CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn bị Hồng Nhi nói cho tới đờ người,tuy muốn phản bác nhưng nhìn đồng hồ cũng đã trễ,đáng lẽ bửa nay định ghé ngang nhà Hồng Nhi để chiu người ai dè bị người chiu lại,tuy ấm ức nhưng Tuấn lại muốn tỏa ra phong độ,Tuấn ra dáng mời Hồng Nhi lên xe.

Hồng Nhi thì đang vội nên nhanh cười chào đám người ở đó rồi li khai cùng Tuấn.

Cảnh tượng Hồng Nhi đi cùng xe với một người nam nhân khác khiến Hàn Băng ghen tức,Vũ nhận thấy đều đó trang lòng thầm nghĩ: Băng vẫn còn yêu người kia thấm thiết,nhưng Hồng Nhi có gì hơn mình,dù là ngoại hình hai gia thế,mình nhất định không chịu thua.

Hoa và Vi đứng cạnh cũng cảm nhận được Hàn Băng đôi mài nheo lại khi thấy Hồng Nhi đi cùng một nam nhân khác.

-Băng này bửa nào rảnh chúng ta lại cùng Nhi đi chơi nào.-Hoa muốn Hàn Băng có thể chút giận nên nhanh trí nói.

-Ừm Băng cũng định vậy ah.-Hàn Băng biết nhất định Hồng Nhi chưa quên mình nên bất luận thế nào Hàn Băng cũng phải hỏi nguyên do Hồng Nhi bỏ đi biệt tâm 2 năm qua.

-Thôi chúng ta bàn việc chính nào.-Bảo nhìn tứ đại mĩ nhân nói

Bọn họ giờ mới nhận ra sự hiện diện của Bảo,họ cũng muốn biết chuyện quan trọng mà Bảo muốn nói là gì nên họ đáp ứng Bảo đi vào nhà thảo luận.

Hồng Nhi bận cả tuần đi công tác không về nhà, Hàn Băng không nhìn thấy Hồng Nhi liền lo lắng,sợ Hồng Nhi lại một lần nửa rời đi.

Thấy Hàn Băng không vui cả Hoa,Vi,Vũ cũng buồn lây.Hồng Nhi mệt mỏi từ trên xe bước xuống,Hàn Băng vừa mở cửa thấy Hồng Nhi chở về nên vui mừng ra mặt,liền khẽ nở nụ cười,nhìn thấy Hàn Băng cười vui khi thấy Hồng Nhi thì Vũ lại đâm ra đố kị càng sâu.

-Nhi này đi đâu lâu thế ,bận lắm hả.vất vả thế tôi nay đi chơi với bọn này đi cho đỡ mệt nhọc.-Hoa và Vi hớn hở với ý đồ của mình nên bước vội đến cạnh Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi lần trước bị dụ nên lần này đã sợ khi thấy nụ cười và hành động tinh quái của Hoa và Vi,Hồng Nhi một mực từ chối,Hoa và Vi chao mài vì lần này mình ra mặt không thành công,Vũ không muốn nói chuyện cùng tình địch nên đứng một bên nhìn,Hàn Băng bước tới nắm nay Hồng Nhi thân mật rủ rê.

Hồng Nhi không biết tại sao cảm giác này lại rất thân quen và dể chịu,trong khi đang chìm vào cảm giác lạ lùng khi gần gũi Hàn Băng thì cơ thể như phản xạ có điều kiện,đầu gật gù đống ý.

-Vậy là Nhi đồng ý rồi nha,vô nhà nghĩ ngơi chút đi,chiếu tụi mình qua chở Nhi đi.-Hàn Băng đất ý nói.

Hồng Nhi bị tiếng nói của Hàn Băng làm cho thoát li khỏi cảm giác đó,Hồng Nhi cũng bất ngờ vì sao cơ thể này lại không có rào chấn đối với người tên Hàn Băng kia.

Hồng Nhi trước kia không tò mò về kí ức đã mất,nay đột nhiên cảm thấy muốn biết trước kia mình và Hàn Băng có quan hệ gì,tại sao mỗi lần gập Hàn Băng lại có một cảm giác lạ lùng không diễn tả được.

Hông Nhi quyết định tối nay sẽ hỏi họ,sau khi Hồng Nhi đồng ý,bọn Hàn Băng cũng vào nhà và chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.

Trời đã chiều vắng,Hồng Nhi vẫn còn nằm ngủ chưa thay trang phục,chưa an cơm,lại miên man nằm lì trên giường ngủ ngon lành.

Hoa thấy lâu như vậy Hồng Nhi chưa ra,tưởng Hồng Nhi có ý chuồn nên định đi vào nhà Hồng Nhi hói thúc.

Hàn Băng kéo Hoa lại trực tiếp chính mình đi vào,lúc vào Hồng Nhi quên khóa cửa nên Hàn Băng dể dàng đẩy cửa vào,ba người kia ngồi trên xe trờ.

Hàn Băng nhìn xung quanh nhưng không thấy Hồng Nhi thì liền bước vào phòng,bước vào phòng Hàn Băng vô cùng kinh ngạc, giấy tờ hồ sơ ở đâu mà nhiều đến nổi rải rác cả cân phòng,nhìn thấy Hồng Nhi đang nằm ngủ ngon lành trên giường Hàn Băng nhẹ nhàng bước tới.

