Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Trưng Vũ ăn cơm no, cầm chén thu đi trù phòng, nhìn thấy ôn Nho lão tiên sinh vẫn ngồi ở phòng khách tựa hồ đang đợi nàng nói chuyện. Nàng ngồi vào bên cạnh Ôn Nho lão tiên sinh , thăm dò hướng đồng hồ để bàn xem thời gian, nói: "Đều hơn mười một giờ. Ngài đây là có việc?"

Ôn Nho lão tiên sinh mặt mang nghi ngờ nói: "Ta xem bức tranh ngươi bây giờ đang vẽ là bức tranh đã vẽ trước kia? Diệp Linh tới tìm ngươi?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu, nói: "Buổi chiều tới." nàng đem chuyệnDiệp Linh ngày hôm qua cho người ta chuyển bái thiếp, ngày hôm nay đăng môn nói hết cả, lại nghĩ tới Phạm Phong nhắc nhở nàng, mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng lắm. Nàng như có điều suy nghĩ hỏi: "Gia gia, Diệp Linh... Có phải là có chuyện gì hay không?"

Ôn Nho lão tiên sinh bất động thanh sắc trừng lên mí mắt, hỏi: "Có thể có chuyện gì?" . 

Ôn Trưng Vũ nhìn thấy ông nội nàng trợn mắt mờ ám, thì biết rõ phương diện này quả thực có vấn đề. Nàng nói: "Người xem, tôn nữ này của người cũng muốn bắt đầu đỉnh môn lập hộ rồi..." nàng nói đến phân nửa liền nhìn thấy ông nội nàng khóe miệng giật một cái, của nàng không khỏi dừng lời nói lại, không xem ông nội nàng nội tâm nghi vấn, nói tiếp: "Có chuyện gì, ngài nói cho con biết, hiểu rõ hơn chút sự tình không phải chuyện xấu, đúng hay không?"

Ôn Nho lão tiên sinh giương mắt nhìn Ôn Trưng Vũ một chút, lúc này mới nói: "Ngươi không kinh thương, chuyện mánh lới trên thương trường khó nói rõ ràng với ngươi. Ngươi tiếp xúc với Diệp Linh lưu tâm nhiều một chút, có thể ít chút lui tới thì ít chút". 

Ôn Trưng Vũ lòng nói: "Ngài đây là chưa nói có chuyện gì." 

Ôn Nho lão tiên sinh nói: "Khuya lắm rồi, sớm nghỉ ngơi một chút." liền đứng dậy đi trở về ngọa thất. 

Ôn Trưng Vũ nhìn bóng lưng ông nội nàng đi lên lầu, lại suy nghĩ một chút chuyện của Diệp Linh. Theo như lời ông nội nàng, nàng không kinh thương, cùng Diệp Linh không có nhiều lắm lui tới tiếp xúc. Nàng cùng Diệp Linh tiếp xúc ngoại trừ lúc trước bán tòa nhà ra, liền chỉ có chút ít họa tác liên hệ. Diệp Linh nâng nàng vẽ tranh, nàng lấy tiền, song phương giấy trắng mực đen ký kết hợp đồng, công bằng buôn bán giao dịch, không tồn tại cái gì khanh mông quải phiến. Có thể Phạm Phong cho nàng nhắc nhở, gia gia nàng cũng cho nàng nhắc nhở, phương diện này khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì đó mà nàng không biết. 

Nàng suy nghĩ một chút, trở về ngọa thất, cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Ôn Lê: "Lê Lê tỷ, ngủ chưa?"

Luận bối phận, Ôn Lê là Đường tỷ của nàng. Ôn Lê gia gia cùng gia gia nàng là thân huynh đệ. Nàng Nhị gia gia qua đời sớm, gia gia nàng làm trưởng tử, đối với hài tử nhà đệ đệ khó tránh khỏi muốn quan tâm vài phần, khi còn bé, những lúc baba Ôn Lê vội vàng buôn bán,  thường đem Ôn Lê gởi ở nhà nàng. Nàng và Ôn Lê chỉ thua kém nhau hai ba tuổi, vẫn là rất có thể chơi đến cùng nhau. 

Không đến hai phút, Ôn Lê liền trả lời tin nhăn: "Em còn chưa ngủ? Lại vội vàng vẽ tranh rồi?" 

