CHƯƠNG 14: Tái Hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong bàn hợp lúc này toàn là sự nặng nề ảm đạm.

-Các vị cũng biết chúng tôi đến đây là vì lợi ích của hai bên,vì thế đừng căn thẳng,cứ thả lỏng tự nhiên đi,vậy chúng ta bắt đầu cuộc hợp được chưa thưa bà Lâm(tên mẹ của Hàn Băng).-Hồng Nhi ôn tồn nhìn về phía mẹ Hàn Băng nói.

-Ừm,vậy chúng ta bắt đầu cuộc hợp.-Mẹ Hàn Băng giật mình nói

Sau khi cuộc hợp hoàn tắt,mọi điều khoảng của hai bên đã được thông qua và kí kết.

Trong suốt cuộc hợp ai cũng phải kiên nể những sáng kiến và tài năng của Hồng Nhi,Hàn Băng thì lúc nào cũng nhìn Hồng Nhi với ánh mắt trìu mến,Bảo thì mãi đắm chìm ngồi chiêm ngưởng vẻ đẹp thanh tao của Hồng Nhi.

Vi thì vô cùng kinh ngạc với ngưởng mộ Hồng Nhi vì tuy đã được nghe nhiều về Hồng Nhi qua lời kể của Hoa và Hàn Băng nhưng Vi cũng không thể nào ngờ người con gái ấy hoàn toàn khác xa lời kể,Hồng Nhi giờ đây rất chửng trạc,tinh tế,thông minh chứ không hề giống như Hoa và Hàn Băng kể vừa ngây ngô,lại nhút nhác...Thấy sự trên lệch giữa thực tế và lời kể Vi lại thấy vô cùng hướng thú với người này.

Hoa thì nhìn ra ý nghĩ trong đầu Vi nên hướng mặt lên trời đắc ý,vì mình có một người bạn vô cùng hoàn hảo

Mẹ Hàn Băng trong suốt cuộc hợp đã không ngừng xem xét Hồng Nhi,càng nhìn càng chú ý bà càng thấy Hồng Nhi khác xa lời kể của Bảo,bà cũng vô cùng bội phục Hồng Nhi,còn trẻ mà lại thành công như trên con đường sự nghiệp đến thế nhưng bà chợt nghĩ:phải chi cô gái này không có mối quan hệ yêu đương với Hàn Băng thì mình có thể xem cô ta như con nuôi.

Suy nghĩ của mẹ Hàn Băng vừa dứt thì cửa cuộc hợp liền mở toan.Hàn Băng vừa lướt nhanh qua mặt mẹ mình hướng tới nơi Hồng Nhi đang phân phó công việc cho những người đi theo mình.

Hàn Băng vội vàng cuối chào mọi người đứng cạnh Hồng Nhi,Hồng Nhi nhìn Hàn Băng sau đó quay qua giao phó mọi chuyện cho họ rồi tươi cười với Hàn Băng và nói.-Băng đi ăn cùng Nhi ha,Nhi có nhiều điều muốn nói với Băng lắm.

Hàn Băng tười cười đồng ý,Hàn Băng không ngại ngùng trước đám đông nắm tay Hồng Nhi,Vi và Hoa từ xa đã nhìn thấy liền có ý chiu chọc.-Nè đi ăn không rủ tụi này he,chỉ biết đến người kia quên tụi này rồi sau?

Hồng Nhi nhìn Vi thăm dò,rồi nói.-Không phải ai đó cũng có đôi có cặp rồi sau,tôi không muốn làm con kì đà bon chen đâu nha,có gì chưa nói thì nói nhanh với nhau đi,không thôi bị người khác cướp mắt rồi hối hận cũng muộn rồi.(Do Hoa và Vi làm cầu nối nên Hồng Nhi cũng biết mối quan hệ của hai người và cũng xem Vi là bạn thân mình.)

Giữa lúc bốn cô gái cười vui đùa giỡn thì Bảo chạy tới.-Ưm Nhi à lâu rồi không gặp tụi mình cùng đi ăn nha.

-Xin lỗi chúng ta không thân thích gì với nhau,và tôi cũng đã có bạn ăn cùng vì thế xin lỗi không thể nhận lời mời của anh.-Hồng Nhi lạnh lùng nói mà không thèm để ý đến sự xấu hổ của Bảo(thật ra thì Hồng Nhi hận Bảo thấu xương vì Hồng Nhi biết chính Bảo là người bài mưu chia cắt mình và Hàn Băng).Nói xong Hồng Nhi quay mặt bỏ đi

Hàn Băng,Hoa,Vi cũng không thèm nhìn Bảo một cái và bước đi cùng Hồng Nhi.Bảo vừa xấu hổ vừa bự bội cuối đầu bước đi.Mẹ Hàn Băng thấy con gái mình đi cùng Hồng Nhi thì vội bước đến nắm tay Hàn Băng lại nói.-Con về ngay cho mẹ,nhà còn nhiều công việc chưa giải quyết vậy mà còn tăm trạng ăn uống à,xin lỗi cô Hồng Nhi nhà tôi còn chuyện chưa giải quyết nên con tôi không thể đi cùng cô xin thất lể.

