CHƯƠNG 3: Thừa Nhận Tình Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó trên bầu trời muôn ngàn vì sao nhấp nháy,cũng giống như tâm trạng hai con người đang thổn thức không ngừng.
Sáng hôm sau Nhi vẫn như mỗi ngày,điểu đầu tiên bước ra cửa là nhìn sang nhà của Hàn Băng,bất chợt Hàn Băng củng bước ra,nhìn thấy Nhi,Hàn Băng chỉ mỉm cười rồi bước vội ra xe,trong xe có một tràng trai đang ngồi giữ tay lái,đó là Bảo,Nhi nhìn thấy vậy liền khó chịu.

-Nhi lên xe luôn đi,Bảo chở Nhi và Băng đến chỗ làm một lược luôn.-vừa nói bảo vừa tươi cười,còn Hàn Băng thì im lặng không hề nhìn Nhi một cái.

-Nhi có xe rồi,Nhi tự đi được.-vừa nói Nhi vừa nhìn Hàn Băng.

Bảo luyến tiết có nai nỉ Nhi lên xe,nhưng Nhi tuyệt đối cự tuyệt.Thế là Bảo tỏ vẻ buồn bực chở Hàn Băng đi,còn Nhi thấy vậy tuy tâm trang khó chiu nhưng Nhi lại bất giác nghĩ:vì cớ gì mà mình lại bực bội khi Hàn Băng cùng đi với Bảo.

Chính lúc này Nhi chợt nhớ đến một vài câu nói của người bạn trước kia"khi nào mày yêu ai thì mày sẽ nghĩ mãi về người đó,dù máy làm gì thì hình bóng của người đó vẫn in sâu trong đầu mày,khi mày thấy người mày yêu đi cùng người khác mà tỏ vẻ thân mật thì mày sẽ cảm thấy bức rức và khó chịu vô cùng".Khi nhớ đến lời nói đó Nhi giật mình,Nhi thầm nghĩ:không lẻ mình thật sự thích Hàn Băng,chắc không phải vậy đâu tuy yêu cái đẹp và đối với tình yêu đồng giới Nhi củng nghĩ rất thoáng,nhưng không thể nào mình lại yêu nhanh đến thế.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Nhi củng cố chấn an mình nên bất đầu giữ khoảng cách với Hàn Băng,Nhi bất đầu sợ cái cảm giác đó ngày một lấn áp lí chí
.
Vừa chạy xe mà suy nghĩ tự nhủ với bản thân mình vẫn mãi xuất hiện trong đầu Nhi.Khi chay xe đến công ty Nhi nghe tiếng gọi.

-Nhi.....Nhi...bên nầy nè,cùng ăn sáng rồi hả vào làm Nhi he?-Bảo nói với vẻ mặt tươi cười rồi đi lại định nắm tay Nhi,Nhi nhanh trí từ chối sau đó vội bước đi,làm Bảo không bất kịp.Bảo tỏ vẻ khó chịu bực nhọc sau khi Nhi vội vã vào sâu trong công ty.

Hàn Băng nhìn thấy không nói gì,sau khi ăn xong Bảo không nói gì chỉ vội vả đưa Băng lên phòng làm việc,và ngó xung quanh tiềm bóng dáng của Nhi,nhưng không thấy Nhi Bảo đành vội đi làm việc của mình.Khi Nhi vào phòng làm việc cùa mình Nhi sấp xếp lại hồ sơ,rồi thấy tập hồ sơ chưa đưa cho Hàn Băng,tay cầm hồ sơ nhưng lòng lại tự chấn tỉnh bản thân,đừng suy nghĩ nhiều về Hàn Băng nửa

Cầm hồ sơ đem qua cho Hàn Băng mà tim vẫn đập loạn nhịp,khi nhìn thấy Hàn Băng tim càng đập mạnh hơn,nhanh hơn dù đã có suy nghĩ là không thèm để ý Hàn Băng mà trai tim không chiu nghe lời.

