CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu hồi sự bất ngờ,mẹ Hàn Băng thong thả bước tới noi.

-Chào con,lâu rồi không gập,ta cứ tưởng con là người thông minh,tinh tế lắm chứ,chứ không ngờ con ngây ngô thế này (lời này nhầm nhất nhở Hồng Nhi là ngày trước là bà muốn đuổi Hồng Nhi đi,không ngờ Hồng Nhi nghĩ sai ý).

Tuy đang thất mất mọi thứ cảm giác xa lạ xâm nhập tâm can nhưng Hồng Nhi nhận biết được trong lời nói kia có gai nên chỉ im lặng nhìn mẹ Hàn Băng cười,nụ cười này là kinh nghiệm trong giao tiếp bấy lâu nay và cũng là vũ khí đất ý nhất để thay lời nói của Hồng Nhi.

Nghe được lời nói đó Hàn Băng cũng biết trong đó có ẩn ý,Hàn Băng bi giờ đối với nhất cử nhất động của hai nữ nhân trước mất rất tinh tế quan sát,cả Vũ,Hoa và Vi cũng thế.

Bầu không khí như ngưng động lại,trong lòng Hồng Nhi cảm thấy khó chịu và như có lời gì rất cần thiết muốn tuông ra nhưng Hồng Nhi không nhớ nổi.

-Dì sao thế,các cô chú bên kia đang kiếm dì kìa.-Bảo vui tươi bước tới phá vỡ bầu không khí ảm đạm đó.

-Ưm dì qua liền,các con cứ thong thả nói chuyện.-Mẹ Hàn Băng nói rồi nhìn Hồng Nhi một cái sau đó quay người đi.

- Nhi,lâu quả thật thay đổi bất ngờ nha.-Bảo có ý chăm chít nói,vì còn ôm nhục khi bị Hồng Nhi từ chối nên nhân cơ hội này trả đũa lại cho Hồng Nhi.

Hồng Nhi bi giờ ngoài việc bực bội vì người khác chiu choc và bị khinh thường,Hồng Nhi còn có chút đau đầu,gượng cười đáp lời nói.-Cám ơn đã quan tâm,xin lỗi tôi thấy không khỏe xin về trước.

Nói rồi chưa được ai đáp lời Hồng Nhi xoay ra cửa bước đi,Hàn Băng giật tay Hồng Nhi lại nói:

-Sao thế mệt thì Băng đưa Nhi vào phong bên nghỉ ngơi,lần trước Nhi đã bỏ về mà không nói,lần này thì đừng hồng về sớm à nha.

-Thật sự là lần trước mình không rảnh,còn giờ thì mình rất đau đầu.-Hồng Nhi hất tay Hàn Băng ra vội bước đi.

Hoa thấy vậy định ra chận lại,nhưng cô gái đứng gần đó cố ý gạt chân Hồng Nhi,Hồng Nhi bất cẩn té ngang giữa buổi tiệc.

Hoa thấy vậy liền chạy ra đỡ dù gì Hồng Nhi cũng là bạn thân của Hoa,Hàn Băng thấy vậy cũng chỉ chạy tới đứng cạng đỡ lên mà không nói gì.

Vũ thì cười thầm.

Vi thì thấy bọn họ làm hơi quá đáng nên đứng cạnh Hoa nheo mài.

-Các người làm gì kì vậy.-Hoa tức bực quát.

-Xin lỗi nha không cố ý,tại cô ấy đi đứng không nhìn đường thôi.-Cô gái đó nói,những người bên cạnh gật gù đồng ý.

Hoa tức xanh mật,nhìn sang Hàn Băng như muốn Hàn Băng cũng có biểu tình giống mình nhưng Hàn Băng lại đứng như không để ý,Hàn Băng tuy có hơi bực bội vì hành động đó của cô gái nhưng Hàn Băng nghĩ Hồng Nhi đã phụ minh nên chuyện này là coi như cho Hồng Nhi một bài học.

Hoa thấy thái độ của Hàn Băng lảnh đạm và mọi người xung quanh lại cười chế giễu bạn mình nên Hoa tức tóc đỡ Hồng Nhi lên và bước ra khỏi bữa tiệc.

Ai cũng nhìn theo bóng của hai người họ,sau khi thấy họ đã biến mất sau cánh cửa thì không khí buổi tiệc lại chở lại tưng bừng,Hàn Băng bức rức bước vào phòng nghĩ,tựa người vào salon tay sờ chán thiểu não.

-Băng không gì phải u phiền hết,cô ta phụ Băng trước mà.-Vũ nhìn Hàn Băng nói với ngữ khí cao trào.

-Vi thấy lần này thật sự là chúng ta làm hơi quá rồi đó.-Vi tựa cửa nói.

Không khí trong phòng chở nên im lặng,Hàn Băng cũng cảm thấy có lỗi và vội chạy về coi Hồng Nhi ra sao.Vi đi theo,Vũ tâm tình không tốt khi thấy Hàn Băng biểu hiện như vậy.

-Nhi không sao chứ.-Hoa ngồi kế Hồng Nhi trên tacxi hỏi

Hồng Nhi không trả lời,im lặng,cảm giác đau đầu ngày càng mạnh sau cú va đập lúc nãy,những hình ảnh mập mờ lại xuất hiện.Trong đầu Hồng Nhi lại vang lên mấy câu nói : mãi mãi bên nhau, 2 năm sau 2 năm ta sẽ chấp nhận hai đứa....

