Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Trưng Vũ lòng nói: "Nếu ngay cả tiền thuê nhà con cũng kiếm không nổi, ngài cũng sẽ không để con ở chỗ này mở phòng vẽ tranh." tuy là nàng chẳng có lòng tin gì đối với mình, nhưng đối với ông nội nàng vẫn là vô cùng tin tưởng. Bất quá, nàng nhìn ra Ôn Nho lão tiên sinh là thật sự lo lắng về phương diện này. Dù nàng không hiểu làm ăn buôn bán cũng biết được trên đời này việc kinh doanh không bao giờ có chuyện chỉ lời không lỗ, chỗ chết người nhất chính là nàng đối với việc kinh doanh dốt đặc cán mai. 

Bất quá không biết phải học, nàng biết hội họa cũng không phải trời sinh đã biết. 

Ôn Trưng Vũ cẩn thận xem qua căn nhà ba tầng này, đưa cách cục, bố trí, ước lượng kích thước đều ghi lại vào sổ ghi chép, đại khái có chút phương hướng cho việc lắp đặt thiết bị.

Ôn Lê nói sáng mai sẽ tới, Ôn Trưng Vũ liền không nghỉ làm ngay trong đêm, vẽ ra sơ đồ phác thảo trang trí nội thất. 

Chỉ có thể vẽ bản phác thảo, chứ nếu như nàng phải dựa theo tiêu chuẩn của Công bút họa mà cặn kẽ vẽ một bản, ít nhất phải mất một tháng.

Vừa qua giờ ăn điểm tâm Ôn Lê đã tới rồi. 

Ôn Trưng Vũ đưa Ôn Lê lên phòng nàng, cho Ôn Lê xem bản thảo trang trí nội thất nàng đã vẽ cả đêm qua.

Ôn Lê ngẩn người, hỏi: "Đây là...".  

Ôn Trưng Vũ nói: "Bản phác thảo bố trí nội thất phòng vẽ tranh. Thời gian có hạn, cho nên vẽ không được kĩ lưỡng." nàng nói, triển khai bản vẽ, chỉ vào sơ đồ phác thảo bắt đầu giảng giải, nói: "Ý tưởng thiết kế của em là để phòng tranh đi theo hướng cổ phong, dù sao họa tác của em cũng là lấy thần thoại truyền thuyết cổ đại làm cơ sở, lại dung hợp chút thần thoại nguyên tố. Tỷ như trước đại môn, cửa có đầy đủ đất trống, có thể xây một tòa cổng chào, mặt trên treo chiêu bài, nhất định rất bắt mắt. Cổng chào làm điêu khắc chạm rỗng, lấy tường vân, thụy thú làm chủ, mời thầy điêu khắc Cổ sư phụ làm điêu khắc cho nhà cũ của chúng ta là được, tổ truyền tay nghề nhà hắn tốt vô cùng, ngay cả ông nội cũng khen không dứt miệng. =" . 

Ôn Lê nhàn nhạt nhíu mày, hỏi: "Cái bệ cổng chào dùng đá cẩm thạch vẫn là bạch ngọc?" 

Ôn Trưng Vũ nghe ra giọng Ôn Lê mơ hồ có điểm không đúng, nàng ngẩng đầu hướng Ôn Lê nhìn lại, hỏi: "Không ổn sao?"

Ôn Lê lại đem Ôn Trưng Vũ bản thảo trang trí xem lại một lần nữa, nói: "Chị có thể hỏi em hai vấn đề trước sao?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể.".

Ôn Lê hỏi: "Các người dự toán chi phí trang hoàng là bao nhiêu? Tổng đầu tư tài chính là bao nhiêu?" .  

Ôn Trưng Vũ nửa hé đôi môi, nhất thời đáp không được. 

Ôn Lê truy vấn: "Bao nhiêu?" .  

Ôn Trưng Vũ lắc đầu, nói:  "Mục lão bên kia... Còn chưa nói..." .