Hàn Băng nhìn thấy Nhi liền kiêu Nhi đống cửa phòng lại,sau khi Nhi đống cửa phòng Hàn Băng liền nói.-Nhi biết Bảo thích Nhi không?
Nhi ngây người,sửng sờ nói.-Băng cứ đùa Nhi và Bảo chỉ mới quen nhau thì làm sau yêu nhau nhanh thế.

-Có đó Bảo đã nói với Băng là yêu Nhi từ lần đầu gập mặt.Băng củng biết điều gì làm Bảo có tình yêu sét đánh đó,vì Nhi quá đẹp,nên điều này là chuyện bình thường.

Nhi nghe Băng nói thế thấy vui trong lòng nhưng Nhi củng thấy nhói đau,vì Nhi biết Băng đang hờn giận mình cướp người yêu của Băng,và Nhi hiểu đó cũng là lí do từ sáng đến giờ mà Băng không điếm sỉa gì đến mình.Trong tim nhói đau Nhi vội nói.-Dù như thế Nhi cũng không bao giờ yêu Bào.

Ngai lúc này đây Nhi đã đích thực xác định tình cảm của mình,là Nhi đã thực sự yêu Hàn Băng,thấy Hàn Băng càng ghen tức Nhi càng đau đớn

Nhi nghẹn ngào nói trong đau đớn đó.-Nhi đã có người yêu nên Băng cứ yên tâm đi,huống chi Nhi xem Băng là người bạn rất quan trọng của Nhi

Trong dòng cảm xúc tuông trào Nhi muống tuông ra cửa miệng câu nói MÌNH YÊU CẬU HÀN BĂNG!,xen lẫn vào đó là nụ cười khổ sở nhọc nhằng

-Ukm vây tớ yên tâm,xin lỗi Băng không nên có suy nghĩ như vây.-Hàn Băng vẻ mặt trờ nên ôn hòa tươi cười với Nhi,khác với vẻ mặt khó chịu ban đầu.

-Ukm không có gì,đây là hồ sơ Băng cần Nhi vừa làm xong nên đem qua liền cho Băng nè.-Tuy gượng cười nhưng thấy Hàn Băng vui thí Nhi củng vui theo,giờ đây Nhi mới biết khi yêu con người ta trở nên mê muội như thế nào.Vậy mà trước đây Nhi ưa trách móc bạn mình yêu gì mà không biết suy nghĩ cho bản thân.

Nghĩ vậy Nhi thấy mình bây giờ giống như một con khờ,biết là sẽ không có kết quả mà vẫn đâm đầu dô.
Khi đưa sấp hồ sơ cho Hàn Băng,NHI vôi xin về phòng làm việc vì Nhi biết nếu còn đứng đây thì 2 dòng nước mắt không cầm cự được nữa,Hàn Băng không để ý thấy vẻ mặt khổ sở cực nhọc của Nhi liền đồng ý cho Nhi về phòng làm việc.

Nhi vụt bước ra thẳng tiến vào phòng làm việc của mình rồi không biết tự bao giờ nước mắt đã tuông rơi.Đây là lần đầu Nhi khóc,khóc mà không biết kiềm chế lại hai hàng lệ.Giờ đây Nhi mới thắm thía 2 chữ tình yêu,thấy Hàn Băng lo lắng sợ Bảo bị cướp đi Nhi đã biết Hàn Băng yêu Bảo thế nào.

Huống chi Nhi là con gái muốn chen vào giữa hai người họ lại càng khó,Nhi muốn Hàn Băng yêu mình là chuyện không thể nào xảy ra,vì thế Nhi đành tự nhủ với bản thân,nếu Hàn Băng không yêu mình thì mình sẽ ờ bên cạnh chúc phúc Hàn Băng,mình sẽ âm thầm bảo bọc và chở che cho Hàn Băng.

