CHƯƠNG 26: Nghi hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vi đuổi theo Vũ đến một đoạn đường vắn,Vũ ngồi gục xuống khóc nức nở.

-Tại sao chứ,Vũ có gì không bằng Nhi,chỉ là Vũ không gặp Băng sớm hơn Nhi,Nhi không thể đem đến cho Băng hạnh phúc,Vũ thì khác,Vũ sẽ không làm Băng buồn,không làm Băng khóc,tại sao,tại sao Băng không chọn Vũ mà lại chọn Nhi.

Vũ khóc tức tói nghẹn ngào oán trách nói.

-Vũ đừng vậy mà,trên đời này đâu phải có một mình Băng đâu,còn nhiều người thích hợp với Vũ trên đời này lắm.Thôi chúng ta về thối.-Vi ôn tồn nói và ngồi cạnh Vũ an ủi.

-Vi mà biết gì chứ.Vi quá hạnh phúc rồi,Hoa lúc nào không bên cạnh yêu thương Vi,tránh ra.-Vũ tức giận quát,dùng tay đẩy Vi té ngửa.

-Làm gì thế hả,Vũ cố chấp cũng vừa thôi,trước khi Vũ quen Băng thì hai người họ đã là một đôi hoàn hảo rồi,nếu không phải vì một lí do nào đó thì Nhi không bỏ Băng đâu,Vũ cũng biết khi yêu thì con người ta sẽ chở nên ngu muội mà,bây giờ Vũ cũng thế thôi,Vũ không phải yêu Băng sao nếu yêu thì Vũ phải làm Băng hạnh phúc chứ không phải làm Băng lo lắng.-Vi tức giận quát.

Vũ cũng tức giận đứng dậy nhìn Vi bằng nữa con mắt nói.-Lo lắng cái gì,rõ ràng trong lòng Băng chỉ có Nhi thôi,Vi cũng thấy rõ mà,Vi cũng thấy Nhi làm Băng buồn như thế nào mà.

-Vũ có biết bộ dạng bây giờ của Vũ đáng thương lắm không,Vũ cũng biết Băng không thể chấp nhận tình yêu của Vũ mà,Vũ như vậy thì bất quá Băng chỉ thương hại Vũ thối,nhìn lại bộ dạng mình đi,nếu Vũ yêu Băng thì Vũ phải ủng hộ và chúc phúc Băng chứ. -Vi giọng điệu bực bội nói.

Vũ đứng đó không nói gì cứ khóc mãi,Vi lại gần cho Vũ mượng vai dựa vào khóc,vừa an ủi Vi vừa nói.-Chúng ta về thôi,đừng khóc nữa.

Vũ thúc thích buồn bả trở về lòng thầm nghĩ:có lẽ Vi nói đúng,nhưng nếu Nhi không đáp lại tình yêu của Băng thì mình không tha cho Nhi đâu.

Lúc này Hoa và Băng dẫn Nhi vào phòng mình nằm nghĩ.

-Nhi thật là không sao chứ,hay là tới bệnh viên đi.-Hàn Băng lo lắng nói,Hoa đứng đó cũng lo lắng nhìn Hồng Nhi.

-Mình không có gì đâu,lúc nãy cũng tới bệnh viện kiểm tra rồi,Hoa cũng ở đó mà,Băng đừng lo,hai người về trước đi,mình muốn nghỉ ngơi.-Hồng Nhi nằm trên giường đặt tay lên trán nói.

Hoa và Hàn Băng nghe Hồng Nhi nói như vậy cũng thấy mừng vì Hồng Nhi đã gọi tên họ,không còn bài xích như trước,vì thế khoản cách giữa họ và Hồng Nhi như được kéo gần hơn,thấy Hồng Nhi mệt mỏi hai người họ chỉ nói.-Vậy Nhi nghĩ ngơi đi tụi mình về,có gì cần thì gọi tụi mình

Hồng Nhi tỏ ra đồng ý,hai người họ liền bước ra khỏi phòng,nghe tiếng đóng cửa Hồng Nhi ngồi dậy mệt mỏi cầm điện thoại gọi điện.

-Bác sĩ phải không,cháu Hồng Nhi đây,ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện khám lại,làm phiền bác sĩ.-Nghe đầu dây bênh kia đồng ý Hồng Nhi tất điện thoại nằm dài trên giường.