Không biết đã bao lâu Hàn Băng không nhìn thấy được cảnh tượng này,Hồng Nhi ngủ y như một đứa trẻ mới lớn ôm gối ôm nằm co người, khuôn mặt thong dong nhẹ nhàng bước vào cơn say ngủ,nhìn rất đáng yêu, Hàn Băng từ từ ngồi cạnh tay vuốt ve mặt Hống Nhi miệng âm thầm nói nhỏ

-Lúc trước Nhi ngủ không phải là ôm gối mà là ôm Băng,không có Băng thì Nhi không bao giờ ngủ,tuy tình cảm ngấn ngủi nhưng tại sao Nhi không nói rõ ràng rồi ra đi,giờ quay lại không một lời giải thích,tại sao vậy hả,rõ ràng đã hứa mãi không chia xa mà...

Hàn Băng vừa nói vừa khóc tay vẫn ân cần vuốt ve mặt Hồng Nhi,Hồng Nhi như biết có ai đang chạm khuôn mặt mình nên từ từ ý thức mở mắt ra,Hồng Nhi tròn xoe mắt khi thấy Hàn Băng đang khóc và khuôn mặt thiền thần đó đang ngày càng gần mình.

Nhịp tim đập loạn nhưng Hồng Nhi vẫn không phản ứng chỉ biết nằm đó nhìn hành động của Hàn Băng.

Hàn Băng nhìn thấy Hồng Nhi mở mắt nhưng Hàn Băng không ngừng lại mà vẫn khom người hôn Hồng Nhi,môi chạm mội Hồng Nhi như bị điện giật một hình ảnh mập mờ hiện ra trong nhận thức.

-Sau hả chịu thúc chưa hai còn nằm đơ người ở đó.-Hàn Băng vui cười nhìn Hồng Nhi đang cứng cả người nằm đó mà nói.

Bị âm thanh của Hàn Băng làm đứt quảng hình ảnh đó nhanh chống biến mất.Ngồi dậy Hồng Nhi úp mặt vào gói ôm đầu cố lấy lại hình ảnh vừa rồi.

Hàn Băng thấy được hành động đó thấy hơi kì lạ liền nói.-Nà có gì đâu sấu hổ dù sau cũng đâu phải là lần đầu,những chuyện hơn thế cũng phát sinh rồi còn gì,nhanh thay đồ tắm rửa đi,Băng ra ngoài chờ.

Nói xong Hàn Băng lạnh lùng bước ra,Hồng Nhi giờ mới nhận thức lúc nãy Hàn Băng hôn mình,giờ thì khuôn mặt Hồng Nhi đỏ như quả ớt.

Tấm xong sắp xếp mọi thứ Hồng Nhi cực nhọc lê từng bước lên xe.

Lại thế,Hồng Nhi lại ăn mặt hết sức chân quê,hoàn toàn trái ngược với bốn người kia,ngồi cạnh Hàn Băng mà không dám nhìn Hàn Băng vì chuyện lúc nãy vẫn còn hiện trong đầu,Hồng Nhi nhìn qua ô kính tự hỏi:hình ảnh lúc nãy là gì.

Xe đừng trước cửa một nhà hàn lớn, Hồng Nhi bước xuống liền biết được lần này không đơn giản giống như lần trước nên nhanh bước định chạy, Hàn Băng ting ý nắm tay Hồng Nhi đi vào.

Vũ thấy vậy máo ganh tị dồn lên nảo,Hoa và Vi thì liếc mất nhìn Vũ lại gần vỗ vai Vũ an ủi.

Hàn Băng nắm tay một người con gái hết sức bình thường bước vào làm ai cũng chăm chú để ý,mọi người săm soi bàn bạc,trong đó có một số người lần trước ở trang quán bar nên họ nhìn là biết nữ nhân kia là ai.

-Nhi phải không sao hôm nay lại ăn mặc như vậy đến đây,ít nhất cũng phải nể mặt Hàn Băng mà ăn mặc đàng hoàng một tí chứ.-Cô gái mặt váy nhấn nói.

-Nhi không biết hôm nay là tiệc liên hoan giành cho những người thượng lưu sao,thật là cũng không thể trách Nhi. -Cô gái kế bên khinh thường nói.

-Các cậu đừng như thế người bạn này là không biết hôm nay dự tiệt thôi,vì Băng chưa nói với Nhi mà.-Hàn Băng cười nói.

-Đúng vậy đó,ăn mặc như vậy mới nỏi trong đám đông chứ.-Vũ luôn luôn khinh thường Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi biết hôm nay không chỉ có vậy,không để tâm Hồng Nhi coi như đây là một cuộc thực tập nhỏ cho sự nghiệp của mình,Tuấn cũng từ đám đông đi ra không ít lời chăm chọc trả thù,thấy Hồng Nhi không nói gì thì liền lên mặt vừa lòng.

Hàn Băng nhìn thấy Tuấn liền nhận biết đây là nam nhân đi cùng Hồng Nhi hôm nọ nên đâm ra lửa tức giận nên kéo tay Hồng Nhi đến nơi khác,Hồng Nhi vô cùng biết ơn Hàn Băng vì hành động đó.

Đi đến đâu Hồng Nhi cũng điều bị người ta xem không ra gì cái họ cho Hồng Nhi là cặp mắt khinh thường,Hồng Nhi cũng thản nhiên như không thấy.

Bước đến sau lưng một người đàn bà quý phái Hàn Băng nói.-Chào mẹ,lau rồi không gặp,mẹ kiêu Bảo kiêu con đến đây làm gì.

Mẹ Hàn Băng đang tươi cười giao tiếp liền xoay người lại nhìn thấy Hàn Băng nắm tay Hồng Nhi bà sửng người,Hàn Băng thấy cử chỉ đó của mẹ mình có hơi kinh ngạc.

Hồng Nhi cảm nhận được khôn mặt này rất quen thuộc liền nheo mài chăm chú nhìn mẹ Hàn Băng,biểu tình của Hồng Nhi cũng lọt vào mắt Hàn Băng,Hoa,Vi Vũ cũng đứng một bên quan sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net