Ôn Trưng Vũ sợ bị mắng, nhanh đáp một câu: "Sắp ngủ rồi." sau nàng lại phát cái tin nhắn đi qua: "Tìm chị hỏi thăm người."

Ôn Lê rất nhanh liền trả lời tin nhắn: "! ! !Em lại còn có lúc hỏi thăm người?" 

Theo lại tới một cái: "Em muốn nghe tin người nào? Tới, nói cho tỷ tỷ một chút." .  

Ôn Trưng Vũ không để ý tới Ôn Lê chế giễu, lại phát cái tin nhắn đi qua:  "Ngọc Sơn tập đoàn Diệp Linh." .  

Qua có chừng một hai phút, Ôn Lê mới phát tới một cái tin:  "Em hỏi thăm cô ta làm cái gì?" 

Ôn Trưng Vũ đáp: "Cô ta mua tranh của em, cầm đi mở triển lãm tranh, buổi chiều lại đem bức tranh em mới vẽ được một nửa đến tìm em hẹn tranh. Em cảm thấy được người này có điểm là lạ." .

Ôn Lê lại phát cái tin nhắn qua:  "! ! ! " .  

Ôn Trưng Vũ trả lời nàng: "Đừng chỉ mải phát dấu chấm than nha, biết cái gì, mau nói. Em nhanh buồn ngủ. "

Ôn Lê tin nhắn lại tới rồi:  "! ! ! " .  

Ngừng lại, Ôn Lê lại phát cái:  "Vậy em mau ngủ đi." 

Ôn Trưng Vũ gọi qua điện thoại của Ôn Lê. 

Rất nhanh, điện thoại thông, Ôn Lê thanh âm từ trong điện thoại truyền ra: "Còn chưa ngủ?" .  

Ôn Trưng Vũ nói:  "Trong lòng ghi nhớ sự tình ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ chất lượng." 

Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây, Ôn Lê mới khẽ thở dài, nói: "Được rồi, chị đây liền nói cho ngươi. "

Ôn Trưng Vũ ứng tiếng: "Tốt." 

Ôn Lê nói: "Tam thúc trước thông qua cá nhân kêu gọi gom góp tài chính kéo công ty cổ phiếu, giữa lúc hắn thao tác với cổ phiếu công ty, có ngoại lai tư bản tham gia ảnh hưởng giá cổ phiếu, đồng thời, một vị cao quản công ty tam thúc, cũng là một vị cổ đôngnắm cổ, một vị phó đổnghọ Hướng , tự thú cũng thực danh tố cáo tam thúc góp vốn phi pháp. khiến tiền của chính tam thúc cùng tài chính gom góp được đều đổ vào trong thị trường chứng khoán đồng thời nhanh chóng bốc hơi lên. Sau đó, tam thúc lẩn trốn hải ngoại, tài sản trên danh nghĩa đều bị thanh toán bán đấu giá, Ngọc Sơn tập đoàn tiếp thủ công ty tam thúc, trải qua tài sản chỉnh hợp một lần nữa đưa ra thị trường. Vị kia hướng phó Đổng có tình tiếttự thú, lập công tố cáo, lại cũng không phải pháp nhân... Hiện nay trở thành công ty con dưới danh nghĩa Ngọc Sơn tập đoàn, cũng chính là một trong những đại cổ động của công ty tam thúc nguyên bản chấp chưởng nắm cổ ba mươi phần trăm. Diệp Linh vì chiếm cổ phần năm mươi bốn phần trăm là người khống chế cổ phần thực tế."

Ôn Trưng Vũ nghe xong sửng sốt vài giây, mới hỏi: "Tư mộ cùng góp vốn phi pháp... Làm sao lại liên quan đến nhau rồi?" nàng dù không hiểu kinh tế cũng biết giữa hai thừ này có bản chất khác biệt. 

Ôn Lê nói: "Vận tác mánh lới bên trong khó nói rõ, nói chung, tam thúc là người phụ trách thực tế, có chút chi tiết không khống chế đúng chổ, trách nhiệm này kiền rơi xuống đầu hắn. Vị họ Hướng kia cùng Diệp Linh thành người được lợi cuối cùng. Liền có chuyện như vậy."

Ôn Trưng Vũ vẻ mặt ngạc nhiên nắm điện thoại, một lát không nói. 

