CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua mấy ngày Hồng Nhi vùi đầu vào công việc còn về việc mẹ Hàn Băng luôn muốn gập Hồng Nhi để nói tiếp chuyện còn dang dở hôm đó thì Hồng Nhi luôn diện cớ tránh mặt vì Hồng Nhi biết mình chưa đủ khả năng trực tiếp đấu với bà.

Biết Hồng Nhi tránh né,mẹ Hàn Băng đến thẳng công ty của Hồng Nhi để gập Hồng Nhi,bước vào công ty mẹ Hàn Băng quan sát và đánh giá từ đầu đến cuối,sau đó bà chỉ rút ra kết luận trong đầu là công ty này quá nhỏ không có tương lai.

Hồng Nhi nghe có người muốn gặp mình mà còn là một người sang trọng nên Hồng Nhi liền đoán biết đó là mẹ của Hàn Băng,chuẩn bị tâm lí sẵn sàng Hồng Nhi bước ra khỏi phòng làm việc nở nụ cười thật tươi để đón tiếp mẹ Hàn Băng.

Dẫn mẹ Hàn Băng qua quán nước bên đường nghe mẹ Hàn Băng thao thao bất tuyệt về việc hai người phải lo cho sự nghiệp tương lai,sau đó bà tự rút ra kết luận là hai người giờ khoan hả gập nhau,cứ lo cho sự nghiệp trước rồi bà quan sát Hồng Nhi.

Hồng Nhi ngồi rất lâu mà không lên tiếng chỉ nghe mỗi mẹ Hàn Băng nói chuyện biết ý bà nên cũng chỉ cười cười tỏ ra đồng ý,nhưng thật sự trong lòng lại không bao giờ chấp nhận yêu cầu đó.

Đột nhiên mẹ Hàn Băng có điện thoại của công ty nên thấy vẻ mặt ngây ngô của Hồng Nhi đã đáp ứng mình thì liền quay về công ty sử lí công việc.

Thấy mẹ Hàn Băng đi thì Hồng Nhi thở phào nhẹ nhỏm cả người,sau đó quay lại công việc của mình,tối về thì kể cho Hoa và Vi nghe xin ý kiến sau khi được hai người kia góp ý thì Hồng Nhi gọi điện tâm tình cùng Hàn Băng và nói về việc của mẹ Hàn Băng đã nói với mình.

Hàn Băng nghe xong cũng cảm thấy lo lắng nên hai người quyết định âm thầm qua lại,không cho mẹ Hàn Băng biết chuyện của hai người nữa,đợi khi nào Hồng Nhi xong mọi việc ở công ty sau đó mới gập Hàn Băng rồi cả đám cùng tính tiếp.

Tưởng mọi chuyện như vậy sẽ yên ổn nhưng họ không ngờ mẹ Hàn Băng lại có ý định gắn ghép Bảo cùng Hàn Băng.

Bảo tuy lúc trước không quý trọng Hàn Băng nhưng lúc này gập lại Hàn Băng thấy được nét đẹp mê hồn kia thì đâm ra lòng tham,Bảo được mẹ Hàn Băng tạo ra nhiều cơ hội cho hai người gập gỡ,đi chơi,nên trong lòng hắn mừng thầm khôn xiết.

Còn Hàn Băng thì tức không thể phản khán với mẹ mình nên đành ngậm một bụng ấm ức mà đi cùng Bảo,tuy nói là đi đâu ai ai cũng bảo là hai người đó trai tài gái sắc rất xứng đôi,nhưng chỉ thấy có một mình Bảo là vui vẻ và tự nguyện còn Hàn Băng thì khó chịu bực nhọc mà đi cùng.

Cứ mỗi lần như vậy về nhà Hàn Băng lại khóa cửa phòng gọi điện cho Hồng Nhi và trách mắng.Hồng Nhi nghe vậy cũng cảm thấy tức giận tên Bảo kia chỉ hận là không thể đem hắn ra lăng trì,sau khi nghe Hàn Băng xả hết uất ức thì hai người lại nói lời ân ái.

Vào buổi sáng thì Hồng Nhi phải nghe lời Hoa và Vi chăm chọc trách cứ,công việc thì một lúc một nhiều,tối về ngoài việc kí văn kiện thì còn phải nghe Hàn Băng ầm ỉ khiển trách.

Còn bên Hàn Băng thì đôi lúc có nhờ Vũ gỡ rối giùm nhưng cũng không tránh khỏi sự an bài của mẹ mình.

Tuy được Vũ tận tình giúp đỡ nhưng cũng không thoát khỏi ma chưởng của mẹ Hàn Băng nên hai người đành thán phục mà bó tay.

Thời gian như thế cứ trôi,thắm thoát cứ gần một năm,công việc của Hồng Nhi cũng đã xuất sắc hoàn thành theo giao kết của cha nuôi.Hồng Nhi vô cùng mừng rỡ và bất đầu chuẩn bị cho cuộc hợp để đối phó với mấy lão cáo già trong tập đoàn Thế Giới,vì không muốn làm cha nuôi cùng gia đình thất vọng nên Hồng Nhi dành toàn bộ thời gian cho cuộc đại chiến này.Vì thế Hồng Nhi rất ít khi điện thoại cho Hàn Băng.

