CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi về nhà Hàn Băng chay qua thăm Hồng Nhi,Hồng Nhi thấy Hàn Băng thì một khối cảm giác ấm áp dân trào.

-Băng qua đây có gì không ?.-Hồng Nhi có hơi lúng túng hỏi.

Hàn Băng cảm nhận được sự khác biệt về thái độ giữa lúc mới gập lại Hồng Nhi và bây giờ,trong lòng có biết bao điều muốn hỏi,muốn dùng hành động va chạm với người trước mắt,nhưng Hàn Băng cố nén xuống vì biết đây chưa phải lúc làm vậy.

-Không vì Băng thấy có lỗi vì đã làm Nhi không khỏe,và thật xin lỗi vì việc sảy ra trong buổi tiệc,Nhi giờ thấy thế nào rồi.-Kiềm nén cảm xúc,Hàn Băng từ từ lại gần Hồng Nhi ân cần hỏi,dùng tay đặt lên trán Hồng Nhi

Khoản cách quá gần khiến Hồng Nhi mặt ửng hồng,đứng cứng ngấc không dám động đậy,mặt cuối xuống đất không dám nhìn thẳng Hàn Băng mà nói,-Nhi....không...có gì...hơi nhất ...đầu ...chút à.

Vẻ mặt này khiến Hàn Băng tưởng nhớ về quá khứ khi hai người cùng chung một chỗ,Hàn Băng vẻ mặt cười như không cười lòng ngậm ngùi,đứng nhìn Hồng Nhi một chút rồi nối.

-Tối nay Băng ngủ cùng Nhi nghe,Băng có lỗi vì thế Băng sẽ bù đắp lại bằng việc chăm sóc Nhi,Nhi không được khỏe mà phải không,nếu không muốn làm Băng buồn thì đừng từ chối à.

Vẻ mặt ôn nhu như thiền thần của Hàn Băng cùng với thái độ thân mật nắm tay Hồng Nhi ngồi vào ghế salon làm cho Hồng Nhi vô cùng hạnh phúc và vui sướng,Hồng Nhi không nhận ra điều đó mà chỉ biết được cảm giác này rất thân quen và ấm áp.

-Nhi....không từ chối đâu....-Hồng Nhi khuôn mặt hồng hồng cùng với nụ cười ngượng ngùng làm cho Hàn Băng bây giờ muốn ngây lặp tức ăn tươi Hồng Nhi không chừa lại gì hết.

-Vậy hứa rồi nha Băng về sắp xếp một số thứ rồi qua liền,chờ Băng chút nha.-Hàn Băng vui vẻ nói kiềm nén ham muốn rồi đi ra

Hồng Nhi khi thấy Hàn Băng đi ra thì tay để lên ngực tự hỏi mình:sao tim đập giữ vậy,cảm giác vui sướng này là sao,hai là mình bị sốt ta,mơi phải đi khám lại ,mới được.

Hàn Băng vừa đi ra thì thấy Vũ đứng đợi ở cửa nhà.Hàn Băng có chút ái nái bước về phía Vũ

-Vũ tìm Băng có việc gì à,mơi được nghĩ mà bữa nay không đi chơi à.-Hàn Băng cười nói.

Vũ nhìn thấy Hàn Băng bước từ nhà Hồng Nhi đi ra thì lòng buồn khổ mà nói.

-Không Vũ định rủ Băng đi chơi thôi,chắc Băng không rảnh rồi,Vũ đi cùng Hoa với Vi cũng được.

Hàn Băng biết Vũ không vui nên cũng chỉ có thể nói.-Xin lỗi

Vũ cười khổ quay người đi.Hoa và Vi cũng thấy vậy,nên bửa nay bọn họ sẽ giải sầu cùng Vũ,bọn họ cũng không trách Hàn Băng vì dù sao Hàn Băng và Hồng Nhi vẫn còn nhiều điều vương vấn và tình cảm ấy không thể nói dứt là dứt ngai được.

Hàn Băng thấy Hoa và Vi đi cùng Vũ nên cũng yên tâm cười chào,sau đó vào nhà sắp xếp mọi thứ rồi phóng như bay qua nhà Hồng Nhi.

Hồng Nhi giờ đang tắm nên không biết Hàn Băng đã qua,vừa tắm xong như mọi ngài tính hậu đậu quên đem đồ vào nhà tắm,nên trần như nhộng bước ra,thấy Hàn Băng đang ngồi trên giường và nhìn mình chăm chăm,thắc mắc cái nhìn kia làm gì mà nhìn đến khuôn mặt ửng đó thế kia,Hàn Băng biết tính tình hậu đậu này và vẻ ngây ngô kia đang nghi gì liền vội thu hồi biểu hiền trên mặt.