Nói rồi bà nắm tay Hàn Băng đi,Hàn Băng giật tay ra nói.-Nhà có việc gì chút con sẽ về,mẹ về trước đi.

Nghe Hàn Băng nói bà trừng mắt nhìn con mình,thấy tình hình không tốt Hồng Nhi liền nói.-Chúng cháu chỉ đi ăn xin dì cho phép,nếu chúng ta có việc gì chưa thông hiểu nhau sau này sẽ cùng ngồi tìm hiểu sau được không ạ?

Mẹ Hàn Băng nhìn vẻ mặt căn thẳng và quyết tâm của con mình thì bà liền biết không thể nào kiêu Hàn Băng về nhà được,bà lại nhìn sang Hồng Nhi,suy nghĩ một chút rồi tươi cười nhìn Hàn Băng nói.-Thôi được rồi mẹ cũng không làm khó hai đứa,nhưng Hồng Nhi con phải cho dì một buổi hẹn khi nào con rảnh thì tìm dì,chuyện của hai đứa cũng phải có hướng giải quyết dứt khoát.

Nói xong mẹ Hàn Băng mỉm cười bỏ đi,Hồng Nhi trong lòng nghi hoặc nhưng không biết phải nói gì chỉ biết cúi đầu đống ý,Hàn Băng,Hô,Vi thì vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng khôn cùng.

-Vậy chúng ta đi ăn thôi.-Hàn Băng cười tít mắt nắm chặt tay Hồng Nhi nói

-Thôi hai người đi đi,tụi này cũng có công việc chưa làm nên phải đi làm gắp.-Vi tươi cười nói

-Việc gì gắp.-Hoa ngơ ngác hỏi,Vi liền nhéo eo Hoa và cười cười lôi Hoa đi,lúc này Hoa mới hiểu ý Vi

-Chúng ta đi thôi.-Hồng Nhi ngượng ngùng nhìn Hàn Băng nói

Trên đường đi hai người không ngớt tâm sự.

-Nhi nhớ Băng lắm,Nhi lúc nào cũng nghĩ về Băng.-Hồng Nhi lúng túng nói

-Ừm Băng cũng thế,Băng tưởng suốt đời không gặp được Nhi nửa,từ nay mình không rời xa nhau nữa,việc của mẹ Băng,Nhi cứ yên tâm rồi từ từ bà cũng chấp nhận chúng ta mà.-Hàn Băng một tay lái xe một tay nắm chặc tay Hồng Nhi nói

Hồng Nhi đôi má ửng hồng gật đầu đồng ý,Hàn Băng nhìn thấy sự lúng túng ngượng ngùng của Hồng Nhi thì nghĩ:người yêu của mình cũng không có gì thay đổi,vẻ nghiêm nghị lúc hợp chỉ là vỏ bọc của nàng.

Nghĩ thế Hàn Băng liền nở nụ cười,trong lúc đi hai ngồi vào bàn ăn thì tâm sự dồn nén bấy lâu điều được hai người chút ra ngoài,lúc gần chia tay nhau ở trước cổng nhà Hàn Băng,Hồng Nhi có linh cảm không tốt liền nói.-Dù sau này có sải ra chuyện gì thì Băng phải luôn tinh tưởng Nhi,Nhi mãi yêu một mình Băng thôi.

Hàn Băng tươi cười đồng ý,kéo tay Hồng Nhi làm cho cả người Hồng Nhi được ủ ấm vào lòng của Hàn Băng,sau đó Hàn Băng đặt nụ hôn nồng ấm lên đôi mắt Hồng Nhi và nói.-Băng đồng ý,mãi mãi tin tưởng Nhi và mãi mãi yêu Nhi.

Đứng từ trên lầu mẹ Hàn Băng đã thấy toàn cảnh Hàn Băng và Hồng Nhi ân ái,sau khi nói lời tạm biệt thì Hồng Nhi nhìn Hàn Băng bước vào nhà rồi mới yên tâm quay xe chay đi.

Vào tới nhà Hàn Băng đã thấy mẹ mình ngồi trên ghế salon uống trà,thấy mẹ không nói gì về việc hôm nay mình và Hồng Nhi cùng đi ăn Hàn Băng cũng cảm thấy kì lạ nhưng sợ bị mẹ chú ý Hàn Băng cũng không màn nguyên nhân mà thẩn tiến lên phòng,chỉ cần được ở bên cạnh Hồng Nhi thì sớm muộn gì mẹ Hàn Băng cũng sẽ chấp nhận một cô gái tốt như Hồng Nhi,nghĩ thế Han Băng cũng cảm thấy yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net