CHƯƠNG 11 : Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng khoảnh khắc trôi qua,âm điệu của quá khứ cứ vang mãi trong từng suy nghĩ của hai người,hai người giờ đây điều nhớ tới nụ cười,cử chỉ,dáng điệu của nhau,giờ đây khoảnh khắc hạnh phúc sao mà xa cách....

Đã hai tháng qua đi,Hàn Băng muốn tìm cách thoát ra khỏi ngôi nhà không có nụ cười,bóng dáng của người ấy,để có thể ngây lập tức được ôm chầm người ấy vào lòng,để thấy được gương mặt ngượng ngùng và thanh âm ngọt ngào của người ấy.

-Tiểu thư bà chủ bảo cô xuống nhà có chuyện cần bàn .-Ông quản gia lảnh đạm nói

-Được rồi chú xuống đi,cháu xuống liền.-Hàn Băng hướng thẳng ông quản gia nói

Hàn Băng thầm nghĩ bằng mọi cách phải về bên cạnh Hồng Nhi và cùng Hồng Nhi đi thật xa để sống những tháng ngày hạnh phúc của hai người,bằng mọi giá phải nắm bắt mọi cơ hội.

Hàn Băng thông thả bước xuống từng bậc thang,khi đã ngồi vào ghế salon Hàn Băng nhìn thẳng mặt mẹ mình nói.-Mẹ gọi con có gì vậy ạ ?

Nhìn thấy vẻ mặt ôn tồn của Hàn Băng,mẹ Hàn Băng thầm nghĩ:có lẽ con mình đã bình tâm lại và cũng đã biết mình làm sai,Hàn Băng bị như vậy điều là do cô gái tên Hồng Nhi đó gây ra,giờ không có cô gái đó bên cạnh chắt Hàn Băng không còn bị ảnh hưởng nữa.

-Hàn Băng ! mẹ biết mẹ không thể nhốt con mãi trong phòng,vì thế mẹ sẽ cho con đi làm lại,nhưng ta có điều kiện,nhưng trước tiên con phải đồng ý điều kiện của mẹ.-Bà nhìn Hàn Băng như muốn thâm dò nội tâm con mình

Nghe vậy Hàn Băng vô cùng mừng rỡ,không nghĩ nhiều Hàn Băng liền gật đầu đồng ý.

Thấy Hàn Băng đồng ý bà liền nói.-Hàn Băng mẹ biết con khó có thể dứt khoát nhanh trống chấm dứt mối tình nầy nên mẹ cũng không ép con,mẹ sẽ cho con thời gian để quên cố gái đó,tuy nhiên con phải giáp mặt và trực tiếp nói với cô gái đó là con sẽ không dính líu gì về cô ta nửa,nếu không mẹ sẽ không để yên cho cô ta đâu.

Lúc đầu khi nghe mẹ mình nói vế đầu Hàn Băng thầm mừng nhưng khi nghe hết lời nói của mẹ,Hàn Băng cảm thấy đau nhói trong tim,giờ đây mẹ Hàn Băng lại bắt buộc Hàn Băng phải từ bỏ người con gái mà mình yêu thương nhất,nếu không từ bỏ thì người đó sẽ phải khổ sở vì mình.

Vừa suy nghĩ vừa đắn đo,không biết nói gì thì trong đầu Hàn Băng liền hiện ra hình ảnh của Hồng Nhi,không suy nghĩ gì thêm chỉ cần gặp được Hồng Nhi rồi tính sau,nghĩ vậy Hàn Băng liền đồng ý.

Mẹ Hàn Băng thấy vậy cũng yên tâm khi nghĩ con mình cũng chưa lúng quá sâu.

Chính trong lúc nầy tên Bảo ở đâu xuất hiện,thấy Bảo,Hàn Băng liền cau mài.

-Chào dì,dì dạo nầy vẫn khỏe lại còn xinh đẹp bội phần,thật không biết dì làm thế nào hay vậy,dì chỉ con với để con về chỉ lại mẹ con.-vừa nói Bảo vừa mỉm cười và ngồi vào ghế salon

-Không phải con đang đi làm sao ? sao con lại ở đây? à còn cô gái kia là ai ? có phải bạn gái con không ?.-Mẹ Hàn Băng mỉm cười nhìn Bảo nói.

-Không đâu ạ đây là đồng nghiệp của con.-Bảo cười nhìn cô gái đó nói

Hàn Băng trông thấy cô gái ngồi kế Bảo thì có chút sửng sốt,nhưng khi thấy cô gái đó ra hiệu với mình thì Hàn Băng chỉ âm thầm quan sát.

-Chào dì cháu con tên Hoa,là bạn đồng nghiệp của Bảo và cũng là bạn của Hàn Băng ạ !.-Hòa tươi cười nói,hướng mắt thăm dò mẹ Hàn Băng.

-À là bạn của Hàn Băng và Bảo thì dì cũng coi như là con cháu trong nhà,con cứ tự nhiên xem như là ở nhà đi.-Mẹ Hàn Băng nhìn Hoa ôn tồn nói

-Vâng cám ơn dì.-Hoa vui vẻ trả lời

Nói xong mẹ Hàn Băng nhìn sang Bảo,Bảo thấy vậy liền nói.-Con đi công tác sẵn ghé qua thâm Hàn Băng luôn ạ

Nghe Bảo nói bà cũng không thắc mắt nửa,sau đó bà liền dẫn Bảo đi nơi khác nói chuyện riêng với Bảo,Bà nhìn sang Hoa và Hàn Băng nói.-Hoa ngồi chơi với Hàn Băng dì có chút chuyên với Bảo

Nói xong mẹ Hàn Băng cùng nhau đi đến căn phòng khác,lúc này Hàn Băng mới nhanh nhơ chớp hỏi Hoa đủ thứ về Hồng Nhi,về lí do Hoa đi cùng Bảo.Hoa một lúc không thể nói hết,Hoa cười cười nhìn Hàn Băng rồi nói.