Hồng Nhi như nữa tỉnh nữa mê thấy vậy Hoa hốt hoảng gọi tài xế chạy thẳng đến bệnh viện,sau khi đến bệnh viện bác sĩ khám sơ bộ qua liền nói với Hoa là không sau vì Hồng Nhi quá mệt thôi.

Hoa tâm tình cũng đỡ nhìn sang Hồng Nhi mà cảm thấy hối hận vì việc đem bạn thân mình ra đùa giỡn.Hàn Băng về nhà không thấy Hoa hay Hồng Nhi thì liền điện thoại hỏi Hoa.

-Hoa sao chưa về tới,Băng đang ở nhà,hai người ở đâu,Nhi không sau chứ ?.-Hàn Băng lo lắng hỏi tới tới tấp.

-Tụi mình đang trên đường về chút nửa sẽ tới Băng đừng lo.-Nói rồi Hoa chờ Hàn Băng đồng ý rồi tất máy.

-Nhi này,tại sao lúc trước Nhi lại rời xa Băng,Nhi rõ ràng là yêu Băng lắm mà ? dù mẹ Băng nói gì đi nữa thì việc Nhi bỏ đi đã làm Băng thương tổn rất nặng,Nhi biết không ?.- Hoa xoay người nhìn Hồng Nhi nói.

-Tổn thương...rời xa...lúc trước mình và người tên Hàn Băng kia quan hệ gì,cả Hòa mình là quan hệ gì?.Hồng Nhi ấp úng ngỡ ngàng hòi.

Tiếng kèn xe lấn áp âm thanh của Hồng Nhi,khiến Hoa chỉ nghe 3 chữ cuối quan hệ gì?

-Nhi nói gì.-Hoa thất mất hỏi lại.

-Không,không có gì. - Hồng Nhi nhớ về việc cha nuôi dặn dò về việc của mình nên để ít người biết càng tốt không thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sắp tới,Hồng Nhi không muốn phu lòng bồi dưỡng của cha nuôi nên Hồng Nhi quyết định không hỏi nữa.

Thật ra ông Lâm(cha nuôi Hồng Nhi)biết được chuyện tình của Hồng Nhi và gia đình Hồng Nhi cũng không thuộc giới thượng lưu nên níu để những ban quản trị trong tập đoàn biết họ sẽ không phục khi Hồng Nhi lên nắm quyền,họ có thể sẽ lấy mấy chuyện đó ra gây khó cho Hồng Nhi,nên trước khi xuất viện để đi làm ông Lâm đã cân dặn Hồng Nhi mọi chuyện,kể cả chuyện bị mất trí cũng không nên nói.

-Thật là không có gì chứ,rõ ràng là lúc nãy Nhi vừa nói gì mà.-Hoa nghi hoặc nói.

-Không có gì đâu.-Hông Nhi nhìn ra cửa sổ nói.

Hoa thấy được vẻ mặt u sầu của Hồng Nhi thì liền đâm ra thắc mắt,Hoa nghĩ:thái độ này của Nhi rõ ràng là có vấn đề,nhất định phải tìm hiểu mới được.

Thấy Hoa và Hồng Nhi đã về Hàn Băng chạy vội lại bên cạnh Hồng Nhi,định nắm tay Hồng Nhi hỏi thăm và dẫn Hồng Nhi vào nhà.

Vừa chạm tay Hồng Nhi,Hồng Nhi liền hất tay Hàn Băng ra thẳng tiến cửa nhà bước đi.

-Này thái độ của cô như vậy là sao hả?rõ ràng là cô phụ Băng trước mà,nếu cô không biết quý trọng thì tôi sẽ thay cô chăm sóc Băng,ít ra tôi không làm cho Băng khóc.-Vũ bước tới tức giận nói.

Hồng Nhi lạnh lùng không quan tâm Vũ cứ thế bước đi,lúc nãy vừa bớt đau đầu nhưng giờ Hồng Nhi lại cảm thấy cơn nhất đầu lại ập tới.Hàn Băng rơi lệ nhìn tấm lưng Hồng Nhi,Hoa và Vi nhìn Hàn Băng thương sót.

Hàn Băng thấy Hồng Nhi có gì đó không ổn nên chạy lại đỡ người Hồng Nhi,Hồng Nhi có chút say sẩm dựa vào người Hồng Nhi.

-Nhi không sao chứ,Băng xin lỗi Băng không chiu chọc Nhi nửa,Nhi không yêu Băng cũng được nhưng Nhi đừng lạnh lùng với Băng điều đó làm Băng khó chịu lắm. - Hàn Băng ôm Hồng Nhi từ phía sau mà khóc nức nở nói.

-Băng đúng là mê muội mà.-Vũ cũng khóc tức giận nghe những lời nói đó mà chạy đi.

Hoa và Vi chia nhau,Vi chạy theo Vũ còn Hoa thì ở lại.

-Xin lỗi có gì nói sau được không,mình thấy mệt lắm.-Hồng Nhi yếu ớt âm thanh nói.

Hoa thấy thế chạy lại đỡ Hồng Nhi tiếp Hàn Băng,Hàn Băng giật mình vì thấy Hồng Nhi tay chân yếu ớt dựa vào người mình,Hoa và Hàn Băng cẩn thận dìu Hồng Nhi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net