CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Hàn Băng đã không còn giận Hồng Nhi nhưng trong lòng vẫn còn khiển trách Hồng Nhi coi trọng công việc hơn người yêu,lúc hai người đang tâm sự qua điện thoại thì Hồng Nhi không bao giờ dám nhắc về công việc,còn Hàn Băng thì lúc nào cũng bảo Hồng Nhi là người cuồn việc.

Tuy hai người chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại mới 2 ngày mà trong lòng họ luôn muốn gập mặt đối phương.

Còn mẹ Hàn Băng trong hai ngày đó đã sắp xếp công việc cho Hàn Băng như núi,còn bản thân mẹ Hàn Băng thì cấp tóc bài trận địa dành cho Hồng Nhi.

Hồng Nhi nghe điện thoại biết mẹ Hàn Băng muốn gặp mình nên tâm tình có hơi rối gấm,vừa hồi hộp vừa sợ,bước đến điểm hẹn mà trong đầu thì vô vàn lo âu.

Đi vào nhà hàng đến một bàn víp, Hồng Nhi thấy được một quý bà sang trọng đang ngồi đó,nhìn dáng vẻ quý phái và phong thái tao nhã Hồng Nhi đã biết đó là mẹ Hàn Băng vì Hồng Nhi trong lần trước đã từng gặp qua mẹ Hàn Băng trong buổi tiệc do Hàn Băng dụ dỗ dẫn đi.

-Chào dì.-Hồng Nhi ra vẻ bình thản nói,sau đó nghe được lời mời ngồi xuống của mẹ Hàn Băng mới chậm rãi ngồi vào bàn.

-Đã lâu không gập,con vẫn khỏe chứ.-Mẹ Hàn Băng thâm dò nhìn Hồng Nhi hỏi.

Hồng Nhi nghe mẹ Hàn Băng hỏi thế liền biết lúc trước có lẻ đã từng tiếp xúc với mẹ Hàn Băng nên Hồng Nhi cũng ra sức phối hợp với mẹ Hàn Băng nói.

- Con vẫn khỏe,cám ơn dì quan tâm.

-Có lẽ con vẫn nhớ chuyện lúc trước chúng ta nói với nhau.-Mẹ Hàn Băng tay cầm ly nước lên nhấp môi nói.

Hồng Nhi theo bản tính mách bảo nói.

-Con vẫn nhớ,nhưng không biết có suy nghĩ gì.

-Bây giờ dì tinh hai đứa thật sự yêu nhau,nhưng tiểu Băng nhà dì sự nghiệp chưa vững,cả con cũng thế.-Mẹ Hàn Băng đặc ly nước xuống nhìn Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi tuy không nhớ về chuyện lúc trước nhưng qua lời nói của mẹ Hàn Băng thì Hồng Nhi có thể biết được đôi chút ý định của bà,qua nhiều kinh nghiệm giao tiếp Hồng Nhi nói.

-Con biết dì quan tâm chúng con và lo cho tương lai của hai đứa sau này.

-Thế thì tốt,con biết lo nghĩ như thế cũng chứng tỏ con là người đã trưởng thành,vì thế dì muốn sự nghiệp hai đứa vững chắc rồi hãy tiến tới.

Mẹ Hàn Băng âm thầm quan sát Hồng Nhi rồi nói.

-Con biết.-Hồng Nhi bắt gập ánh mắt thăm dò của mẹ Hàn Băng thì cảm thấy cần phải đề phòng,nên không dám nói nhiều.

Mẹ Hàn Băng thấy Hồng Nhi ít lời nên cứ tưởng Hồng Nhi cũng giống như lúc trước vẫn là một con cừu non,nên bà định thừa thắng xong lên,đột nhiên điện thoại Hồng Nhi vang lên,Hồng Nhi xin phép nghe điện thoại sau đó diện cớ bận công việc nên xin về trước.

Mẹ Hàn Băng tuy muốn nhanh trống nói tiếp nhưng nhìn thấy vẻ gấp gáp của Hồng Nhi nên cũng đành buông tay mà cho Hồng Nhi li khai.

Hồng Nhi bước ra khỏi nhà hàng mà lòng cảm thấy nhẹ nhàng,hít một hơi thật sâu mà vui vẻ về nhà,thật ra do Hồng Nhi cảm thấy không yên tâm để đối diện với mẹ Hàn Băng nên đã cài chế độ cuộc gọi ảo trong điện thoại để diện cớ rút lui.

Về nhà Hoa và Vi thấy Hồng Nhi đi đêm về nhà nên cất tiếng hỏi-Nhi đi đâu về khuya vậy ,hai không có Băng ở đây mà đi câu dẫn người khác hả.

Muốn tụi này đi mét Băng không hả.

