CHƯƠNG 31: Đối kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Băng ngồi trong xe mà lòng nặng chiểu,những suy nghĩ miên man việc đối mặt cùng mẹ mình,Hàn Băng cứ ngồi đó trầm mặt.

-Băng sao thế,không phải chỉ về công ty lo công việc sao,hai là Băng đang có việc gì giấu mình,Băng nói đi chúng ta cùng giải quyết.-Tay lái xe,mắt nhìn gương chíu hậu Vi nói với Hàn Băng.

-Không có gì,Vi cứ lo xa.-Hàn Băng nói xong im lặng mắt mơ màng nhìn ra ngoài xe.

Vi biết Hàn Băng có tâm sự nhưng thấy Hàn Băng không muốn nói nên Vi cũng không có hỏi,cứ thế trong xe là một khoảng không im lặng mãi cho đến khi tới nơi.

Hàn Băng xuống xe nói.-Vi về nhà mình nghỉ ngơi đi,Băng vào nhà đây,gập lại sao.

Vi gật đầu đồng ý,rồi nhìn bóng dáng Hàn Băng khuất sau cánh cổng lớn sau đó mới chịu quay xe chạy đi.

Vào nhà Hàn Băng đã thấy mẹ mình ngồi tựa ghế salon.

Hành lí của Hàn Băng được người hầu đem lên phòng,còn Hàn Băng thì bước về phía mẹ mình,chưa kịp nói gì thì mẹ Hàn Băng lên tiếng.

-Mẹ biết con định nói gì,mẹ không muốn dây dưa,ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện nào.

Hàn Băng ngồi xuống salon,nhìn mẹ mình rồi nói.

-Con biết mẹ không chấp nhận Nhi,nhưng ngoài Nhi ra con sẽ không yêu ai,và không ở cạnh bất kì ai hết,con biết chuyện lần trước Nhi bỏ đi là vì mẹ,nhưng lần này thì khác chúng con đã quyết tâm mẹ đừng hòng chia cắt chúng con.

Mẹ Hàn Băng nho nhã đặt tách trà xuống,nhìn đứa con mình tần tảo nuôi lớn,thở dài rồi nói.

- Mẹ cũng vì muốn tốt cho hai đứa thôi,là chính tay mẹ vất vả nuôi lớn làm sau mẹ lại nhẫn tâm làm con đau buồn.

- Mẹ níu mẹ thương con,vậy con xin mẹ tái hợp cho chúng con.-Hàn Băng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mẹ mình nói.

Mẹ Hàn Băng là một lão hồ li,nắm bất được tâm lí của con gái mình mà dùng chiêu thức đối phó Hồng Nhi lúc trước giờ chuyển sang Hàn Băng.

-Mẹ cũng không muốn làm con buồn,nhưng sự nghiệp của con và Hồng Nhi chưa vững,hai đứa lại đang ở tuổi thanh xuân dạt dào,không lẽ không đợi được đến khi sự nghiệp vững chắc sau.

Bà biết chiu này đã dùng với Hồng Nhi,sợ Hồng Nhi đã kể cho Hàn Băng nghe bà lại nói.-Mẹ biết hai đứa thật sự yêu nhau,mẹ cũng không ngăn cản nữa,mẹ chỉ có duy nhất điều kiện trên thôi.

Hàn Băng vui mừng mà không biết mình đã rơi vào mê hồn trận của mẹ mình mà nói.-Mẹ yên tâm chúng con sẽ không phụ lòng mẹ đau,con sẽ nhanh trống về công ty làm việc thật tốt để chứng minh cho mẹ thấy.

-Thế thì tốt nhưng con không cần về công ty đó nữa,con ở lại đây làm trong công ty chính,trong lúc làm việc không làm phân tâm chuyện khác là được rồi,chỉ cần công ty có chuyển biến tốt thì lúc đó mẹ sẽ tự biết phải làm gì.

Hàn Băng vui mừng ngồi lại gần mẹ làm cử chỉ trẻ con mà nũng nịu cùng mẹ mình.

Mẹ Hàn Băng không nói gì thêm mà ân cần vuốt đầu con gái mình mà lòng thầm nghĩ: con bé ngốc mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi,đừng trách mẹ,mọi việc mẹ làm là vì con mà thôi.

Khi nói chuyện cùng mẹ mình xong,thấy mọi chuyện suông sẻ Hàn Băng vui mừng điện thoại cho Hồng Nhi mà nói.

- Nhi mẹ Băng đồng ý cho chúng ta đến với nhau rồi, nhưng Băng phải ở đây làm Nhi có thể chuyển đến công ty của Băng làm không,như vậy chúng ta sẽ ở cùng nhau.

