Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cắt băng, đọc diễn văn đều là từng bước mà làm theo quy trình, trình bày họa tác mới là phần quan trọng nhất trong lễ khai trương.

Ôn Lê cùng Diệp Linh đều là ngoài nghề, vì vậy triển lãm họa tác giới thiệu phải là Ôn Trưng Vũ lên sân khấu.

Lần này nàng đối mặt không chỉ là các tiền bối trong ngành, còn có tin tức truyền thông, internet cùng với các tân khách đến từ các ngành nghề khác. Cũng may nàng từ nhỏ học vẽ, tuy là danh khí vẫn chưa tới tiêu chuẩn nhất lưu nhưng năng lực giám thưởng cũng là không kém, hơn nữa tranh nàng muốn giới thiệu đều là nàng kêu Ôn Lê tự mình đi cầu tới, đối với mấy họa tác này trong lòng rõ ràng. Để không xảy ra sai lầm, ngày hôm qua nàng còn thương lượng với những tiền bối đã vẽ mấy bức họa này, phải giới thiệu như thế nào.

Trên cơ bản đều là trước tiên giới thiệu bức họa này là của vị danh họa nào, rồi cặn kẽ giới thiệu về vị họa sĩ ấy, như vị ấy có danh hiệu nổi tiếng nào, từng nhận được giải thưởng lớn nào, am hiểu vẽ cái gì, còn có tác phẩm tiêu biểu nào, sau đó lại giời thiệu bức họa này có điểm nào đặc sắc. Đối với vài vị họa sĩ tình nguyện đối mặt với truyền thông, Ôn Trưng Vũ còn có thể mời bọn họ đến trước họa tác để bọn họ giới thiệu tranh của mình.

Tuy nhiều tranh, một vài bức còn cần thời gian khá lâu để giới thiệu, bất quá thời gian an bài triển lãm tranh cũng đủ. Ôn Trưng Vũ dựa theo thời gian cùng tiết tấu Ôn Lê và Diệp Linh đã dự định mà tiến hành giới thiệu, có vẻ không nhanh không chậm tiến thối thoả đáng.

Ôn Trưng Vũ nguyên bản cho rằng mình đối mặt với nhiều truyền thông cùng các ngành nghề tân khách sẽ rất khẩn trương, thế nhưng nói tới họa, họa là bút màu sắc dày đặt nhất trong mắt nàng.

Thành thật mà nói, nàng không thích kinh doanh, đi làm việc mua bán chỉ là vì sinh tồn.

Mà khi nàng giới thiệu những bức họa này, đối diện với những họa tác đó, giới thiệu nó cho nhiều người lý giải hơn, làm cho nhiều người nhận ra hoạ sĩ của những tác phẩm đó hơn, nàng liền có cảm giác như vừa đi vào thế giới trong tranh, chỗ bất đồng là, trước đây nàng một mình vẽ tranh, ngày hôm nay, nàng là đem tranh của những người khác biểu diễn ra, cùng người chia sẻ.

Tranh hảo, hảo tác phẩm, là có linh hồn của mình, xem tranh, liền có thể chứng kiến thế giới trong bức họa, đó là thế giới xuất xứ từ hiện thực, lại siêu thoát hiện thực, nó chịu tải một góc, một hốc, một mảnh thiên địa nào đó. Tranh là vật chết, nhưng rơi vào trong mắt người, nó có thể khơi gợi tình cảm, tinh thần cộng minh của con người. Người ta nói âm nhạc không biên giới, họa tác, giống như vậy.

Nàng giới thiệu họa tác xong, lại giới thiệu sơ lược Hội đấu giá được an bài một tháng sau.

Nàng hôm nay là thương nhân, tranh giữ ở trong tay không phải để sưu tầm, mà là cất chứa tài chính.