Ôn Lê gật đầu, có chút chịu thua mà liếc nhìn đường muội nhà mình, ngữ trọng tâm trường nói: "Nói cách khác, ở lúc chưa xác định được đối phương sẽ đầu tư kim ngạch là bao nhiêu cùng với các người dự toán có thể dùng bao nhiêu vào phương diện sửa chữ, em liền... Muốn dựa theo cái này... Theo bản dự thảo trang trí này của em, cùng với tiêu chuẩn công tượng thi công em muốn tìm, chị đây đánh giá đại khái, thấp hơn hai triệu tuyệt đối sượng mặt." nàng xòe năm ngón tay khoa khoa ra dấu, nói: "Cổng chào, cầu thang, cửa chạm trổ, thấp hơn năm trăm ngàn, em đừng hòng làm được." nàng xem xét ánh mắt Ôn Trưng Vũ, xé cái khăn giấy đưa cho Ôn Trưng Vũ, nói: "Ngoan, trước lau mồ hôi. Cục cưng đây là mồ hôi lạnh đều rớt?" .  

Ôn Trưng Vũ tiếp nhận khăn tay xoa xoa cái trán, hạ bớt nhiệt độ của máy điều hòa không khí. 

Ôn Lê nói: "Về phương diện trang hoàng, có công ty trang trí làm, cho ra dự toán, phong cách, nhà thiết kế của bọn họ sẽ cân nhắc theo yêu cầu, dùng bao nhiêu tiền, dùng vật liệu, sử dụng công nhân các loại, đều là căn cứ dự toán cùng hiệu quả để cân nhắc." nàng nâng cằm lên, dòm Ôn Trưng Vũ nói: "Chỉ là chổ kinh doanh thôi, cũng không phải nhà mình, trang trí công phu như thế để làm gì?"

Ôn Trưng Vũ ngượng ngùng mà cắn môi, lặng lẽ thu hồi bản vẽ phác thảo của nàng.

Ôn Lê hỏi nàng: "Báo cáo kế hoạch của em đâu?" .  

Ôn Trưng Vũ "Ách" một tiếng, nói: "Còn... Chưa kịp làm." .  

Ôn Lê biểu tình "Giỡn mặt chị à" mà nhìn Ôn Trưng Vũ, nói: "Kế hoạch còn chưa có, em vội vàng làm bản thiết kế?" dừng tiếng một lúc, nói: "Vậy được, em nói trước cho chị biết, em dự định làm sao kinh doanh cái phòng tranh này?" 

Ôn Trưng Vũ suy nghĩ trước rồi nói: "Ý tưởng của em là lầu một làm phòng triển lãm cùng khu mua bán, lầu hai lầu ba làm khu tiếp khách cùng với khu vực làm việc vẽ tranh. Phương diện bán tranh, phương diện tuyên truyền tiêu thụ, tham gia triển lãm các loại là không thể thiếu đươc, tuyên truyền internet, phương diện truyền thông. bao quát cả bản đấu giá, bán hàng từ thiện đều có thể. Hơn nữa chính là họa sĩ, họa thủ, lấy chiêu mộ người trẻ làm chủ, bọn họ vẽ tranh, phòng tranh tuyên truyền mở rộng cho bọn họ, định kỳ hoặc không định kỳ sẽ mời một ít lão tiền bối qua chỉ giáo, em nghĩ đối với các họa thủ trẻ tuổi mà nói... sẽ phải có trợ giúp cùng đề thăng... sẽ là một trong những phương thức mới chào cùng hấp dẫn những người trẻ tuổi muốn tranh thủ trợ giúp và thăng tiến. Tạm thời nghĩ tới chỉ có nhừng thứ này, những thứ khác, còn phải lại suy nghĩ kỹ hơn." .  

Ôn Lê không có ý kiến gì "Ân" một tiếng, hỏi tới: "Còn gì nữa không?" 

Ôn Trưng Vũ nói rằng: "Chị biết em chưa từng làm qua sinh ý buôn bán, đối với kinh thương có thể nói là một chữ cũng không biết. Hiện tại em không có kinh nghiệm gì cả, nên với tình huống trước mắt mà nói, mở phòng vẽ tranh xem như là... con đường tốt nhất rồi."

