Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Trưng Vũ ánh mắt rơi vào trên họa tác lưu lại hồi lâu, dường như muốn nhảy ra khỏi giấy Hỏa phượng hoàng lại tựa như muốn thiêu đốt ánh mắt của nàng, thiêu lỏng nàng tràn đầy chua xót.

< Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ > không phải là hoa tác đơn lẻ, nàng muốn vẽ là một hệ liệt. 

Đây đã từng là một giấc mộng của nàng, ở trong mơ, nàng là một con tiểu tinh quái ở trong núi, tận mắt chứng kiến trận chiến có một không hai của Phượng Hoàng cùng Thương Thiên.

Phượng hoàng cất tiếng kêu, vạn điểu tướng tùy, lực chiến thương thiên. 

Đen nghìn nghịt bao trùm trời cao, như Hoa Cái nhìn không thấy điểm cuối, che khắp đại địa thương thiên, thiên địa một mảnh hôn ám.

Tia chớp dữ tợn xé tầng mây xuyên xuống. phảng phất như vạch thiên địa bổ về phía bầy chim sau lưng phượng hoàng.

Sấm chớp hạ xuống, vô số chim trên không trung ngã xuống, từng mãnh từng mãnh rơi hướng đại địa sơn lĩnh.

Phượng hoàng chiến máu vung vẩy khắp trường không, máu vẩy ra làm dấy lên hỏa diễm khắp nơi, đem dãy núi quần phong châm lửa, đốt thành cả biển lửa mênh mông.

Hoàng điểu bại. rơi vào Côn Luân vực sâu vô cực tối tăm không ánh mặt trời.

Ngày qua ngày, năm lại một năm. Rơi xuống vực xâu vô cực phượng hoàng, lông vũ tươi đẹp của nó mất đi sáng bóng, từng mãnh lông vũ phượng hoàng theo trên thân thể đã chết đi của nó tróc ra phiêu tản đi, thân mình của nó từng bước hóa thành hài cốt, một chút linh quang từ chính trong xương cốt của nó bay ra, cuối cùng, phượng hoàng hóa thành một nắm tro tàn phiêu tán ở ô cực chi uyên.

Nàng muốn đem phượng hoàng, đem câu chuyện này vẽ ra tới, vì vậy mới có < Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ >, chỉ là gia đình xảy ra trận biến cố kia, làm cho bức họa tác này vẫn chưa xong phải lưu lại ở Họa Đường. 

Ôn Trưng Vũ thu hồi tâm tư, mới giật mình chính mình thất thần, có chút thất thố. Nàng mang theo áy náy hướng Diệp Linh nhìn lại, đã thấy Diệp Linh lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, rất có kiên nhẫn chờ nàng hoàn hồn. Nàng mặc dù không thích tác phong làm việc của Diệp Linh, nhưng không phải không thừa nhận Diệp Linh là một người rất có kiên nhẫn. Nàng hơi mang vẻ áy náy đối với Diệp Linh nói: "Xin lỗi, thất lễ."

Diệp Linh khẽ cười nói: "Xem ra Trưng Vũ đối với bức tranh chưa xong này rất lưu ý, vừa vặn, tôi cũng rất lưu ý, như vậy tôi liền không vòng vo nữa, chúng ta trực tiếp nói thẳng vào vấn đề?" 

Ôn Trưng Vũ đối với Diệp Linh tựa như quen gọi nàng "Trưng vũ" cảm thấy có chút không quá thoải mái, dù sao các nàng còn chưa thân đến tình trạng có thể trực tiếp kêu tên đối phương, nhưng nếu như bảo nàng khiến Diệp Linh tiếp tục gọi nàng Ôn tiểu thư lại có vẻ có điểm bất cận nhân tình, có chút thất lễ, Ôn Trưng Vũ liền không xem Diệp Linh xưng hô, đối với Diệp Linh muốn đi thẳng vào vấn đề đàm luận chuyện lời nói dùng tay làm dấu mời làm đáp lại, cẩn thận đem cái này nửa bức bức hoạ cuộn tốt, thả lại trong hộp gấm. 

Diệp Linh nói: "Tôi muốn mời Trưng Vũ vẽ xong bức họa này. " 

Ôn Trưng Vũ từ chối cho ý kiến. Nàng muốn vẽ xong bức họa này, nhưng hôm nay nó đã không thuộc về nàng. 