Đợi nàng giới thiệu xong những thứ đó, truyền thông kết thúc phỏng vấn, Diệp Linh mới đi qua đưa chai nước suối cho nàng, nói: \ "Uống nước, nghỉ ngơi một chút. \ "

Ôn Trưng Vũ nói khô cả họng. Nàng có chút không muốn uống nước Diệp Linh đưa tới, thế nhưng Diệp Linh mở nắp đưa tới trước mặt nàng, nơi thả nước suối cách nàng còn có một chút, nàng cũng ngại bác mặt mũi cùng ý tốt của Diệp Linh, tiếp nhận nước, nói tiếng cám ơn, trước tiên nhuận nhuận môi cùng cổ họng.

Diệp Linh nói: "Em nghỉ một lát đi. Chị sắp xếp người đưa bọn họ đi dùng cơm trước rồi, chút nữa em hãy tới."

Một tia cảm giác khác thường xẹt qua trong đầu Ôn Trưng Vũ. Sao nàng có cảm giác dường như Diệp Linh thật quan tâm nàng? Đây là chuyên đưa nước qua đây để cho nàng nghỉ ngơi một chút? Nàng theo bản năng nhìn Ôn Lê đang tiếp chuyện khách nhân bên ngoài phòng tranh, Ôn Lê bận rộn  cho tới trưa, ngay cả ánh mắt đều không cho nàng. Nhưng nàng lại cùng Diệp Linh lơ đãng chạm mắt vài lần, nói chính xác là lúc nàng lơ đãng quét mắt về phía Diệp Linh, phát hiện Diệp Linh đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh cười khẽ với nàng, liền dời ánh mắt.

Nàng lại không thể hỏi Diệp Linh "Chị quan tâm tôi có phải không?" mấy lời tự mình đa tình như vậy, vì vậy khách khí nói tiếng cám ơn, đè xuống cảm giác khác thường đó.

Diệp Linh quan tâm nàng? Vô thân vô cố, khả năng cao lắm là có điểm thần kinh hề hề thích tranh của nàng, hơn nữa hiện tại có chút quan hệ hợp tác kinh doanh, kéo tới quan tâm có chút thái quá.

Ôn Trưng Vũ uống nửa chai nước mới giải khát, nàng nói với Diệp Linh: "Tôi đi chỉnh trang lại." đến phòng nghỉ được bố trí bên trong phòng làm việc của mình chỉnh lí một chút.

Nói là chỉnh trang, kỳ thực cũng không có gì để chỉnh, chủ yếu là muốn rửa mặt, thuận tiện sửa sang lại dung nhan.

Nàng không thích trét phấn trên mặt, trước nay chỉ phun khoáng, thỉnh thoảng dùng chút son môi màu nhạt. Dù sao nàng bây giờ tuổi còn trẻ, gương mặt chưa lão chưa tàn, bình thường cũng có chú ý bảo dưỡng, không có quá tai họa mặt mình, mang gương mặt như vậy cũng có thể đi ra gặp người.

Nàng rửa mặt xong, liền nghe được điện thoại kêu, cầm điện thoại lên nhìn thấy là tài xế Lý Bân gọi tới.

Lý Bân nói cho nàng biết, Diệp Linh nói không đủ xe dùng, muốn để hắn đưa tân khách đi dùng cơm.

Ôn Trưng Vũ lòng nói: "Lúc trước an bài xe rồi, xe buýt đều tới, còn chưa đủ dùng?" Thế nhưng nàng nghĩ bãi đỗ xe cũng đã an bài trước mà hôm nay cũng không đủ dùng.

Trong điện thoại lại truyền tới thanh âm của Diệp Linh: "Trưng Vũ, chị để Lý tiên sinh đưa mấy vị lão tiên sinh đi qua trước, vậy lát em ngồi xe của chị, em xem được không?"

Ôn Trưng Vũ lòng nói: "Chị cũng đã tự gọi điện tới, tôi có thể nói không được sao?" nàng nói: "Được."

Nàng rửa mặt xong, tô lại môi son, sửa sang sơ sơ tóc cùng y phục, liền xuống lầu chuẩn bị đi qua tiệm cơm. Nàng vừa ra tới phòng tranh đại môn liền gặp một chiếc se màu đen có rèm che dừng ở bên ngoài, cửa kính bên cạnh chổ ngồi của tài xế hạ xuống, Diệp Linh đang ngồi ở vị trí của tài xế.