-Nhi xin lỗi,công việc hiện giờ của Nhi rất quan trọng,Nhi....không thể nghỉ việc được,xin lỗi,nhưng chúng ta có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại mà.Khi nào Nhi rảnh Nhi sẽ lên thăm Băng,khi xong việc Nhi sẽ cùng Băng chung một chỗ.- Hồng Nhi ngồi trên ghế vừa kí hồ sơ vừa nói.

-Công việc,công việc thế công việc với Băng bên nào quan trọng hơn.-Hàn Băng tức giận quát qua điện thoại.

Hồng Nhi biết Hàn Băng đang tức giận nên ngưng tay,dựa vào ghế mắt nhìn trần nhà nói.

- Băng đừng làm khó Nhi,thật sự Nhi không thể bỏ công việc hiện tại được,Băng hiểu cho Nhi với.

Hàn Băng nổi tính sung thiên nói.-Thế à vậy Nhi chọn công việc phải không tốt, tốt thôi vậy Nhi lo công việc của mình đi.

Nói xong Hàn Băng quăng điện thoại lên nệm tức giận nằm xuống không thèm nghe Hồng Nhi nói thêm lời nào.

Hồng Nhi nghe xong giọng giận hờn và trách mắn đầu dây bên kia,chưa kịp giải thích thì đã nghe đầu dây bên kia tất máy,Hồng Nhi không yên tâm vội chạy qua nhà Hoa và Vi gọi giúp đỡ.

Vì quá gấp nên không bấm chuông mà xông thẳng vào,ngay tức khắc một cảnh tượng nóng bỏng tươi mát tại ghế salon hiện ra,Hoa đang nằm dưới thân Vi,Vi thì đang cuối đầu gậm nhấm đôi bòng đảo kia.

Hoa mơ màng nhìn thấy Nhi tưởng ảo giác nên không thèm để ý,nhưng nhìn bộ dáng ửng đỏ đang chăm chú quan sát thì ngay lặp tức ngồi dậy.

Vi bị đẩy ra mất hứng địng quát Hoa thì thấy Hoa ngại ngùng chỉnh sữa y phục,xoay người Vi ngượng ngùng cười cười và nhanh tóc hành chỉnh lại đồ đạc.

Hồng Nhi đứng đó hơi ngây ngóc,muốn cười nhưng không thể cười,thấy vô cùng tức cười mà cũng cảm thấy vô cùng ái ngại vì Hồng Nhi biết đã vô tình kì đà cản mũi người khác.

Hoa sửa xong y phục để cất bỏ bầu không khí kì cục này liền nói.-Nhi có chuyện gì mà hốt hoảng xông thẳng nhà người ta mà không cần bấm chuông vậy hả.

Hồng Nhi biết hai người trước mặt đang hờn trách mình,muốn chọc họ nhưng không dám chọc vì Hồng Nhi đang định nhờ vả họ mà,làm vẻ mặt vô tội vạ nói.

- Băng giận Nhi ùi, Băng kiêu Nhi dọn lên công ty làm cùng Băng,nhưng Nhi không thể vì công việc này rất quan trọng với Nhi,vì thế xin hai người thương tâm giúp đỡ cho.

-Công việc này quan trọng lắm sao,được bên cạnh Băng mà còn từ chối.-Vi bực bội nhìn Hồng Nhi nói.

-Công việc này làm được bao nhiêu tiền,làm cùng Băng có khi còn hơn thế nữa,huống chi còn được ở bên cạnh Băng,Nhi còn dồi hỏi gì nữa.

Hoa cũng hờn giận vì Hồng Nhi đường đột vào nhà,ngoài ra còn nhìn thấy được cảnh kia của mình nữa chứ.

Hồng Nhi tỏ vẻ ủy khúc không nói được đáng thương đứng đó cho hai người kia la mắng xói sả,còn hai người kia thì giờ đang tức giần quơ nanh múa vuốt như muốn thảm sát người phá đám kia.

Bi mắng Hồng Nhi thầm nghĩ:các người biết gì về việc tôi làm mà nói, hứ làm chuyện đó mà không chịu đống cửa còn trách người ta.

Sau khi mắng la hả hê hai người kia thấy Hồng Nhi ngoan ngoãn đứng đó nghe liền tỏ vẻ vừa ý và nói.

-Thôi được rồi,để tụi nài nói giúp cho,nhưng công việc dù có bận thế nào Nhi cũng phải quan tâm Băng thật tốt đó.

Hồng Nhi vui vẻ đồng ý và về nhà,lòng thì thầm mắng hai người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net