Nở nụ cười gian tà nhìn Hồng Nhi,một tay chỉ về bộ quần áo của Hồng Nhi, tay kia chống càm chân vắt chéo ngồi trên giường dùng thanh âm đầy mị lực nói.

-Nhi hình như quên gì thì phải,hai là vì Băng qua nhà nên mới không kiềm chế được à?

Hồng Nhi bất giác nhớ mình không mặc gì nên gương mặt lúc này đỏ đến không thể nói,lúng túng quay người định chạy lại vào nhà tắm nhưng bị chược chân ngã,Hàn Băng biết thế nào Hồng Nhi cũng có biểu hiện đó,vì trước đây khi hai người ở chung với nhau thì việc này thường diễn ra,Hàn Băng chạy vội lại đỡ Hồng Nhi.

Đôi tay Hàn Băng cảm nhận được sự mịn màng và miềm mại của cơ thể Hồng Nhi,tim bất đầu đập mạnh ý nghĩ gian tà bất đầu nổi dậy.

Hồng Nhi tim đập loạn nhịp,thân thể nóng ran,bất giác thấy Hàn Băng ngày một gần và dính chật vào mình thì liền nói.-Băng ....ơi Nhi....lạnh....đồ.

Hồng Nhi không nói nên lời thì đã bị Hàn Băng ôm hôn,nụ hôn quá nhiệt tình,cảm giác và thân thể không giống như bình thường mà đáp trả lại nụ hôn kia,khi hai người đã không thở không được mới buôn đối phương ra,Hàn Băng chăm chú nhìn người đang ở trong vòng tay mình mà nói.-Nhi đi mặc đồ đi

Hồng Nhi bất giác tỉnh lại trong dòng mê luyến sau nụ hôn kia,mặt đỏ ửng đi lấy đồ và thật nhanh chạy vào nhà tắm mặc đồ.

Lúc bước ra không khỏi lúng túng ngượng ngùng,e dè tránh né cái nhìn của Hàn Băng mà bước đến bên giường,vì quá mệt nên Hồng Nhi muốn nghỉ sớm.

-Tại sao,tại sao Nhi lại bỏ Băng,thật ra mẹ Băng đã nói gì khiến Nhi làm thế,giờ quay lại sao không kiên định Nhi muốn làm Băng chịu khổ Nhi mới vui hả.-Hàn Băng vòng tay ôm cái eo mảnh khảnh kia ủy khuất nói

Hồng Nhi cảm nhận được dòng nước mắt đang chảy trên vai,một loại cảm xúc khó chịu khiến Hồng Nhi không thể không thốt ra câu hỏi.

-Thật ra trước kia chúng ta là quan hệ gì.

Hàn Băng bất ngờ trước câu hỏi đó,xoay người Hồng Nhi hỏi-không lẻ từ trước tới giờ Nhi chưa từng yêu Băng,vậy những câu hẹn thế trước kia chỉ là đùa vui thôi ư Nhi coi Băng là cái gì hả.

Hàn Băng tức tưởi nói,sau đó buồn khổ khóc rất nhiều quay người muốn đứng dậy li khai,thấy Hàn Băng khóc và buồn khổ như vậy Hồng Nhi cảm thấy mình là tội nhân thiên cổ,một loạt cảm giác khó chịu ập tới,khi thấy Hàn Băng xoay người thì vội vả ôm lại.

-Nhi xin lỗi,Nhi không biết trước kia đã làm gì có lỗi với Băng,Nhi không muốn Băng khóc Nhi không muốn Băng đau khổ,thật sự Nhi không thể nhớ chuyện trước đây,Nhi bị tai nạn xe nên Nhi không nhớ gì về chuyện lúc trước,Băng đừng buồn Nhi cũng đừng giận Nhi.

Hồng Nhi khóc nức nở như trẻ thơ ôm Hàn Băng mà bọc bạch hết nỏi lòng,cảm giác như muốn giữ Hàn Băng mãi bên mình,không bao giờ muốn rời xa Hàn Băng.

Hàn Băng sững sốt lau nước mắt quay sang Hồng Nhi,ôn nhu hôn lên hàng lệ kia,rồi nói.-Thôi nín đi Băng không khóc nửa Nhi cũng đừng khóc,bao nhiêu tuổi rồi mà như con nít vậy,nín đi từ từ nói cho Băng nghe mọi chuyện nào.

Vẻ ôn nhu đó của Hàn Băng làm Hồng Nhi an tăm,Hồng Nhi lau nước mắt tươi cười hỏi với giọng điệu trẻ con-Băng không trách Nhi nữa hả?

Nhi bị tai nạn,cha nuôi không cho nói với ai,nhưng Băng phải giữ bí mật nha.

Hàn Băng cười nói.-ừ Nhi nói chuyện của Nhi,sau đó Băng nói về quan hệ của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net