Nhìn thấy nàng đi ra, Diệp Linh thò người ra mở cánh cửa bên cạnh ghế lái.

Trước nay quen ngồi phía sau, Ôn Trưng Vũ  hơi cảm thấy ngoài ý muốn mà thoáng khựng lại, lúc này mới ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế, đồng thời lập tức nịt chặc dây an toàn.

Diệp Linh nói rằng: "Tài xế của chị cũng bị trưng dụng."

Ôn Trưng Vũ khách khí trả lời: "Không nghĩ tới Diệp tổng tự mình lái xe, cảm thấy sâu sắc vinh hạnh."

Diệp Linh nhẹ giọng cười cười, cho xe chạy ra đường chính.

Xe lái rất chậm, ở trên đường quanh hồ chậm rãi đi về phía trước.

Ôn Trưng Vũ nhìn cây ngô đồng vàng rực ngoài cửa sổ.

Tiết trời lá rơi phi tán, khắp cây vàng óng ánh, tầng tầng lá rụng phủ kín mặt đất, tỏa ra ánh mặt trời mùa thu cùng gợn gió xào xạc, đẹp như thời khắc mây tía lúc hoàng hôn.

Phượng Tê Ngô Đồng.

Ngô đồng bách điểu không dám đỗ, chỉ ngăn tránh phượng hoàng.

Tương truyền, ngô đồng biết thời biết lệnh, là linh thụ, vua của các loại cây, là nơi dừng chân của bách điểu chi vương phượng hoàng.

Nghĩ tới phượng hoàng, Ôn Trưng Vũ lại nghĩ tới bức < Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ > của nàng. Khoảng thời gian này bận rộn khiến cho nàng không có cả thời gian cầm bút vẽ tranh. Nàng nghĩ, đợi qua hết trận này, tất cả đi lên quỹ đạo, sẽ khá hơn chút.

Nàng và Diệp Linh đều là người không thích nói chuyện, hai người không nói tiếng nào, trầm mặc một đường đến tiệm cơm.

Ôn Trưng Vũ thật thích điểm không thích nói chuyện của Diệp Linh.

Hôm nay khai trương, nàng bận rộn chân không chạm đất, buổi tối về đến nhà, người mệt đến tê liệt.

Cũng may hôm nay thuận thuận lợi lợi vượt qua.

Ôn Trưng Vũ kéo mệt mỏi, tắm rửa một cái, liền lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, nàng đến phòng tranh, tài vụ đem danh sách tiêu thụ cùng trương mục hôm khai trương đến báo cáo cho nàng.

Bán đi không ít tranh.

Bởi vì là lần đầu mở phòng tranh bán tranh, nàng không biết thành tích này có tính là tốt hay không. Nàng gửi bưu kiện danh sách trướng mục tiêu thụ cho Diệp Linh cùng Ôn Lê, để hai nàng xem.

Buổi chiều, Ôn Lê hồi ba chữ cho nàng: "Cũng không tệ."

Diệp Linh hồi nàng năm chữ: "Bưu kiện đã thu được."

Khai trương qua vài ngày, lại đi qua công ty săn đầu người bổ sung cho hết mấy vị trí còn trống, Ôn Trưng Vũ cuối cùng vẫn chưa được nhàn rỗi.

Mở cửa kinh doanh, làm lão bản, nàng mỗi ngày đều phải tới phòng tranh ngồi, ngay cả một cái cuối tuần cũng không có, nàng đơn giản mang bức < Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ > chưa vẽ xong tới phòng tranh mà vẽ.

Chổ chính mình công việc buôn bán kinh doanh, tự nhiên khó dùng để vẽ tranh.

Trong phòng tranh có gian bố trí riêng cho các họa thủ đến làm việc.

Vách ngăn kính trong suốt, tầm nhìn trống trải, đầy đủ ánh sáng, không hại mắt. Trong phòng có gắn màn cửa sát đất, nếu như không muốn bị quấy rầy có thể kéo kín màn che, liền có thể cách ly thành gian phòng nhỏ u tĩnh độc lập một phương.