-Băng hỏi từ từ để Hoa nói,trước tiên Băng nói lí do không thể về hay điện thoại cho Nhi đi.

-Băng bị mẹ cấm túc khi biết quan hệ của Băng và Nhi,tất cả cũng tại tên Bảo đê tiện đó lẻo mép với mẹ Băng,Băng muốn điện thoại về cho Nhi nhưng cả điện thoại mẹ cũng không cho Băng đụng vô.-Hàn Băng buồn bả nói

-Ukm vậy Hoa cũng hiểu rồi,giờ Băng đừng nhất gì về Nhi nửa,tạm thời Băng không được liên lạc với Nhi,mọi chuyện cứ để Hoa và Nhi bàn bạc rồi giải quyết,giờ mẹ Băng không ưa Nhi nên Băng tạm thời đừng nói gì về Nhi với mẹ Băng

Hàn Băng nghe vậy không khỏi thắc mắt,nhưng một phần củng đồng tình với Hoa

Hoa nói nhìn Hàn Băng một chút rồi nói tiếp.-Nhi rất nhớ Băng,nhưng tình hình bây giờ không ổn khi hai người đến với nhau mà không có sự đồng ý của gia đình,chút nữa Hoa điện thoại về cho Nhi nói cho Nhi biết về tình hình của Băng bây giờ.

Nhưng Băng củng phải phối hợp với Hoa,vì Hoa bây giờ đang dụ dỗ Bảo

Hàn Băng không khỏi thắc mắt nhìn Hoa,Hoa thấy Băng nhìn thì đã biết ý Băng liền nói.-Khi thấy Băng lâu quá mà không hề liên lạc với Nhi,nên Nhi nhà ta rất buồn,khi Bảo nói Băng gần kết hôn thì Nhi nhà ta liền suy sụp tinh thần,nên trong dịp đi công tác Hoa giúp Nhi thăm dò và vờ kết thân với Bảo để có thể biết Băng như thế nào,rồi báo cáo lại với Nhi,nếu không Hoa sợ con nhỏ đó phát điên à hihi.

Hàn Băng nghe vậy liền thấy cảm kích Hoa nhưng lại càng thấy trong lòng chua xót,Hàn Băng không muốn người mình yêu lại phải khổ tâm vì mình,nhưng giờ Hàn Băng lại làm Nhi buồn đau vì mình.Hàn Băng tự trách bản thân

-Thế giờ Hoa định làm gì ?.-Hàn Băng buồn bã hỏi

-Băng yên tâm,Hoa bàn bạc với Nhi qua điện thoại xong thì sẽ lên kế hoạch liền ấy mà.Đừng thấy tụi này ngày thường giả ngu giả ngáo mà xem thường nhé.hihi đây là hai con cáo đội lớp thỏ con mà Băng không biết đấy thôi.-Hoa nói mà tươi cười nhìn Băng

Hàn Băng thấy Hoa nói vậy có vẻ nghi hoặc hòi.-Sao Hoa kết Thân với Bảo bằng cách nào ?

-Hihi nói chứ không phải nổ,Hoa đây thông minh từ nhỏ nên khi gặp tên háo sắc như Bảo thì cũng dể đối phó thôi,đương nhiên là dùng mĩ nhân kế rồi.-Vừa nói Hoa vừa nghên mặt.

-Mĩ nhân kế níu Nhi làm điều nầy thì Băng tinh nhưng Hoa thì....-Hàn Băng cười châm chọc nói

-Không tinh tôi thì thôi,tôi nghĩ chơi mấy người ra.-Hoa giả giận hờn nói

-Thoi giỡn mà nói típ đi,ngấn gọn thôi,chút mẹ Băng ra thì không được nói chuyện thoải mái như bây giờ đâu.-Hàn Băng lo lắng nói

-Ừ Hoa nói vắn tất nè,lúc đi công tác Hoa giả vờ yêu thích Bảo,giả vờ sa lầy trong biển tình,trong lúc Bảo uống say Hoa giả vờ chung chăn gói với hắn thế là hắn nghĩ Hoa là người của hắn nên mới dẩn Hoa đến đây nè,Hòa giờ đang coi Nhi là tình địch nên Hoa tỏ vẻ ghét Nhi,để Bảo càng tinh Hoa,vì thế trước mặt Bảo Băng đừng nhất tới Nhi,cứ cho hắn đất ý,sau đó chúng ta bàn biện pháp cho mẹ Băng chấp nhận Nhi

Hàn Băng ngậm ngùi đồng ý,nhưng trong đầu Hàn Băng vẫn nhớ Nhi tha thiết.Trong khi đó mẹ Hàn Băng lại hỏi Bảo về Nhi,Bảo nói xấu Nhi không tiết lời cho mẹ Hàn Băng nghe,nghe xong mẹ Hàn Băng lại càng có nhiều ác cảm với Nhi.Hôm đó Hoa và Bảo nghỉ tại nhà Hàn Băng

Trong bóng tối hình bóng người yêu lại hiện về trong tâm của Nhi và Hàn Băng,sau khi nhận điện thoại của Hoa,Nhi cũng yên tâm bội phần,Nhi giờ đang suy nghĩ kế tiếp sẽ đối mặt với mẹ Hàn Băng ra sau,mẹ Hàn Băng đã vậy thế còn ba Hàn Băng là người như thế nào ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net