Ôn Lê, thấy Ôn Lê đang vùi đầu uống trà. Nàng hỏi: "Có gì không ổn sao?"

Ôn Lê nói: "Không có, hai người đàm luận. Chị... Uống trà... Ăn canh."

Ôn Trưng Vũ thấy Diệp Linh chỉ nhìn nàng mà không nói lời nào, nàng lại không rõ Diệp Linh có ý tứ gì, liền hỏi: "Diệp tổng?"

Diệp Linh nở nụ cười, nói: "Gọi Diệp Linh là được rồi."

Ôn Lê đang vùi đầu ăn canh thì ngẩng đầu quét mắt Ôn Trưng Vũ, lại quét mắt Diệp Linh, sầu não mà âm thầm thở dài.

Ôn Trưng Vũ "Ân" một tiếng đáp ứng, vẻ mặt mang nghi ngờ nhìn về phía Diệp Linh.

Diệp Linh nói: "Tôi có thể đưa ra giá cùng với phần hợp đồng này, liền biểu thị giá này là tôi cùng công ty đều có thể tiếp nhận."

Ôn Trưng Vũ không thể nói thêm gì nữa, chỉ nói được tiếng cám ơn, liền đem hợp đồng nàng còn chưa kịp xem, xem lại hết từ đầu tới đuôi, sau đó hỏi Ôn Lê đã xem qua hợp đồng hay chưa.

Ôn Lê nói: "Nếu như em cảm thấy thích hợp liền ký, chị không có ý kiến."

Ôn Trưng Vũ lại đem hợp đồng nhìn lần nữa, xác định không có gì không ổn, mới nói cho Diệp Linh nàng không có mang con dấu, hẹn Diệp Linh ngày mai đi phòng tranh ký hợp đồng, thuận tiện nói cho Diệp Linh, nàng muốn gặp người phụ trách hạng mục này một lần.

Diệp Linh biểu thị không thành vấn đề, hỏi Ôn Trưng Vũ: "Vậy ngày mai mười giờ sáng, tôi qua phòng làm việc của em tìm em?"

Ôn Trưng Vũ đáp: "Được."

Các nàng cơm nước xong, liền dời đến ghế sa lon bên cạnh, đàm luận chi tiết công việc của lễ khai trương.

Phòng tranh mới vừa trù bị, nhân thủ không đồng đều, rất nhiều chuyện chính nàng phải lo liệu, nhưng nàng lại không có kinh nghiệm ở phương diện này, sợ xảy ra sơ suất, cho nên để cho Ôn Lê giúp nàng thông qua một vài chi tiết.  Đại cổ đông Diệp Linh cũng muốn biết tương quan tỉ mỉ, liền ngồi ở bên cạnh dự thính.

Nàng nghĩ các hạng mục khai trương muốn ứng đối lập ra một tấm danh sách, sẽ phân công các hạng mục công việc xuống phía dưới, chỉ định người phụ trách những công việc này. Chuyện quan trọng đều đã an bài xong xuôi chuẩn bị thỏa đáng, nhưng vẫn lo lắng chi tiết xảy ra vấn đề, an bài sự tình có thiếu sót hoặc là an bài nhân viên không thích hợp, nếu có, phải mau điều chỉnh.

Ôn Lê nhìn xong, thấy không có vấn đề, lại cho Diệp Linh xem.

Diệp Linh cẩn thận xem qua, mỉm cười mà cười, nói: "Tốt."

Ôn Trưng Vũ nhìn thấy Diệp Linh cười đến con mắt đều cong lên, không biết nói gì, tức giận ở trong lòng nghĩ: "Tốt ngươi còn cười, buồn cười như vậy sao?" bất quá, Ôn Lê nói không thành vấn đề, nàng sẽ không quản Diệp Linh "Tốt" là thật tâm hay là khách khí.

Ngày khai trương, đường thúc bá, đường ca, đường tỷ, sư phụ Tề Thiên Thụ tiên sinh cùng với rất nhiều các sư huynh đệ tỷ muội của nàng đều tới, hơn nữa Ôn Lê, Diệp Linh bên kia mời tới tân khách, trước đó đã thuê xong bãi đỗ xe cũng không đủ chổ đỗ xe, lại lâm thời phải thuê bãi đỗ xe bên cạnh, băng chúc mừng treo lên, làm cho chính Ôn Trưng Vũ xem đều cảm thấy hừng hực.

Đương nhiên, nàng rất rõ ràng, có thể tới nhiều người như vậy, không phải là xem mặt mũi của nàng, trên cơ bản đều là xem mặt mũi gia gia nàng, Ôn Lê cùng Diệp Linh.

Hành nội nhân, nàng trên cơ bản đều biết, cho dù không biết người, nghe đến tên cũng đại khái có lý giải. Cùng gia gia nàng vãng lai tới nhà quan hệ tốt một chút, nàng cũng đều biết. Người kinh doanh cùng Diệp Linh, Ôn Lê lui tới, nàng sẽ không thật nhận thức. Ôn Lê cùng Diệp Linh đều nguyện ý đem bọn họ giới thiệu cho nàng, để cho nàng nhận thức không ít người.