Diệp Linh nói: "Mười vạn. Tôi trả tiền, em vẽ một chút, để cho chúng ta lẫn nhau đều không ở trên bức họa này lưu lại tiếc nuối, vừa vặn?"

Ôn Trưng Vũ quả thực không muốn bỏ đi bức họa đã xong một nửa. Nàng làm việc từ trước đến nay thích đến nơi đến chốn, hệ liệt họa tác này vốn dĩ đã có khởi đầu, liền không muốn nửa đường hủy bỏ. Lấy danh khí hiện tại của nàng,  lấy thước tấc của bức họa này mà nói, Diệp Linh cho giá cả xem như là giá cao rồi. Huống hồ nàng hiện tại thực sự cần kiếm tiền nuôi gia đình. Ôn Trưng Vũ không nghĩ tới bất luận  lý do gì để cự tuyệt, Vì vậy gật đầu đồng ý. 

Nàng sau khi gật đầu, liền thấy Diệp Linh tựa hồ thật bất ngờ, ngạc nhiên nhìn về phía nàng. Nàng hỏi: "Làm sao vậy?" 

Diệp Linh khóe miệng khẽ nâng lên, mang theo một chút tiếu ý, nói: "Không có, chỉ là không nghĩ tới Trưng Vũ sẽ thống khoái như vậy."

Ôn Trưng Vũ có không còn lời nào trông coi tâm tình tựa hồ thật không tệ Diệp Linh, không khỏi cảm thấy hoang mang, nhất thời cảnh giác hỏi: "Chị sẽ không... có ý đồ gì đi a!?" nàng lại nghĩ, nhà mình hiện tại đã sa sút, hình như cũng không có gì đáng giá để Diệp Linh để ý đi?

Ôn Trưng Vũ đối mặt giả vờ cao thâm trạng Diệp Linh, đột nhiên nghĩ tặng ba chữ "Bệnh tâm thần"  cho nàng, bất quá theo lễ phép, nàng đem ba chữ này lặng lẽ nuốt trở về, tránh đề tài này, nói: "Tranh lưu lại, tôi vẽ xong sẽ liên hệ chị." nàng nói xong liền thấy Diệp Linh hơi có điểm cổ quái nhìn nàng, hỏi:  "Làm sao vậy? " . 

Diệp Linh nói:  "Liên quan đến chuyện tiền, vẫn là có cái hợp đồng hiệp nghị tương đối tốt." nàng làm cho trợ lý đem hợp đồng đã chuẩn bị trước cho nàng, đưa cho Ôn Trưng Vũ. 

Ôn Trưng Vũ đem hợp đồng tỉ mỉ xem qua, xác nhận không có vấn đề gì sau, lúc này mới ký tên. Hợp đồng một mẫu hai phần, hai người mỗi bên chấp một phần, kem theo hai bản sao thẻ căn cước mỗi bên một tấm.

Diệp Linh tiếp nhận đã ký kết xong, dùng kẹp hồ sơ đính hợp đồng vào, lại xác định qua không có quên sau, dựa theo Ôn Trưng Vũ viết ở trên hợp đồng thu khoản tài khoản, dùng điện thoại di động chuyển khoản đem ứng trước tiền chuyển cho Ôn Trưng Vũ. 

Ôn Trưng Vũ chuông điện thoại di động vang, nàng xem qua tin nhắn sau, đối với Diệp Linh nói: "Thu được tiền ứng trước rồi." 

Diệp Linh gật đầu, nói: "Chuyện họa tác, cứ quyết định như vậy." lời của nàng vừa chuyển, nói: "Tôi lần này đến tìm Trưng Vũ, chủ yếu còn có một việc." nàng nói xong, lại hướng trợ lý đưa tay ra. 

Trợ lý tay lấy ra thiệp mời mạ vàng đưa cho Diệp Linh. 

Diệp Linh đem thư mời đưa cho Ôn Trưng Vũ. 

Ôn Trưng Vũ cảm thấy kỳ quái quét mắt nhìn Diệp Linh. Nàng và Diệp Linh không có gì đồng thời xuất hiện, Diệp Linh có gì cần mời nàng? Nàng mở ra thư mời, liền thấy trên đó viết tháng này ngày mười ba tới ngày ba mươi ở nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật tỉnh tổ chức triễn lãm tranh cá nhân của Côn Luân tiểu quái, Diệp Linh  mời nàng đi qua.

