CHƯƠNG 30: Bánh xe thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,năm người uể oải thức dậy,những con mắt lờ đờ nhìn nhau mà bật cười sảng khoái,họ bước ra khỏi phòng mỗi người một công việc,sau đó họ tạm biệt nhau rồi đi làm.

Hồng Nhi lại lao đầu vào công việc,cứ nghĩ đến việc đem đến cho Hàn Băng hạnh phúc và sẽ làm Hàn Băng bất ngờ về công việc của mình thì Hồng Nhi tự cười khúc khích.

-Làm việc không lo,lo đứng đó chờ thăng thiên hả,làm nhanh lên tôi cần hồ sơ này gấp,cô còn phải đi kí hợp đồng với công ty đối tác kìa.-Tuấn đưa ra bản mặt đáng ghét nói với Hồng Nhi.

Hồng Nhi nuốt giận,không điếm sỉa tới Tuấn mà làm việc,lòng thầm nghĩ:nếu không phải vì cha nuôi,đừng hồng tôi nghe lời mấy người,hãy đợi đấy,quân tử trả thù mười năm chưa muộn,huống chi tôi không phải là quân tử mà là nử tử,chờ đó đi đồ đáng ghét.

Tuấn thấy Hồng Nhi không phản ứng càng bực bội quát.-Tôi nói cô không nghe à,giả điếc à.

-Văng tôi có nghe,anh bị mù hả,không thấy tôi đang làm việc sau mà đứng đây làm phiền tôi,đây hồ sơ anh cần,còn giờ tránh ra cho tôi đi,thân hình lù lù như vậy không thấy chướng chỗ à.

Hồng Nhi vừa nói vừa cầm hồ sơ đập vào ngực Tuấn và liếc Tuấn một cái rồi đi ra.

Tuấn tức giận định quay qua mắng tiếp mà người kia đã ba chân bón cẳn lường trước khuôn mặt Tuấn lúc này mà cười đắc ý chạy đi.

Không làm gì được Tuấn nuốt hận bỏ đi.Hàn Băng và ba người kia cũng sắp xếp công việc ở công ty,sau khi mọi việc xong hết họ về nhà chờ Hồng Nhi.

Hồng Nhi cũng đã kí hợp đồng xong,sốt sắng gọi tacxi về nhà,vừa về đến nhà đã thấy bốn nàng thiên thần đang ngồi trầm ngâm.

-Chuyện gì thế ?-Hồng Nhi thắc mắt hỏi.

-Băng và Vũ sẽ trở về công ty chính.-Hoa buồn bả nói.

-Sau lại nhanh thế,Băng đi chừng nào về.-Nhi sốt ruột hỏi.

-Nhi nè,khi Băng đi thì phải chăm sóc bản thân thật tốt à,Băng không muốn nhìn thấy Nhi gầy đâu à nha,gầy đi nữa là xấu lắm đó.

Hàn Băng kéo tay Hồng Nhi ngồi vào lòng mình nói.

-Nhi đừng lo Vũ sẽ chăm sóc Băng thai Nhi,Vũ sẽ không thừa nước đục thả câu đâu.-Vũ cười tinh quái nhìn Hồng Nhi nói.

Thấy Vũ cười gian tà Hồng Nhi bục bội nói.-Vũ mà dám Nhi sử đẹp Vũ luôn.

-Ha ha Nhi nhà ta nói ra chủ quyền kia,lần đầu có người da mặt mỏng đi hăm dọa người ta kìa.-Vi cười nói

-Chặc Nhi yên tâm đi,Băng đã là người của Nhi rồi mà,nếu không yên tâm thì tối nay hai người cho nhau những thứ kỉ niệm ngọt ngào đi.-Hoa ra dáng người lớn nói lời chiu chọc.

-Hoa...Hoa...đúng là đồ hư đốn mà.-Hồng Nhi ngồi trong lòng Hàn Băng mà thẹn thùng ấp úng nói.

Hàn Băng và ba người kia chỉ ngồi cười vui vẻ,sau đó ba người kia về nhà mình chuẩn bị những công việc cho sáng may,đêm nay thật ngấn ngủi,Hồng Nhi không ngủ được xoay người nhìn Hàn Băng,Hàn Băng cũng thế.

-Nhi sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau,khi Băng về Băng sẽ không đi đâu nữa,Nhi nhớ chờ Băng,Nhi cũng đừng đi đâu nha.

Hàn Băng lo Hồng Nhi không có mình bên cạnh thì sẽ một lần nữa rời đi,tuy thế Hàn Băng cũng không thể trẻ con mà cứ bám lấy Hồng Nhi không nghĩ về sau này,về mẹ Hàn Băng,về tương lai hai người.

-Ừm Nhi sẽ chờ mà,Băng sau Nhi thấy cảm giác này khó chịu quá,lúc trước chúng ta có chia lìa như vậy lần nào chưa?-Hồng Nhi như trẻ con vùi đầu vào ngực Hàn Băng mà hỏi.

Hàn Băng giật mình vì câu hỏi đó của Hồng Nhi,cảm giác hụt hẳn của ngày xưa đột nhiên lại quay lại.

-Không có gì đâu,tại lúc đó Nhi gập tai nạn chúng ta mới chia xa,còn giờ thì không phải tốt lắm sau,đừng nghĩ nhiều nữa,may Nhi càn phải đi làm mà ngủ đi,Băng đi mấy ngày à về nhanh thôi mà.

-Băng về càng nhanh càng tốt nha,vậy chúng ta cùng ngủ,may Băng cũng phải đi sớm mà.-Hồng Nhi thúc thích nói,mặt vẫn chôn ở ngực Hàn Băng.

Hàn Băng biết Hồng Nhi đang khóc,Hàn Băng cũng thế giờ trong bóng tối hai con người này điều cảm thấy buồn bực nhưng không ai trong họ muốn đối phương biết mà lo lắng.Hàn Băng mong chuyện xưa đừng tái diễn.

Sáng hôm sau Hàn Băng thức thật sớm làm điểm tâm cho Hồng Nhi,Hồng Nhi thức giấc không thấy Hàn Băng thì chạy vội ra ngoài tìm khi nhìn thấy Hàn Băng đang dọn bữa sáng thì mới yên tâm.

-Sau thế,mau đi tắm rửa rồi ăn sáng,sau đó lấy tinh thần thật tốt rồi đi làm nà.-Hàn Băng ôn nhu dùng tay sờ mặt Hồng Nhi nói.

-Ừm,chờ Nhi chút.-Hồng Nhi nhanh chóng đi tắm,sau đó tóc hành ngồi vào bàn ăn vui vẻ ăn cùng Hàn Băng.

Cảnh tượng này khiến Hàn Băng thấy buồn cười và lo lắng,bốn năm trước cũng như vậy,giờ không biết mọi chuyện sẽ ra sau khi tình cảnh này lại tái diễn.

Ăn xong thu dọn đồ đạc,Vũ cũng đã ngồi ở trong xe chờ,Hàn Băng bước ra tay nắm tay Hồng Nhi dặn dò đủ chuyện sau đó ân cần hôn lên má Hồng Nhi rồi quay đi.

Hoa và Vi không đi vì phải thai Hàn Băng tiếp quản công ty,đứng cạnh Hồng Nhi nhìn xe rời đi mà an ủi,Hồng Nhi muốn nuốt ngược nước mắt nhưng không làm được nên đã khóc,sau khi được Hoa và Vi chọc ghẹo thì mới nín mà an tâm đi làm và chờ đợi Hàn Băng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net