CHƯƠNG 10: CÁCH XA - THƯƠNG NHỚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong phòng Hàn Băng không ngừng khóc,trong nước mắt ẩn chứa nỗi sợ hải,lo lắng.Sợ mẹ mình sẽ gây khó dể cho Hồng Nhi,lo lắng sau này sẽ không còn được gập Hồng Nhi,nỗi niềm u phiền cứ từng lớp chất chồng,cứ thế nước mắt mãi rơi nhưng Hàn Băng lại không biết làm gì để liên lạc với Hồng Nhi,Hàn Băng lại càng lo hơn khi biết Hồng Nhi đang mong chờ mình,nhưng giờ đây Hàn Băng như con chim bị nhốt trong lòng,mất tự do lại bị giám sát.

Bên cạnh đó Bảo lại đang khao khác có được Hồng Nhi,khi đứng trước mặt mẹ Hàn Băng thì hắn lại thêm dầu vào lửa,lúc nào cũng tạo cho mẹ Hàn Băng có ác cảm với Hồng Nhi,khi đã thu xếp xong việc Hàn Băng bị cấm đi gặp Hồng Nhi và hắn cũng biết mẹ Hàn Băng sẽ không bao giờ cho Hàn Băng típ tục có bất cứ quan hệ nào với Hồng Nhi.

Mọi chuyện của Hàn Băng đã xong,Bảo liền quay về công ty và lên kế hoạch típ cận Hồng Nhi

-Nè,cười lên cái coi,mặt mài cứ u sầu quài vậy,Hàn Băng chỉ đi về nhà có công chuyện chút thôi rồi sẽ nhanh về bên cạnh Nhi mà,cười lên đi ! -Hoa vừa nói vừa làm những động tác chọc Nhi cười

-Ừ Nhi biết,nhưng trong lòng Nhi cảm thấy rất bất an,cũng không biết tại sao nửa.-Tay thì đang lấy nhau,mặt thì cuối xuống đất mà Nhi nói.

-Hai người đẹp,đang uống nước để thư giản sau giờ giải lao à.-Bảo cười tít mắt nhìn Nhi mà ngó lơ Hòa nói

Hòa thấy thái độ của Bảo xem thường mình,nên từ lâu cũng đâm ra cảm giác ghét bỏ Bảo.

Còn phần Nhi thì lúc đầu vì coi Bảo là tình địch nên đã không ưa,nhưng từ khi kết thân được với Hàn Băng thì lại càng thù ghét Bảo,vì loại người có khuôn mặt thánh nhân mà mang dạ tiểu nhân này khiến Hàn Băng phải rơi bao nhiêu nước mắt,càng nghĩ như vậy thì Nhi lại càng ghét Bảo.

Tuy thế Hoa và Nhi vì phép lịch sự nên vẫn nở nụ cười chào Bảo,và mời Bảo ngồi,nói mời ngồi chứ thật ra là hai người mời lơ thôi.

Bảo cũng biết là thế,nhưng làm mặt dày ngồi xuống,uống nước và trò chuyện với Hoa và Nhi.Nhi không muốn nói chuyện với Bảo nhưng Nhi cũng không thể không giữ phong thái tao nhã mà đứng dậy bỏ đi,vì thế Nhi chĩ ngồi nghe,còn Hòa thì biết được ý của Nhi nên cũng không để tên Bảo kia bất chuyện với Nhi.

Hòa thao thao bất tuyệt nói mãi,trong câu nói điều có gai châm chít Bảo.Bảo giả ngu không để ý Hoa,chỉ chăm chú ngấm sắc đẹp của Nhi.

Bị nhìn chăm chăm Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu,liền đứng dậy định cuối chào rồi bỏ đi.Nhưng Bảo đột nhiên cất tiếng nói.-Hàn Băng bảo Bảo nói lời xin lỗi tới Nhi.-Hắn nói với vẻ mặt ung dung,tay cầm li nước nhâm nhi

Nhi nghe thấy hai chữ Hàn Băng thì liền ngồi xuống.

-Hàn Băng nói gì ? sao Băng không về công ty làm,Băng đi 1 tuần rồi mà chưa hề gọi điện thoại cho Nhi,có chuyện gì mà Hàn Băng không về nói với Nhi,sao lại nhờ Bảo nói xin lõi,mà xin lỗi chuyện gì ?,-Nhi lo lắng hỏi tới tấp

Hòa thấy thế giật giật áo Hống Nhi,ý bảo Hồng Nhi nên bình tĩnh lại,Hòa nói.-Có chuyện gì Bảo nói đại đi,đừng ấp úng nữa,Bảo cũng biết tụi này là bạn thân mà,nói kiểu đó càng khiến tôi và Nhi lo lắng.-Hoa nhanh trí đánh lạc hứng

Nhi lúc này mới sực nhận ra mình quá nôn nóng mà quên giữ bình tĩnh.Bao không để ý đến Hoa,nhìn thấy thái độ lo lắng của Nhi Bảo càng đất ý,nhận biết được sự hụt hẳn cùa Nhi hắn liền nắm thời cơ đâm thẳng vào lòng ngực Nhi một con dao vô hình.

-Hàn Băng sắp kết hôn,Hàn Băng nói mình không thể đáp lại tình cảm của Nhi nên Nhi hãi quên Hàn Băng đi.-Hắn tỏ vẻ thiểu não nói

-Không có đâu Bảo đừng giỡn nữa,Hàn Băng không bao giờ nói vậy đâu.-Nói mà không kìm được nước mắt,hai hàng lệ rơi trên má khi nào Nhi cũng không nhận ra.