Phòng tranh hiện tại mới ký đến một ít họa thủ, nhưng các họa thủ hoặc là ở nhà vẽ một chút, hoặc là đi ra ngoài vẽ vật thực sưu tầm dân gian, vẽ xong lại đưa tới, phòng hội họa vẫn bỏ trống. Bất quá các loại bút, mực, giấy, nghiên mực, thuốc màu, dụng cụ vẽ tranh các loại đều được chuẩn bị đầy đủ, tùy thời có thể lấy dùng.

Bây giờ, nàng mới có thể dùng đến.

Thời điểm cuối tuần, người đến tham quan phòng tranh tương đối nhiều hơn một chút, hầu như cả ngày nàng đều phải đứng ở phòng triển lãm giới thiệu họa tác với khách nhân. Ngược lại, thời gian làm việc thì thanh nhàn, chỉ thỉnh thoảng sẽ có du khách đi dạo đến phòng tranh vòng quanh hai vòng, đôi khi nửa ngày hoặc cả ngày không có ai đến mua tranh cũng là tình huống bình thường. Nếu có người mua tranh, nhân viên cửa hàng có thể tùy thời gọi điện thoại nội tuyến hoặc đi lên gọi nàng xuống dưới.

Phần lớn thời gian, nàng đều có thể yên lặng ngồi trong phòng hội họa vẽ tranh.

Đảo mắt qua nửa tháng, < Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ > của nàng đã vẽ xong Hoàng Điểu cùng hàng vạn hàng nghìn bầy chim rơi xuống.

Bầu trời, sơn lĩnh, Tiểu tinh quái trốn ở trong nham thạch vẫn chưa vẽ.

Ôn Trưng Vũ kinh ngạc nhìn Hoàng Điểu trên bức họa, trong tranh thân ảnh rơi xuống cùng trong đầu thân ảnh trọng điệp với nhau.

Họa tác nàng tự tay vẽ, thế giới nàng tưởng tượng trong đầu, nàng lại không hiểu thật nhiều. Nàng không hiểu vì sao Cửu Vĩ biết rõ đối phương đã chết, còn muốn một mực chờ đợi, mãi đến ngày chính mình chết già. Nàng không hiểu vì sao Hoàng Điểu biết rõ phải chết cũng muốn chiến Thương Thiên.

Nàng tựa như con Tiểu tinh quái kia, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn thế giới này.

Một thanh âm bất thình lình từ phía sau vang lên: "Bức họa này là cùng một hệ liệt với < Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ >?"

Thanh âm đột nhiên vang lên của Diệp Linh làm Ôn Trưng Vũ giật mình hoảng sợ, may mắn tay nàng vững, bằng không bút lông mà rớt xuống bức họa, nàng muốn khóc chết cũng có. Công Bút họa cũng không giống tranh thuỷ mặc, dính chút mực nước, hơi tô một chút hoặc thiêm vài nét bút là có thể giấu nét bị vung. Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, hỏi: "Diệp tổng sao lại tới đây?"

Diệp Linh nói: "Đi ngang qua, thuận tiện lên nhìn xem." nàng tì mỉ quan sát Hoàng Điểu trên bức họa, nói: "Đây là con phượng hoàng trong bức < Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ > à? Tuy thành  phượng hoàng rớt lông, cũng sắp bị đốt thành gà quay rồi, nhưng từ ánh mắt, mỏ chim, móng vuốt, mập ốm vẫn có thể nhìn ra được."

Gà quay? Mập ốm?

Ôn Trưng Vũ tức giận quay đầu liếc Diệp Linh, rất muốn nói: "Diệp tổng, nếu như ngài đói bụng, tôi mời ngài ăn cơm, mời ngài ăn gà nướng. Tôn Di nhà tôi làm gà quay là nhất tuyệt.", lại nghĩ nghĩ, nàng thật không muốn mời Diệp Linh ăn, càng không muốn mời Diệp Linh đi nhà nàng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net