Hoa và Băng đã nghe hết cuộc gọi đó vì Hoa làm rớt đồ nên chỉ mở cửa nhưng chưa ra,mà hai người quay lại lượm,nên tình cờ nghe được,hai người nghe xong khẽ khàng nhìn qua khe cửa,thấy Hồng Nhi đang dần chìm vào giấc ngủ thì họ mới nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà.

-Hoa lúc nãy Hoa đến bệnh viện với Nhi khám bác sĩ nói Nhi như thế nào,-Hàn Băng lo lắng hỏi Hoa

-Bác sĩ nói Nhi chỉ hơi mệt thôi,không sao.-Hoa nhìn Hàn Băng trả lời.

-Thế sao Nhi còn hẹn bác sĩ,không sao ,nhưng Băng thấy Nhi vô cùng không khỏe.-Hàn Băng ủ dột nói.

-Hoa thấy hình như Nhi giấu chúng ta nhiều chuyện lắm,ngài mai chúng ta theo dõi Nhi xem sao,nhưng tuyệt đối không được cho Nhi biết.- Hoa suy nghĩ nhìn Hàn Băng nói.

Hàn Băng đồng ý,Hàn Băng nhìn thấy Vi đã đưa Vũ về liền chạy tới nói.-Thật xin lỗi Vũ,Băng không biết nói sao nhưng...

-Không có gì đâu,Băng vào nghỉ đi,Vũ vào nhà đây,Vũ muốn yên tỉnh một chút,sáng mai là sẽ thoải mái thôi mà,Băng đi ngủ sớm đi.-Hàn Băng chưa nói hết lời Vũ đã cắt đức ngang lời Hàn Băng mà nói.

Hàn Băng nhìn bóng dáng Vũ vào nhà mà cảm thấy có lỗi,Hoa và Vi đứng cạnh an ủi Hàn Băng,sao đó ai về nhà nấy,không gian yên tĩnh ban đêm bao trùm khắp nơi,lòng ai giờ đây cũng điều rối rắm suy nghĩ.

Sáng hôm sau Hồng Nhi đón xe đến bệnh viện,Băng và Hoa cùng Vi lén theo sau,Vũ đã bình định tâm trạng nên cũng muốn đi cùng,bốn người chạy một chiếc xe theo sau tacxi Hồng Nhi đang đi,đến bệnh viện Hồng Nhi xuống xe,bốn người họ cũng lẻn đi theo.

-Chào chú,thật ngại quá cháu không muốn làm phiền chú.-Hồng Nhi cười ngượng ngùng bất tay người bác sĩ đó nói.

-Không có gì đâu,đáng lẻ cháu phải đến tái khám lâu rồi mới phải chứ đâu phải đợi đến bây giờ,nếu cháu mà không đến chú làm sau ăn nói với ông Lâm đây,ông ấy đã căn dặn rất kĩ là phải theo dõi bệnh án và chăm sóc cháu chu đáu mà.-Bác sĩ ôn tồn cười nói.

-Cháu bận quá,cháu thấy không có gì nên không đến khám,nhưng hôm qua cháu thấy không được khỏe lắm,chú đừng nói với cha Lâm cháu không muốn cha lo.-Hồng Nhi nhìn bác sĩ nói.

-Không muốn ông ấy lo thì phải dưỡng tốt bản thân,chứ không phải chỉ biết công việc,lần này chú không mách ông Lâm nhưng lần sau cháu phải tái khám đúng kì,thôi vào phòng đi chú khám cho.

Bác sĩ nhíu mài nhìn Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi vui vẻ đồng ý và vào phòng khám cùng bác sĩ.

Bốn người kia đứng núp sau vách tường điều nghe rõ cuộc nói chuyện,Hoa và Băng nghĩ:

rõ ràng là Nhi có bệnh nên giấu mình mà.

có lẽ nào vì bệnh mà Nhi bỏ đi khống.

Vũ và Vi cũng cùng suy nghĩ đó,bốn người họ đứng đó chờ sau khi Hồng Nhi khám xong ra về thì Hàn Băng định bước ra hỏi bác sĩ về bệnh tình của Hồng Nhi,Hoa và Vi nắm tay Hàn Băng lại nói.

-Không nên,giờ không phải lúc,chúng ta cứ âm thầm dõi theo sau.

Hàn Băng nhìn vị bác sĩ bước qua băng khoăn rồi cùng đi về với ba người kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net