Ôn Lê gật đầu, ý bảo Ôn Trưng Vũ nói tiếp. 

Ôn Trưng Vũ nói tiếp: "Ý của em là, đối với em lúc này mà nói, chỉ cần không phải lỗ vốn, không lỗ tiền chính là lãi. Nhưng là muốn thế nào mới có thể làm được không lỗ, không phải thua thiệt, cái này bằng năng lực của chính mình là không thể làm được." .

Ôn Lê hỏi: "Em nghĩ được biện pháp gì chưa?" . 

Ôn Trưng Vũ nói: "Về chổ phòng vẽ tranh, em bên này có bốn mươi phần trăm công ty cổ phần, sáu mươi phần trăm kia là để cho phía đầu tư tư bản nhập cổ. Em muốn đem hai mươi phần trăm công ty cổ phần của em lấy ra mời chị giúp em trấn một tay." .

Ôn Lê ngạc nhiên nhìn về phía Ôn Trưng Vũ, hơi cảm thấy kinh ngạc. Nàng suy nghĩ một chút, nói:  "Ý của em là, cho chị hai mươi phần trăm cổ phần, mời chị làm cố vấn, hay là mời chị đi ra xử lý kinh doanh của phòng tranh?".  

Ôn Trưng Vũ nói: "Lấy giá trị của chị, hai mươi phần trăm công ty cổ phần là không mời nổi. Chị có hai mươi phần trăm công ty cổ phần, thì có quyền tham dự vào sự vụ, kinh doanh phương diện, em cần trợ giúp cùng chỉ điểm của chị." .  

Ôn Lê nhìn Ôn Trưng Vũ, có chút lo lắng khó chịu. Trong nhà không ai nghĩ tới có ngày Ôn Trưng Vũ sẽ đi con đường kinh thương như thế này. Tính tình, sở thích của nàng, hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ, đã định trước nàng thích hợp đi con đường của nghệ thuật gia. Ôn Trưng Vũ dáng dấp khí chất tương đương xuất chúng, chuyện tam thúc có thể khiến trong nhà sa sút, không biết lại có bao nhiêu người muốn theo đuổi nàng, cái này mềm mềm mại mại còn có chút ngây ngô, tính tìnhthẳng thắn, nàng nếu như rảo bước tiến vào giới thương nghiệp, không biết muốn ăn bao nhiêu thua thiệt. Thế nhưng quả thực đúng như lời Ôn Trưng Vũ, trong nhà ngã, kinh doanh phòng vẽ tranh, đối với nàng mà nói xem như là một cái lối ra tốt nhấtlúc này rồi. Có nàng ở, bao nhiêu còn có thể hộ tống Ôn Trưng Vũ một chút. Ôn Trưng Vũ có thể xuất ra hai mươi phần trăm công ty cổ phần tới mời nàng, đây là tương đối có thành ý.

Ôn Lê cân nhắc một lát, trong lòng liền có chủ ý. Nàng nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ: "Năm mươi phần trăm." giọng nói rất nhẹ, nhưng phá lệ kiên định.

Ôn Trưng Vũ có điểm không rõ hỏi: "Cái gì?" . 

Ôn Lê nói: "Không muốn phòng vẽ tranhkhổ cực kinh doanh biến thành của người khác, không muốn mất đi quyền phát biểu, trên tay chúng ta chiếm cổ ít nhất phải có năm mươi phần trăm. Có năm mươi phần trăm cổ phần trong tay, có một phiếu quyền phủ quyết." .

Ôn Trưng Vũ có chút do dự, hỏi:  "Đối phương sẽ đáp ứng sao?" .  

Ôn Lê thờ ơ nhún nhún vai, nói: "Đối phương không đáp ứng, đổi bên khác đồng ý đáp ứng. Có hạng mục, có phát triển, xem tới được có lời, muốn kéo tới đầu tư cũng không khó." . 