-Nè Bảo đừng ở đây sạo sự nửa,Nhi này chúng ta đi làm việc thôi.-Hoa nắm tay Nhi tức giận liếc Bảo đứng dậy nói

-Bảo không nói dối,nếu không sao Bảo lại biết quan hệ của Nhi và Băng,Nhi cũng biết Bảo và Băng là bạn thân mà,nhà hai đứa cũng gần nhau chứ có xa gì đâu,Bảo mới từ nhà về công ty mà,nhà Hàn Băng đã biết chuyện của Nhi và nên đã sắp xếp cho Hàn Băng gập hôn phu của mình rồi,hai người đó gập nhau tâm đầu ý hợp lắm.Hàn Băng thấy ái nái về chuyện của Nhi nên không muốn gập trực típ Nhi để nói.-Hắn nói dối huyên thiên,hắn tưởng mình đã nói rất hoàn mĩ và lu loát nên giả mật buồn,tỏ vẻ thống khổ

Nhưng thật ra trong câu nói của Bảo đã làm cho Hoa và Nhi nghi ngờ,vì khi nghe chuyện của Hàn Băng,Nhi nghe rất chú tâm,Hoa cũng thế vì Hàn Băng là đồng minh của mình khi ức hiếp Nhi nên Hoa từ lâu đã coi Hàn Băng là bạn thân.

Tuy trong lòng hai người điều có khúc mất nhưng hai người vẫn giả nai như không biết gì,nhất là Nhi lại ranh ma tỏ vẻ u buồn,điều này làm Bảo đất ý

-Nhi đừng buồn,Hàn Băng không cần Nhi nhưng còn có biết bao người cần Nhi,Bảo luôn chung tình và chờ đợi Nhi vì thế Nhi không cần phải buồn bả vì Hàn Băng vô tình đó nữa.-Bảo tỏ vẻ thành thật,nôn nóng nói

Lúc đầu Nhi và Hoa không biết ý đồ của Bảo,nhưng giờ thì đã rỏ,nên càng chán ghét Bảo,hai người thầm nghĩ:tên này thật đê tiện,tưởng mình thông minh ai dè lại là một tên đần độn khó ưa.

Hoa nhanh nhậy nói lời từ biệt kéo Nhi đi,tuy không muốn ở lại nghe Bảo nói năng linh tinh nhưng vì muốn biết thêm tin tức của Hàn Băng nên Nhi vẫn muốn ở lại thâm dò Bảo về Hàn Băng,bị Hoa kéo đi Nhi muốn ở lại cũng khó,vì thế Nhi đành đi theo Hoa

-Nè Nhi,bộ tin lời thần công tử bột đó thiệt hả,nói dối như vậy mà Nhi tin là Hoa biết Nhi ăn đậu hủ để sống rồi.-Hoa tức giận nhìn mặt Nhi mà thẳng tiến lên phòng làm việc nói

-Nhi biết hắn nói dối,nhưng hắn thật sự quen thân Hàn Băng,trong lời nói đó của hắn chắc có 1 phần là thật,-Nhi lo lắng mặt nhìn xa mà nói

-Chặc,nhìn Nhi như vậy cũng tội,Hoa thì cũng muốn biết Hàn Băng lúc này thế nào,nên nhân dịp sếp cử Hoa đi công tác cùng Bảo Hoa thâm dò hắn giùm cho,có gì Hoa hỏi địa chỉ nhà Hàn Băng luôn cho được chưa,cô si ngốc.-Hoa ra dáng đàn chị nói

-Thật vậy hả cám ơn Hoa nhiều.-Nhi mừng rở reo to ôm Hoa vào lòng nói,mà không để ý tới các đồng nghiệp trong công ty đang nhìn hai cô gái ôm nhau.Chợt Hoa ngượng đỏ mặt,nhịp tim liền mất phương hướng,đẩy Nhi ra nói.

-Thật! được rồi giữ ý giữ tứ giùm cái nhìn thấy người đẹp là nhàu vô ôm à.-Hoa lái sang chuyện khác chọc Nhi cười che giấu khuôn mặt xấu hổ ửng hồng của mình nói

Trong đêm tối Han Băng ngước nhìn các vì sao,dùng ánh mắt nối các chòm sao lại thành gương mặt của Nhi mà tưởng nhớ.Nhớ nụ cười,nhớ ánh mất,nhớ khuôn mặt buồn cười của Nhi khi Hàn Băng nhéo lỗ tai,nhớ lúc hai người ân ái,nhớ lúc hai người cùng đùa vui.....,Bao nhiêu kỉ niệm ùa về khiến Hàn Băng muốn khóc mà không khóc được,vì dù khóc cũng không làm được gì

Nhi đang ngồi cạnh cửa sổ,bao nhiêu nước mắt cứ tuông rơi khi nhớ đến lời của Bảo noí,nhìn ngấm các vì sao tưởng nhớ về Hàn Băng cũng giống như Hàn Băng đang tưởng nhớ về Nhi

Hai con tim,hai linh hồn tuy bị cách xa,nhưng cảm giác,lí trí,tình cảm luôn hướng về nhau,tình cảm dành cho nhau không phai mờ mà ngày càng sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net