Ôn Trưng Vũ nắm thư mời, nhìn vào chữ phía trên, trong đầu "Ông" bùng nổ, có chút... Rất tức giận, lại không biết sinh khí như thế nào. Dù sao, tranh bán cho Diệp Linh, Diệp Linh muốn lấy tranh đi mở triển lãm tranh, nàng không có bất kỳ quyền lực nào để phản đối, nhưng nàng chính là rất tức giận.

Nàng nắm bắt thư mời dừng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đem thư mời đặt ở trên bàn trà, đẩy trở lại trước mặt Diệp Linh, nói: "Xin lỗi, tôi trong khoảng thời gian này đều không rảnh, cũng không muốn tham gia triển lãm tranh này." để cho nàng đi triển lãm tranh xem những bức tranh đã đóng gói bán đi, tâm tình đó chỉ có thể dùng ghim tâm để hình dung. 

Diệp Linh chậm rãi nói ""Thư mời, tôi lưu lại, triển lãm tranh tùy thời hoan nghênh em." thanh âm của nàng dừng một lúc, nói: "Tuy là tôi mua tất cả tranh, nhưng những bức họa này đều là tâm huyết của em, chúng tôi rất hy vọng triễn lãm tranh này có thể làm được khiến em thoả mãn, không biết em đối với triển lãm tranh có yêu cầu gì, bên chúng tôi có thể tận lực thỏa mãn."

Ôn Trưng Vũ cái gì cũng không muốn nói. Nàng hy vọng nhất chính là ngày nào đó chính mình kiếm được tiền rồi, có thể đem tranh bán ra đều mua về. Nàng khẽ gật đầu một cái, nói:  "Nếu như Diệp tiểu thư không có chuyện gì khác... " đánh giơ tay lên, tiễn khách.

Diệp Linh bất vi sở động, nói tiếp: "Lần này triển lãm tranh mời rất nhiều danh họa của hiệp hội mỹ thuật tạo hình cùng một ít các bằng hữu truyền thông qua đây, đến lúc đó sẽ an bài hội sưu tầm triển lãm tranh, tôi nghĩ cái này đối với em mà nói, cũng không phải là chuyện xấu." 

Ôn Trưng Vũ nói: "Rất xin lỗi, tôi không có thời gian." nàng có ý ám chỉ mà quét mắt nhìn hộp gấm đàn mộcDiệp Linh mang tới.

Diệp Linh đứng dậy, nói: "Thành, vậy không làm phiền em. Bất quá, tôi vẫn phi thường chờ mong em đến. "

Ôn Trưng Vũ đứng dậy tiễn khách. 

Nàng đem Diệp Linh đưa đi sau, trở lại phòng khách liền đem thư mời ném vào thùng rác. 

Nàng nhìn thư mời bị ném vào trong thùng rác, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Nàng không muốn bán tranh, nhưng nàng hiện tại cần dựa vào bán tranh kiếm tiền nuôi gia đình.

Lúc trong nhà vừa mới bắt đầu bán gia sản, nàng còn không có cảm giác nhiều lắm. Bây giờ trong nhà có tiền, không có tiền chênh lệch, biến hóa từng chút một thể hiện ra, phần nàycảm giác mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển từng bước nổi lên. Rất nhiều chuyện đã không cho phép nàng muốn hoặc không muốn, mà là nàng phải suy nghĩ đến sinh hoạt, kiếm tiền, nuôi gia đình các loại tình huống. 

Ôn Trưng Vũ thở sâu, ở trong lòng đối với mình liền niệm ba lần: "Bán tranh, bán tranh, bán tranh. " niệm xong rồi, lòng chua xót đến nước mắt đều mau chảy ra. Nàng đơn giản không để cho mình suy nghĩ nhiều, lại thẳng thắn khiến mình thoải mái: Dù sao một phòng tranh bán tất cả, cũng không kém cái này nửa bức rồi. Ứng trước tiền đều thu, còn có thể thế nào? .

Nàng ôm lấy hộp gấm trên bàn uống trà, trở về nhà, vẽ một chút. 

Bởi vì đã hoạch định được một nửa tranh, cấu tứ, bố cục đều đã hoàn thành, nàng chỉ cần dựa theo tưởng tượng lúc trước đem vẫn chưa xong bộ phận thêm nữa vẽ lên liền có thể đi. 