Hàn Băng thì mỗi lúc một mong chờ điện thoại của Hồng Nhi nhưng biết được Hồng Nhi cũng không nhàn nhã gì qua lời của Hoa và Vi nên Hàn Băng cũng không muốn làm phiền và không muốn trách cứ Hồng Nhi.

Ở đây Hàn Băng cũng bận tối tăm mặt mũi,một mặt đối phó Bảo,mặc khác công ty Hàn Băng nảy sinh vấn đề mà không rõ nguyên do nên Hàn Băng đang dóc sức điều tra và chỉnh đốn lại công ty.

Vì thế hai người ít nói chuyện với nhau như lúc trước.

Khi làm việc đến khuya chưa về nghe điện thoại của mẹ bảo qua phòng làm việc hai mẹ con cùng về thì Hàn Băng sắp đặc mọi thứ đi về hướng phòng làm việc của mẹ mình,thấy phòng sáng đèn nên Hàn Băng biết mẹ đang chờ mình thì định bước vào,chưa kịp đi vào đã nghe được thanh âm từ trong phòng vọng ra.

-Dì cũng biết công ty của dì đang lăm nguy vì thế dì nên có quyết định tốt nhất cho bản thân và sự nghiệp của gia đình dì.

-Thật sự lúc trước đã nhìn lắm người mà,làm sao con có thể làm như vậy.-Tiếng nói nghẹn ngào của mẹ Hàn Băng vọng ra lặp tức Hàn Băng chạy vào.

Cảnh tượng trước mắt là cha con của Bảo đang ngồi tựa ghế salon đối đáp cùng mẹ Hàn Băng,trên bàn làm việc thì hàng đống sổ sách và văn kiện.

Phía bên kia thì mẹ Hàn Băng đang rơi nước mắt với vẻ mặt tức giận.

-Mấy người làm gì ở đây vào giờ này,nếu còn ở đây tôi kiêu bảo vệ à,đừng trách tôi không nể tình,đây là công ty của gia đình tôi chứ không phải của mấy người.

Hàn Băng nhìn mẹ mình khóc mà cao giọng nhìn về phía cha con Bảo nói.

Sau đó chạy đến bên cạnh mẹ mình ân cần hỏi han.-Mẹ sao thế,sao lại khóc,hai người kia sau lại ở đây vào giờ này.

-Đúng đó dì nên nói cho Hàn Băng biết tình hình hiện giờ ai mới là chủ của công ty và có quyền lực nhất ở đây hiện giờ đi.

Bảo nhìn hai mẹ con Hàn Băng cười gian trá mà nói.

Mẹ Hàn Băng nghẹn ngào nhìn Hàn Băng rồi nói.-tiểu Băng chúng ta thua rồi,mất hết rồi

Sau đó mẹ Hàn Băng không nói nữa mà cứ cuối đầu rơi nước mắt.Hàn Băng nghe được mấy lời đó mập mờ biết chút ít nguyên nhân sau đó đỡ mẹ mình ngồi vào ghế rồi lại nghe được thanh âm.

-Mẹ con nói đúng đó,công ty của con có quá nhiều tổn thất nên các cổ đông hầu như điều chuyển khoản cổ phần cho gia đình họ nhà bác,vì thế giờ gia đình bác mới là chủ của công ty này.

Ba của Bảo nghênh mặt lên nói.

Hàn Băng nghe xong ngẩn người chân mày bất đầu nheo lại.

-Nếu Băng không tình thì đây là hồ sơ chuyển nhượng cổ phần.-Bảo hướng về phía Hàn Băng đưa ra một sắp hồ sơ.

Hàn Băng nhanh tay lặc hồ sơ xem xét,xong Hàn Băng tức tối quăng đống hồ sơ vào mặt Bảo rồi nói.

- Là mấy người bày chò phải không,lần trước mấy người đưa ra dự án đầu tư rồi tự mình làm chủ không đợi mẹ tôi và tôi đồng ý,sau đó mấy người âm thầm dụ dỗ và hâm dọa các cổ đông,có phải vậy không.

-Ba của Bảo cười nói.-Con đúng là ngóc,trên thương trường như trên chiến trướng mình không ăn người thì người cũng ăn mình thôi.

Bảo cũng cười gian trá nhật hồ sơ lên nói.

- Bảo không muốn làm khó nhà Băng nên Bảo đã đưa ra ý kiến với mẹ Băng là chúng ta sẽ kết hôn ,khi hai người làm xuôi gia thì gia đình Bắng cũng sẽ giữ lại được một số cổ phần,còn nữa sau khi đám cưới thì mọi tài sản phải sang tên cho chồng tức là Bảo đứng tên.

Nghe đến đây Hàn Băng tức giận hậm hực định tác Bảo nhưng bị Bảo chụp tay lại nói tiếp.

- Nếu Băng không đồng ý cũng được,vậy Băng cứ chờ sự nghiệp và mọi tài sản của gia đình tiêu tan hết đi,còn nếu Băng đáp ứng thì gia đình Băng còn có thể lặc mình và còn giữ được uy tín trên thương trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net