Nghĩ vậy Nhi liền nuốt nước mắt làm típ công việc của mình,để có thể mỗi ngày nhìn thấy Hàn Băng vui vẻ,đây là tình yêu đấu tiên của Nhi nên Nhi rất năng niu và quý trọng nó.

Và cứ thế mỗi Ngày Nhi điều tránh mặt Bảo,âm thầm thích thú nhìn nụ cười của Hàn Băng.Nhưng dạo nầy công việc của Nhi hơi nhiều nên Nhi cũng ít gặp Hàn Băng

Tintoong.......tingtoong....chuông cửa reo hồi lâu,Nhi vội ra mở cửa,một cô gái tóc ngấn đang cực nhọc kè Hàn Băng say khước vào nhà Nhi,Nhi không để ý cô gái tóc ngấn có dung mạo diễm lệ đó,mà vội chạy lại đỡ Hàn Băng vào tựa ghế salon

-Hàn Băng...Nhi goi mãi mà Hàn Băng không dậy,cô gái tóc ngấn liền cất tiếng nói.-Băng uống quá say nên mình không muốn đưa cậu ấy về nhà vì sợ sải ra chuyên,mình biết cậu là đồng nghiệp của cậu ấy nên mình muốn nhờ cậu chăm sóc giùm,mình còn việc bận phải đi đây.

Nói xong cô gái ấy quay đầu đi ra và đống cửa lại,Nhi không quan tâm cô gái đó chỉ chú tâm nhìn Hàn Băng sây khước mà đau lòng,Nhi thầm nghĩ chắc là lại vì tên Bảo khốn kíp kia mà khổ cực thế nầy,Nhi vội vàng cho Hàn Băng uống chút nước chanh giả rựu,lại nhanh nhẹn lấy khân lau mặt cho Hàn Băng,lào khuôn mặt trắng nõn và mịn màng của Hàn Băng,thì dục vọng của Nhi không biết từ đâu nổi dậy.

Cho Hàn Băng uống nước chanh mà nãy giờ chưa vô cổ họng Hàn Băng giọt nào.Nhi đang trào phúng dục vọng,lại thấy Hàn Băng không tự uống nước chanh được,Nhi liền ngậm một ngụm nước chanh trong miệng,đưa môi mình kề sát đôi môi nõn nà kia mà có cho dòng nước chanh nong nóng chàng vào miệng rồi xuống cổ Hàn Băng.

Trong lúc này nửa tỉnh nửa mê Hàn Băng Cảm nhận được một sự ngọt ngào lạ lùng trong khoang miệng,sự mềm mại và hương thơm của vật gì đó đang chạm vào môi mình và ở sát cạnh mình ,trong cơn mơ màng đôi mắt hé mở bất chợt nhìn thấy khuôn mặt của Nhi kẽ sát mình,tuy thấy vậy nhưng Hàn Băng giả bộ không hây biết gì,cứ để hương thơm kia bao phủ lấy mình

Nhi sau khi cho Hàn Băng uống nước như vậy tim đập liên hồi lòng ngực như muống nổ tung ra,tuy cảm giác hơi bấn loạng Nhi cũng không suy nghĩ nhiều nữa với đầu óc trống rỗng Nhi đưa Hàn Băng vào phòng mình nằm nghỉ,sấp xếp song mọi việc Nhi cũng vào phòng nằm canh Hàn Băng mà lòng không yên khao khát cứ thúc giục Nhi,nhưng Nhi da mặt mỏng lại hay mắt cỡ nên đã không thay đồ cho Hàn Băng, dục vọng cứ lôi kéo làm Nhi không tài nào ngủ được Nhi đành quay người ôm lấy Hàn Băng mà ngủ,sau khi ôm Hàn Băng vào lòng Nhi ngủ lúc nào không hay biết.

Lúc nầy Hàn Băng mới quay người sang nhìn Nhi,nhìn hồi lâu Hàn Băng cũng ôm Nhi vào lòng mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net