Ôn Lê hỏi: "Vẫn còn chứ?" 

Ôn Trưng Vũ phục hồi tinh thần lại, nói: "Còn." 

Ôn Lê nói: "Thương trường như chiến trường, thắng bại thành bại là chuyện đương nhiên, em đừng quá để bụng." 

Ôn Trưng Vũ hỏi: "Chị đây là đang an ủi em sao?" 

Ôn Lê hỏi "Không thì còn làm gì được nữa?"

Ôn Trưng Vũ:  "..." nàng bị nghẹn, nói: "Thôi em ngủ."

Ôn Lê đối với Ôn Trưng Vũ phản ứng giống như nằm trong dự liệu, không ngạc nhiên chút nào, nói: "Ngoan, đi ngủ sớm một chút." lại lo lắng Ôn Trưng Vũ hiện trạng mà căn dặn câu: "Về sau Diệp Linh bệnh thần kinh đó lại tới tìm em, em cách xa nàng chút. Nếu như không sống nổi, tới tỷ đây, tỷ nuôi cưng. "

Ôn Trưng Vũ mặc dù là hạ quyết tâm muốn dựa vào chính mình tự nuôi hai ông cháu, nhưng nàng hướng về phía Ôn Lê có hảo ý nói không nên lời cự tuyệt, chỉ nói: "Chờ em ngày nào đó ngay cả cơm đều không ăn được, nhất định kéo hành lý đi tìm chị. Ngủ, ngủ ngon." .

Ôn Lê thả ôn nhu thanh âm, nói: "Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." 

Ôn Trưng Vũ nhẹ nhàng mà ứng tiếng "Ân", hướng Ôn Lê nói chúc ngủ ngon liền cúp điện thoại, sửa lại một chút tâm tư, rất nhanh liền khôi phục tâm tình.

Vô luận Diệp Linh dùng thủ đoạn sáng sủa cũng tốt, không sáng sủa cũng được, vậy cũng là Diệp Linh cùng nàng ba trên thương nghiệp cạnh tranh. Giữa hai người nếu như không thể cộng thắng liền tất nhiên sẽ có một thắng một bại, ba nàng đi sai nước cờ, thất bại, không oán người được. Chuyện ba nàng trên phương diện làm ăn, là sự nghiệp của ba nàng, nàng cùng gia gia đã vì sự nghiệp thất bại của ba nàng trả tiền. Mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình, nhân sinh của mình, bọn họ hai ông cháu có thể vì nàng ba làm đã làm, tận lực, tất cả cũng đến đây chấm dứt. Nàng ở trong sự kiện này cũng chỉ là mất đi trợ lực về phương diện tài chính đến từ gia đình mà thôi. Cái này đối với nàng mà nói có lẽ sẽ khiến nàng rơi vào khốn cảnh nhất thời, nhưng Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Cho nên, đối với nàng mà nói, biết chuyện này, thật ra tác dụng cũng chỉ là biết mà thôi, trờ về sau cuộc đời của nàng nên qua như thế nào vẫn là qua như thế đấy.

Ôn Trưng Vũ hơi chút sắp xếp lại suy nghĩ bình phục tâm tình, liền đi rửa mặt nghỉ ngơi. 

Theo họa Công bút họa là một công việc tỉ mỉ, làm không được tùy ý múa bút một lần là xong. Cho dù là một bức tranh rất nhỏ, cũng không phải ba, năm ngày là có thể hoàn thành. Họa tác của nàng, thường thường một tranh chính là hơn tháng, bức họa dùng thời gian dài nhất của nàng là ba năm. Thời gian sử dụng dài dằng dặc, cho nên phải chú ý nghỉ ngơi, bảo trì sức khỏe cho thân thể là phi thường quan trọng. 

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Trưng Vũ đều chuyên tâm vẽ tranh.

Bây giờ vẽ tranh không chỉ có là ký thác tinh thần, hứng thú yêu thích, mà trở thành bản chức công tác để nàng nuôi gia đình sống qua ngày. 

Ôn Trưng Vũ không hề cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, có thể làm chuyện mình thích, đồng thời để cho nó có thể trở thành công việc nuôi sống mình, kỳ thực cũng là chuyện rất hạnh phúc. Bất quá đại khái là bởi vì thêm chút áp lực kinh tế, áp lực hóa thành động lực, ngược lại còn có thể khiến cho nàng hạ quyết tâm đi vẽ.