Ôn Trưng Vũ suy nghĩ một chút, nói: " Vậy phải làm cho đối phương xem tới được có lời, sau đó mới đàm luận để lấy năm mươi phần trăm?" .  

Ôn Lê hé miệng cười, hơi mang theo mấy phần dí dỏm nói: "Đúng nha!" tiện đề cập đến chính sự, nàng nói rằng: "Đối phương nếu như muốn đầu tư, năm mươi phần trăm cổ, thấp hơn mười triệu, thỉnh hắn rút tay về đi." .  

Ôn Trưng Vũ ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Ôn Lê. Nàng cũng chỉ là mướn cái tiểu lâu làm phòng vẽ tranh hiện tại đáng giá. . . Hai chục triệu? Nàng ra dấu một cái "Hai" chữ, hỏi Ôn Lê. 

Ôn Lê quét mắt nhìn ngốc ngơ ngác Ôn Trưng Vũ, thực sự lo lắng Ôn Trưng Vũ đi kinh thương sẽ đem mình bồi đi vào. Nàng nói: "Một người đầu tư không đủ, có thể tìm thêm vài người, người đầu tư nhiều, có thể phân mỏng cổ phần trên tay mỗi người bọn họ. Một cái cầm 50% đại cổ đông, cùng vài cái bình quân cầm cổ không đến hai mươi phần trăm cổ đông, ở phần lớn tình huống, sức chiến đấu là hoàn toàn khác nhau."

Ôn Trưng Vũ nháy mắt mấy cái, lòng nói:"Cổ đông không phải đối tác sao?" nghĩ lại nghĩ một chút, mặc dù là đối tác, nhưng trong nội bộ công ty vẫn sẽ có tình huống tranh quyền đoạt lợi xuất hiện, lại còn lúc ra quyết sách kinh doanh cái gì có thành kiến không hợp nhau, thường thường đều dựa vào công ty cổ phần mà nói.

Ôn Lê dừng lại, nói: "Đương nhiên, lấy dáng dấp hai mắt tối thui của em bây giờ mà đi ra ngoài kéo đầu tư, hai triệu cũng nằm mơ."

Ôn Trưng Vũ khiêm tốn thỉnh giáo: "Lê Lê tỷ cảm thấy làm sao mới có thể kéo tới hai chục triệu đầu tư?" .  

Ôn Lê nói: "Trước khi đi kéo đầu tư, hãy để cho ông nội em, sư phụ em, còn có mấy lão tiền bối cùng đại gia gia, sư phụ giao hảo vẽ cho em mấy tấm tranh, để em làm trấn điếm chi bảo, có tranh của bọn họ, tiệm này của em. . . phòng tranh này của em liền tăng đẳng cấp. Đương nhiên, em lại cùng bọn họ chụp mấy tấm ảnh đặt ở nơi nào đó trong tiệm không quá chói mắt, nhưng chỉ cần không phải người mù vào tiệm là có thể thấy, thì càng là dệt hoa trên gấm. Khai trương thời điểm, tận lực đem bọn họ mời tới." .  

Ôn Trưng Vũ quấn quýt biểu thị: "Em bây giờ trên tay không có tiền đi mua tranh. . ." .  

Ôn Lê che trán thở dài một tiếng, lúc này mới tiếp tục nói: "Không có tiền không sao cả, lấy bản mặt làm thẻ cà là được." .

Ôn Trưng Vũ:  ". . ." . 

Ôn Lê nói: "Mấy năm qua, đại gia gia danh dự uy tín là tương đối tốt,  hai ông cháu em đập nồi bán sắt trả nợ cho tam thúc, tuy nói không có tiền, nhưng mà danh tiếng là lại từ từ mà tăng lên một mảng lớn rồi. Huống hồ, đại gia gia hiện tại ra cửa phô trương vẫn còn, đi xe sang trọng, bảo tiêu mang theo, ở tòa nhà cũng không kém. Em không nói, ai biết em không có tiền? Ngoại nhân thoạt nhìn từ tình huống hiện tại nhà em, tiền to thì không có, vài ngàn vạn vẫn có thể cầm ra được." .  