Lễ khai trương lưu trình hầu như đều là cố định, gần như phân biệt chỉ ở trình độ long trọng phức tạp cùng với hoạt động tương quan được an bài.

Nghi thức cắt băng khánh thành, là Hội trưởng Hiệp hội mỹ thuật tạo hình được mời đến cắt. Sau đó là nàng lên đài đọc diễn văn, sau đó sẽ là Diệp Linh, Ôn Lê lên đài.

Nàng và Diệp Linh đều có an bài truyền thông qua đây, máy ảnh đoản pháo đỡ một đống, đèn loang loáng không ngừng chớp hiện. Tuy nói trước đây nàng cũng không tránh được sẽ bị người quan sát chằm chằm, thế nhưng lần đầu đối mặt với nhiều truyền thông cùng thiết bị chụp ảnh ghi hình như vậy, khó tránh khỏi có vài phần không được tự nhiên cùng khẩn trương. Cũng may sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn còn có thể xem như thản nhiên ung dung đọc hết từ. Nàng phát biểu xong, người chủ trì cho mời Diệp Linh lên đài.

Ôn Trưng Vũ chuẩn bị xuống đài, nhìn thấy Diệp Linh đi qua, mới đem micro đưa cho Diệp Linh.

Diệp Linh một tay nhận micro, tay kia thuận thế liền khoác lên cánh tay của nàng kéo nàng lại, đồng thời tạo hình, hướng về phía truyền thông bên kia chào hỏi.

Ôn Trưng Vũ nhất thời khẩn trương đến lưng căng cứng, bị đưa vào thế bí, nàng ở nơi này trước mắt bao người chỉ có thể phối hợp Diệp Linh. Nàng thầm nghĩ: "Đây là muốn làm cái gì?"

Diệp Linh hướng về phía microphone mang tươi cười, nói: "Lần trước mở triển lãm tranh, Trưng Vũ có chuyện quan trọng trong người không có cách nào khác trình diện, khiến tôi tiếc nuối một phen. Ngày hôm nay xem như bắt được nàng rồi." sau đó lại mời các bằng hữu truyền thông giúp nàng chụp nhiều tấm ảnh chung một chút.

Ôn Trưng Vũ: "... " nàng rất muốn hỏi Diệp Linh: "Cô thiếu chụp ảnh chung sao?" Cô nói sớm nha, cô nói sớm tôi liền... Tôi liền tránh xa cô ra, không chụp ảnh chung với cô.

Diệp Linh vẻ mặt hớn hở giới thiệu với mọi người: "Từ nay về sau, tôi và Trưng Vũ chính là sự nghiệp hợp tác đồng bạn, tôi tin tưởng tại tôi và Trưng Vũ, còn có..." nàng đang nói chuyện thì hướng phía Ôn Lê nhìn lại, nói: "Ôn Lê, Ôn tổng, cộng đồng nỗ lực cùng với dưới sự ủng hộ của mọi người, phòng tranh của chúng tôi nhất định sẽ càng làm càng tốt..."

Ôn Trưng Vũ hết lời mà quay đầu nhìn về phía Diệp Linh. Nàng chưa bao giờ biết Diệp Linh thoạt nhìn ít nói, nội liễm còn có chút thần kinh, sau khi lên đài sẽ trở nên hoạt bát, hài hước lại nói nhiều, trên đài dưới đài tưởng như hai người, khác biệt lớn đến thật có chút... Nàng lúc này hiểu rõ không gì sánh được lời Ôn Lê nói Diệp Linh là bệnh thần kinh.

Ôn Trưng Vũ rất bất đắc dĩ, nàng không muốn đứng ở chỗ này làm làm nền cùng lá xanh, nhưng này đóa hoa hồng lôi kéo nàng không muốn buông tay, nàng không thể bỏ qua Diệp Hồng Hoa mà tự rời đi, nếu không... Cùng ngày khai trương phải truyền ra lời đồn các bên đối tác của phòng tranh không hợp, nàng chỉ hảo hảo sắm vai lá xanh phối hợp Diệp Linh, hợp thời tiếp lời. Vì vậy, sau "Hảo hữu chí giao" quan hệ cá nhân, nàng và Diệp Hồng Hoa lại có \ "Sự nghiệp hợp tác đồng bạn" tiền tài quan hệ.

Ôn Trưng Vũ nội tâm nhổ nước bọt xuyên thành phao phao mà phun ra bên ngoài, trên mặt nửa điểm cũng không thể hiện ra, cười khéo léo, nói thích hợp. Nàng nhất thời cảm thấy giả như ngày nào đó chính mình không vẽ vẽ, nói không chừng còn có thể đổi nghề làm diễn viên.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net