Bất quá cho dù cảm hứng vẽ tranh của nàng có tốt hơn nữa, vẫn là phải ăn ngủ, thích hợp nghỉ ngơi hoạt động. Có ông nội nàng nhìn chằm chằm, nàng không dám quên ăn quên ngủ. 

Sau buổi cơm tối, nàng cùng Ôn Nho lão tiên sinh đến bên hồ tản bộ lòng vòng. 

Nàng sau khi về nhà, Tôn Uyển nói cho nàng biết, điện thoại di động của nàng vang. 

Nàng trở về phòng, cầm lấy điện thoại di độngđang nạp điện, nhìn thấy là Phạm Phong gọi điện thoại tới. 

Nàng gọi trở lại cho Phạm Phong. 

Phạm Phong hỏi chuyện nàng cùng Diệp Linh hợp tác. 

Ôn Trưng Vũ lơ ngơ. Nàng đem nửa bức tranh chưa vẽ xong này lấy về vẽ tiếp, đây coi như là hợp tác? Hay không coi là?

Phạm Phong nói: "Nếu như sau này cô có họa tác muốn gửi bán,  chỗ anh đây cũng là một lựa chọn tốt."

Ôn Trưng Vũ nói cho Phạm Phong, về chuyện sau này, nàng hiện nay còn không có cân nhắc kỹ. 

Phạm Phong "Ti?" rồi tiếng, như đăm chiêu hỏi: "Không có cân nhắc kỹ? Ý của cô là Diệp Linh mở triển lãm tranh cho cô, không phải là chuyện hợp tác của các cô?" 

Ôn Trưng Vũ hết lời, nói: "Đây là cái gì chứ? Tranh của em là nàng mua đi, cho dù nàng muốn đem tranh cầm đi đốt, em cũng chỉ có thể giương mắt nhìn." 

Phạm Phong thấp nói một tiếng:  "Ta bỏ!" tiếng nói của hắn dừng lại một lát rồi nói:  "Anh gửi cho cô một thứ, cô nhận mail đi."

Ôn Trưng Vũ di chuyển tới trước bàn máy vi tính, mở laptop, từ trong hộp thư thu được email Phạm Phong vừa gửi tới, mở ra sau nhìn thấy là một đống địa chỉ trang web. Những địa chỉ web này đều là những trang khác nhau, đại bộ phận đều là diễn đàn trao đổi của đồng hành bọn họ, còn có địa chỉ của một ít chút trang báo mạng lớn. Những đường link này mở ra đều là tin tức về   triển lãm tranh của tân tú hoạ sĩ Côn Lôn tiểu quái đánh ra tác phẩm giá trên trời.

Của nàng < Côn Luân vạn yêu đồ > vỗ ra giá trên trời hơn sáu triệu, là để cho một vị người mua thần bí mua đi.

Sau đó lại là một vị lão họa sĩ khá nổi tiếng trong làng Công Bút họa đối với nàng họa tác tôn sùng, còn chỉ ra lạc khoản Côn Luân tiểu quái nàng giấu trong mỗi bức họa, nói trong mỗi bức họa của nàng đều có dấu một lạc khoản như vậy, khiến cho mọi người đi tìm. 

Ở trong tin tức còn kèm theo video, là phóng vấn ban tổ chức cùng đối với nàng giới thiệu, phụ trách ban tổ chức chính là Diệp Linh.

Về đối với nàng giới thiệu cũng là từ Diệp Linh tới giới thiệu. 

Diệp Linh lời dạo đầu chính là:  "Tôi cùng với Côn Luân tiểu quái, Trưng Vũ là hảo hữu chí giao, không có gì giấu nhau, không có chuyện không thể nói..."

Ôn Trưng Vũ nhìn trân trối Diệp Linh ăn mặc khéo léo, vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên, lại nghĩ tới hành vi của Diệp Linh mấy ngày nay cùng lần phát ngôn này, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, đối với Diệp Linh quả thực xem thế là đủ rồi. Nàng cắn răng nói: "Tôi chưa từng thấy qua người nào vô liêm sỉ như vậy." ngày hôm nay kiến thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net