Ôn Trưng Vũ: ". . ." nàng nghĩ thầm: "Nếu mà có tiền, vậy không phải là càng phải đưa tiền." nhưng nàng biết Ôn Lê nói ra lời này là có đạo lý của nàng. 

Ôn Lê thấy bộ dạng Ôn Trưng Vũ còn có chút không hiểu lắm, nói: "Hai ông cháu em ấy, uy tín tốt, nhà còn có chút của cải, không sợ em không trả tiền nổi quỵt nợ. Em đấy, lúc đi mua tranh cứ ăn ngay nói thật, nói là muốn mở phòng vẽ tranh, muốn cầu tranh. Bản quyền tranh là thuộc về phòng vẽ tranh, bởi vì phòng vẽ tranh vẫn chưa đăng ký, tiền sẽ trả muộn một chút. Nói chung, lý do tự mình nghĩ. Dù sao em là người còn có thân giá gần triệu, về sau là muốn mở phòng tranh lớn đi con đường xí nghiệp gia, kéo vài ngày tiền mua tranh sợ cái gì?" .  

Ôn Trưng Vũ: ". . ." nàng trong túi hiện tại chỉ còn tiền tiêu vặt gia gia cho nàng mấy hôm trước. Khoản thù lao Diệp Linh trả cho nàng < Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ >, nàng đã đưa cho Tôn Uyển dùng lo cho nhà cửa rồi. 

Ôn Lê nói: "Hẹn được tranh, em có thể cầm hợp đồng hẹn tranh đi tìm đầu tư, tìm được đầu tư, lúc đi lấy tranh trả lại tiền là được. Một tay giao tiền, một tay giao hàng buôn bán, em không trả tiền, người ta không để tranh cho em, không có vấn đề gì nha."

Ôn Trưng Vũ không lời nào để nói, dùng sức gật đầu một cái. 

Ôn Lê thao thao bất tuyệt mà cùng Ôn Trưng Vũ nói cho tới buổi trưa, ở nhà Ôn Trưng Vũ ăn cơm trưa xong mới rời khỏi. Nàng vừa ra đến trước cửa, lại hướng Ôn Trưng Vũ nói: "Được rồi, em thu xếp từng bước một từng chuyện một trước đi. Trước tiên phải thu xếp ổn thỏa trấn điếm chi bảo, đây mới là trọng điểm. Còn như chuyện trang hoàng, công ty thiết kế của chị sẽ làm thay em, chị lấy bản thảo thiết kế của em trước, sau đó em báo cáo cho chị dự toán phần trang hoàng, chị cho nhà thiết kế giỏi nhất chổ chị làm cho em. Bên phía Mục lão đầu, nếu ổng không tìm em, em cũng không cần tìm ổng, tư thế ngẩng cao một tí, chia phần mới có thể tăng giá cao. Nhớ kỹ, năm mươi phần trăm là giới hạn, nếu có thể nói tới bốn sáu, ba bảy gì gì đó thì tốt hơn. Ngẫm lại em còn muốn chia cho chị hai mươi phần trăm, mình có thể thừa lại bao nhiêu a!." nàng nói xong, phất tay với Ôn Trưng Vũ một cái, đi ra ngoài, lúc đi tới cửa lại lui về căn dặn thêm câu: "Lúc ký hợp đồng phân cổ phần phòng tranh, nhất định phải kêu chị hoặc đại gia gia, ngàn lần vạn lần nhớ kỹ dùm a!" đợi đến Ôn Trưng Vũ đáp ứng, lúc này mới hơi chút thả lỏng tâm tình, rời đi.


Tác giả có lời:

Ôn Lê: Thật lo lắng nàng sẽ đem mình thu thiệt đi vào làm sao đây?

Mục lão đầu: Nhà các đều là loại người gì nha, đây là trả giá nha. . . còn tăng. . . có xong chưa vậy!

Ôn Nho lão tiên sinh: Chính mình không biết làm ăn không sao cả, mời một CEO ổn thỏa có thể tin là được nha.

Diệp Linh: *chửi thề*...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net