Hồng Nhi vừa thoát khỏi một con cáo già giờ về nhà gập hai con hồ li nên tâm tình không tốt đôi mày nheo lại nói.-Nhi đi công việc,không giống hai người tối ngày đi chơi,rảnh quá thì lo công việc của mình kìa.

-Xì,muốn kháng cự à,coi chừng tụi này điện thoại nói với Băng là ai đó hết việc rồi mà đi chơi đêm à.-Hoa và Vi cười nham hiểm nói.

-Nhi đi công chuyện thật mà,Nhi đi gập mẹ Băng chứ có đi chơi đâu.-Hồng Nhi bị hai người kia làm cho nộ khí xung thiên nói

Hoa và Vi giật mình kéo Hồng Nhi vào nhà họ hỏi.

- Mẹ Băng nói gì,mẹ Băng có làm khó Nhi không,dù bà có nói gì thì cấm Nhi bỏ Băng đó nhe,nếu Nhi muốn bỏ Băng thì tụi này đem Nhi ra ngủ mã phanh thây à.

Thấy họ lo lắng Hồng Nhi hỏi.-Lúc trước Nhi và Băng đã sảy ra chuyện gì,có phải liên quan đến mẹ Băng.

Nghe Hồng Nhi hỏi vậy hai người kia bốn mắt nhìn nhau và đồng thanh xoay qua Hồng Nhi hỏi.-Chuyện đó Nhi phải biết rõ hơn tụi này chứ,sao lại hỏi vậy.

Hồng Nhi quên là chỉ có Hàn Băng biết mình bị mất trí nên lỡ miệng hỏi vì thế giờ liền chỉnh sửa lại câu hỏi.

- Không ý Nhi là mẹ Hàn Băng lúc trước có gây khó khăng cho Nhi và Băng nhưng không biết bây giờ còn hai không.

Hoa và Vi bán tính bán nghi nói.

-Chuyện đó Nhi tự biết chứ,Nhi vừa đi gập mẹ Băng đấy thôi,sao hỏi tụi này,tụi này đâu phải thần bảo hộ cho hai người đâu mà hỏi.

-Vì Nhi thấy hai người là người am hiểu mọi chuyện,với lại hai người là người có kinh nghiệm dày dặn nên mới hỏi xin ý kiến hai người.- Hồng Nhi miệng lưỡi giang xảo nói mà lòng thầm nghĩ: hai người là hai con tiểu yêu thì có,vừa già chuyện vừa lẻo mép.

Hai người kia được khen nên quên đi nghi hoặc mà vui vẻ vênh mặt lên nói.-Ha ha coi như Nhi biết nhìn người đó,tụi này tuy không có tài gì nhưng kinh nghiệm về việc này thì có dư à.

Hồng Nhi trong đầu suy nghĩ:Dư cái đầu hai người,Băng thường nói tình cảm hai người luôn suông xẻ có gập vấn đề gì đâu mà có kinh nghiệm đúng là đồ bóc khoét mà.

Nở nụ cười tươi che đi suy nghĩ của mình Hồng Nhi nói.-ừm vậy hai người nghĩ sao về việc mẹ Băng có còn ngang cản Nhi đến với Băng hai không,lúc nãy mẹ Băng bảo muốn hai đứa mình lo cho sự nghiệp trước rồi sau này hả tính tiếp.

-Mình nghĩ chuyện này có vấn đề,nhưng Nhi yên tâm đi,có bọn này hổ trợ cho không sao đâu,với lại Vũ cũng ở cạnh Băng mà.-Hai người kia cười đắc ý.

Hồng Nhi lại nghĩ:Vũ ở cùng mới là đáng sợ á.

-Thế sao Vũ ở cạnh Băng được vậy.-Hồng Nhi thất mắt Vũ với mình có gì khác nhau tại sao Vũ được mẹ Hàn Băng cho giao tiếp còn mình thì bà lại dựng gào cản.

Biết được ý của Hồng Nhi hai người kia cười phóng khoáng nói.-Chuyện đó đơn giản thôi,vì Băng và Vũ luôn ở quan hệ bạn bè,mẹ Băng cũng đâu biết Vũ yêu Băng.

Hồng Nhi được giải tỏa khúc mắt,ngồi đó nói chuyện thêm một lúc liền muốn về nhà vì thấy cảnh tượng hai người kia ân ái làm Hồng Nhi thấy khó chịu,cộng thêm hai người kia lúc nào cũng châm chọc Hồng Nhi.

Quay về nhà ngã mình vào giường Hồng Nhi miên mang suy nghĩ về việc của mình và Hàn Băng,nghĩ một lúc thấy không thông Hồng Nhi liền bỏ qua một bên và quyết định chú tâm vào công việc trước rồi hả tính mấy chuyện khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net