Chương 16 : Xa Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hồng Nhi ! ta biết con khó quyết định nhưng ta dùng thời gian đó để chuẩn bị tinh thần thích nghi với chuyện tình cảm của hai đứa ,nếu 5 năm mà hai đứa gặp lại vẫn còn yêu nhau như bây giờ thì ta mới biết tình cảm hai đứa là chân thật sâu đâm ,ta mới yên tâm giao con gái mình cho con.-Mẹ Hàn Băng ôn tồn nắm tay Hồng Nhi nói.

-5 Năm đối với con là quá dài huống chi con không được liên lạc với Hàn Băng điều này chẳng khác nào dì bảo con bỏ Hàn Băng ,dì cũng đã từng yêu nên dì cũng biết con tim làm chủ lí trí chứ không phải lí trí quyết định thai con tim, con xin dì có thể cho cúng con cơ hội khác.-Vừa nói Hồng Nhi vừa lấy tay lau nước mắt.

Trước mặt mẹ Hàn Băng bây giờ là một tiểu hài tử đáng thương ,mẹ Hàn Băng cũng biết 5 năm là quá dài ,nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy thanh xuân bỏng chóc phai mờ cũng mềm lòng nói.-Thôi được ! Vậy thì 2 năm,ta không muốn hai đứa buồn khổ nhưng hai đứa cũng phải hiểu cho ta ,ta cũng cần có thời gian chấp nhận ,con cũng không muốn tiểu Băng vì con mà mang danh nghĩa bất hiếu phải không.

Đúng là sự chênh lệch về đạo hạnh Hồng Nhi không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ Hàn Băng ,bà vừa ôn hòa phiên bảo trong giọng nói lại vừa cứng rắn đề nghị ,Hồng Nhi không thể không chấp nhận vì đây là cơ hội đầu tiên và là cơ hội cuối cùng nếu không nắm bắt thì sao này sẽ không có cơ hội thứ hai ,với lại lời nói đó của mẹ Hàn Băng không phải là không có lí.

-Con se chấp nhận cảm ơn dì,nhưng con có thể cùng ăn cơm với Hàn Băng bửa nay không ạ.-Hồng Nhi gượng cười lao nước mắt ,không dám nhìn thẳng mặt mẹ Hàn Băng mà chỉ nhìn xuống bàn.

-Con không phải làm xong công việc sau,giờ này cũng đã trễ rồi,không phải con có hen với đối tác kí hợp đồng sau.-Mẹ Hàn Băng vẫn tươi cười ôn nhu nói.

Nhìn đồng hồ Hồng Nhi mới giật mình,nói chuyện không lâu mà giờ ăn cơm cùng Hàn Băng đã hết,Hồng Nhi biết mẹ Hàn Băng cố tình kéo dài thời gian,tuy ủy khuất nhưng Hồng Nhi cũng không dám tỏ thái độ.Trên bàn làm việc thì Hồng Nhi là người chiến thắng nhưng ngoài bàn làm việc thì Hồng Nhi chưa đủ trình độ đấu ngang hàng với mẹ Hàn Băng.

-Vây con xin phép,con còn công việc xin đi trước ạ.-Hồng Nhi u uất bước ra cửa.

Mẹ Hàn Băng nở nụ cười thắng lợi và cũng bước theo Hồng Nhi ra khỏi phòng,bước theo không phải là vào nhà xe lấy xe về nhà mà là giám sát Hồng Nhi ,để Hồng Nhi không thể tiếp xúc cùng Hàn Băng.

Nhìn thấy Hồng Nhi bước ra Hàn Băng lo lắng chạy lại nắm tay Hồng Nhi hỏi.-Mẹ Băng nói gì ? chúng mình đi ăn rồi từ từ nối.

Hồng Nhi nhìn Hàn Băng gượng cười nói.-Nhi còn công việc nên phải đi làm xin lỗi Nhi không thể đi ăn cùng Băng ,Băng phải tin tưởng Nhi ,Nhi mãi không thai đổi.

Hồng Nhi muốn nói thêm nữa,còn nhiều điều mà Hồng Nhi muốn nói cùng Hàn Băng nhưng Hồng Nhi ý thức được mẹ Hàn Băng đang đứng sau mình nên không dám nói.

Hàn Băng thấy trong lời nói của Hồng Nhi có ẩn ý ,nhưng Hàn Băng biết Hồng Nhi đang tránh mẹ mình nên không nói nữa, Hàn Băng cũng không dám hỏi thêm ,định chút về nhà sẽ điện thoại hỏi Hồng Nhi.

Hồng Nhi chăm chú nhìn Hàn Băng để có thể khất sâu khuôn mặt này vào trí óc ,để lưu lại dáng dấp này khi nhớ nhung. Hồng Nhi ý thức được từ giờ phút này khi bước chân ra khỏi tắm mắt của Hàn Băng thì Hàn Băng sẽ oán trách mình ,nhưng Hồng Nhi cũng tự nhủ sau 2 năm Hàn Băng sẽ hiểu cho mình..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net