Nàng đem tranh từ trong hộp gấm lấy ra, trải ra trên bản vẽ. Theo bức họa triển khai, vẫn chưa xong < Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ > từng bước phơi bày ở trước mắt. Nàng nhìn mình họa tác, trong tranh thế giới hiện lên trong đầu, cả trái tim bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, chung quanh phân phân nhiễu nhiễu đều cách xa nàng đi. 

Một bức họa tác, lại tựa như giao thoa thời gian rồi, mang này đi đến thế giới dựng dục vô số sinh mạng thần kì mười triệu năm trước.

Hơn hai mươi năm họa tác nhuộm dần, có thể khiến rất nhiều công tác chuẩn bị căn bản đều trở thành bản năng. 

Suy nghĩ của nàng đã bay tới thần quỷ tiên yêu thế giới, trên tay lại đều đâu vào đấy chuẩn bị công tác vẽ tranh.

Nàng trước đem giấy vẽ trải phẳng, dùng cái chặn giấy áp xong, lại chuẩn bị bút mực. 

Công bút họa, bút mực là trụ cột. Bút thường xài là bút câu tuyến, bút nhuộm màu, cọ các loại. Câu tuyến bút lại phân y văn bút, diệp cân bút, đại hồng mao, tiểu hồng mao, trảo, lang khuê, tử khuê các loại; bút nhuộm màu phân lớn nhỏ như đại bạch vân, trung bạch vân, tiểu bạch vân, nếu là tô sắc diện tích lớn thì dùng các loại cọ làm từ lông dê. Mực là mực dầu, tùng yên mực, lấy dầu tùng yên làm chính, khi vẽ nét dùng mực dầu, tả tóc tu mi, lúc đi nét màu lông chim dùng mực pha loãng, từ nhựa cây sơn đề luyện ra màu mực có độ sáng bóng nhẵn nhụi thì thường dùng làm thuốc màu. Còn có pha màu, điều chỉnh sắc độ cũng đều có bí quyết phối, nàng vẽ tranh nhiều năm như vậy điều sắc phối bì liền nhớ kỹ trong lòng.

Bút mực chuẩn bị xong, chính là bắt đầu vẽ tranh. 

Công bút họa dùng quen giấy Tuyên Thành hoặc lụa, bởi vì giấy Tuyên thành cùng lụa đều không dễ sửa đổi, cho nên đa phần người vẽ tranh trước hết phải vẽ bản phác thảo, chờ quyết định xong bản thảo sẽ đem bản thảo phác lên giấy Tuyên Thành hoặc lụa. Thông thường sẽ là xong phần đi nét, sau lại lên màu từng mảng nhỏ, sắc trước, rồi mang hiệu quả tầng tầng lớp lớp vẽ ra.

Bởi vì có bản phác họa trước cho nên theo lẽ thường mà nói thì tại họa tác ban đầu sẽ đem cả đường nét của bức họa vẽ hết lên giấy,

Nàng bắt đầu họa tác là ông nội dạy nàng, mà ông nội nàng là tả ý họa, nàng tuy là học công bút họa, nhưng ít nhiều vẫn là chịu đến tả ý họa ảnh hưởng, hơn nữa vẽ lại là sơn tinh quỷ quáikhông tồn tại ở hiện thế, truyền thuyết thần thoại các loại, lúc họa tác, không cần dựa vào hình ảnh, cùng với ý nghĩa trước mắt. Lập ý bất đồng, lúc vẽ tranh, liền có chút xíu xuất thần. 

Liền như bức <Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ> đang trải trước mắt nàng lúc này, nàng trước hết nghĩ tới là chim phượng hoàng, trước hết vẽ ra cũng là chim phượng hoàng, lúc mới vẽ tranh, trong đầu này sấm sét thiểm điện, mây đen thiểm điện đều là thành bối cảnh mơ hồ, trong đầu nghĩ, trước mắt hiện lên đều chỉ có dáng dấp ngang nhiên bất khuất của con phượng hoàng này, vẽ ra cũng chỉ có con chim phượng hoàng này.

Lúc bức tranh Phượng hoàng này hoàn thành, trên giấy cũng chỉ có Phượng hoàng. Nó là linh hồn của bức họa này, trước hết vẽ ra cũng là nó.

Có chim phượng hoàng, mới có hàng vạn hàng nghìn lớn nhỏ không đều, hình dạng không đồng nhất, chủng tộc không đồng nhất bầy chim đi theo nó, chúng nó ở trong trận đại chiến này, có chút như trước đón lấy sấm sét sét đánh trùng lao thẳng lên, có chút lông chim phi lạc vết thương chồng chất, có chút đã mất đi sinh mệnh trực rơi cửu tiêu...

Nàng triển hiện, là bóng dáng của cái này hàng vạn hàng nghìn đàn chim, mỗi con chim đều là độc nhất vô nhị. Cho dù là đồng dạng một đám chim, ở trong bầy chim này, nó như cũ là độc nhất vô nhị, tựu như cùng người, hơn sáu tỉ trong dân số, tìm không được người thứ hai giống nhau như đúc. Mỗi con chim ở trong trận chiến đấu này, đều có nó đặc biệt cùng người khác bất đồng thể hiện. Của nàng họa bút, muốn đem chúng nó mỗi một con đều thể hiện ra, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, chúng nó đều là có sinh mạng, tranh của nàng nếu như không thể đầy đủ mang bọn nó vẽ xuống, tranh liền không hoàn chỉnh, là không trọn vẹn, thậm chí là thiếu khuyết sinh mạng. 

Sau đó mới có thiên địa trời cao, mới có mây đen thiểm điện, mới có đại địa dãy núi, mới có thiêu đốt hỏa hải, cùng với một con nho nhỏ tiểu tinh quái du đãng bên trong ngọn thần sơn diện tích vô ngần núi Côn Luân, núp ở hỏa hải phía dưới trong kẽ hở của sơn thể run lẩy bẩy...

Con kia tiểu tinh quái chính là nàng, Côn Luân tiểu quái. Một con luôn là giấu ở trong núi, đá, cỏ, cây, khiến người ta rất khó phát hiện tiểu tinh quái, đó là lạc khoản nàng giấu ở bên trong họa tác, cũng chính là có một con nho nhỏ tiểu tinh quái như vậy gặp được cái này kỳ kỳ quái quái thần kỳ thế giới, mới có họa tác của nàng...

Sắc trời dần tối, trong phòng ngọn đèn thay thế ngoài phòng ánh mặt trời.

Nàng chợt nghe bên cạnh truyền đến  "Khục" một tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, liền thấy sáng sớm liền dẫn tài xế đi ra ngoài, không biết lãng đi nơi nào Ôn Nho lão tiên sinh đang chắp tay sau đít đứng ở bên cạnh, biểu tình kia rất giống muốn tìm ai tính sổ. 

Ôn Trưng Vũ chợt cảm thấy chột dạ. Thông thường mà nói, loại tình huống này đều là đại thế không ổn. Nàng ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, thấy bên ngoài trời đã tối hẳn, không biết đã qua giờ cơm bao lâu, nhanh lên chán nản buông họa bút, hé miệng cười theo nói:"Ông nội, ông đã trở về nha? "

Ôn lão tiên sinh nở nụ cười sinh nói: "Đúng nha, ta ăn khuya xong mới trở về." 

Ôn Trưng Vũ sợ đến lông tóc trên người cũng dựng thẳng lên, nàng hai lời không có, một câu cũng không dám hằng giọng, vội vàng tẩy trừ họa bút, nhanh nhẫu kết thúc công việc, đầu cũng không dám quay lại mà chạy vội xuống lầu ăn. 

Nàng đến phòng khách nhìn đồng hồ để bàn biểu hiện thời gian mới phát hiện đã là ban đêm hơn mười giờ, đoán chừng là nàng vẽ quá nhập thần, Tôn Uyển tới gọi nàng ăn, nàng lại không nghe thấy. 

Giờ này, Tôn Uyển đã tan tầm. Nhưng mà trên bếp vẫn còn canh dùng lửa nhỏ hâm nóng, lại lưu lại tờ giấy nhỏcho nàng, nói cho nàng biết trong tủ lạnh có để đồ ăn, bọc kỹ màng giữ tươi, nàng để vào lò vi sóng hâm một chút là có thể ăn. Nàng mở tủ lạnh ra, liền thấy ba mâm thức ăn bị giữ tươi màng gói kỹ, còn có dán tờ giấy nhỏ nói cho nàng biết cái gì phải hâm bao nhiêu phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net